Hà Nội một chiều lỡ hẹn
Mùa thu đi trốn nỗi buồn
Chỉ còn mình đông độc bước
Đi về gặp gió mùa tuôn
Hà Nội của em đằm thắm
Mà tôi thân xác tục phàm
Nếm ra rặt mùi đắng mặn
Đâu nào sương trắng khói lam?
Tôi về lả lơi giữa phố
Rủ ong bướm ghẹo gót hài
Ngỡ lòng chẳng mang thương nhớ
Sao đành chỉ...
niềm vui thì không giấu được
niềm vui không chỉ trên môi
niềm vui ánh lên trên mắt
mắt chỉ riêng nỗi buồn ngồi
nỗi buồn ẩn sâu thăm thẳm
mỗi nỗi buồn - mỗi vực sâu
người thường đâu ưa mạo hiểm
để đi hết đoạn u sầu
mình là người đi đào giếng
người đầu tiên chạm đáy sầu
(cũng có khi là duy nhất...