Nhà BỮA CƠM CHIỀU TRONG NĂM THÁNG ẤU THƠ

Nhà BỮA CƠM CHIỀU TRONG NĂM THÁNG ẤU THƠ

Điều khiến bạn hạnh phúc nhất trong cuộc đời này là gì? Là có một người để yêu thương, có một công việc để làm và có một nơi để trở về chăng? Và nơi trở về đó chính là nhà, là nơi có những bữa cơm chiều ấm nóng và đủ đầy tình thương, nơi có sự sẻ chia tình thương ruột thịt.
***​
Chiều cuối tuần, tôi đạp xe giữa dòng người vội vã, chen chúc nhau giữa lòng thành phố muôn màu và đa sắc - một thành phố trẻ đáng sống cho tất cả mọi người. Tan buổi dạy thêm trở về kí túc xá mà lòng thoáng buồn một nỗi khó gọi thành tên… Buồn bởi bánh xe thời gian cứ luân hồi quay mãi, vòng quay ấy rồi sẽ ngày ngày đắp dày lên kích cỡ của tháng năm.

Thời khắc thu đỏng đảnh gõ cửa vắt mình giữa bầu trời thanh tân xanh biếc, dường như đã khiến con tim tuổi đôi mươi của tôi có một sự lỗi nhịp đâu đấy. Vài ngày nữa thôi, đất trời sẽ chuyển giao một tháng mới, một tháng có sợi nắng vàng hôn lên bờ môi mềm ai đó, có vẻ đẹp kiều diễm của đất trời đương thu cùng màu tươi tắn của tầng mây trôi lững lờ nghịch đùa với gió, có hương thu phả vào lồng ngực mùi lúa chín thơm lừng, phảng phất trong tiềm thức đâu đây mùi cá rô đồng ai đốt bằng rơm rạ nghe đậm vị quê nhà, có gió mùa xào xạc lúc giữa đêm, khẽ vô tình làm lạnh ướt một bờ vai bé nhỏ. Tôi ngoái đầu nhìn lại là bao sự chênh vênh vênh ở cái tuổi tròn trĩnh, đáng yêu nhưng cũng lắm thăng trầm này. Bởi lẽ cuộc sống là vậy!

Nơi đây – mảnh đất Đà thành với tôi là buồn của cảnh sắc ngày tàn hắt hiu vài giọt nắng cuối ngày còn vương sót, len lỏi qua những con đường, hẻm nhỏ và lặng mất hút khi trời thật sự vây bủa bởi đôi cánh màn đêm. Những chuyến tàu đêm cứ rít còi inh ỏi rồi lao mình về phía trước, bỏ lại phía sau vài vệt khói xám xịt loang lổ cả khoảng trời. Chuyến tàu chở về nơi xa ấy hàng tấn dự định và hàng tá ước mơ….để mặc lại phía sau một con đường vắng lặng và quá đỗi xa xôi. Ánh mắt tôi chợt bắt gặp hình ảnh một con người có cuộc đời cơ cực, vất vả chỉ với mục đích tiếp tục cho dòng đời mưu sinh. Cô loay hoay tìm kiếm ở những thùng rác đặt cạnh bên đường, dòng người ngược xuôi hối hả trở về mái ấm và dường như không ai để ý gì đến mọi thứ xung quanh. Tôi chạnh lòng nghĩ về kiếp nhân sinh bạc bẽo.

Tôi hiểu được phần nào ước mong của cô, là có thể tìm thấy nhiều chai lọ hay vật dụng gì đấy trong các thứ hỗn tạp này, và cô sẽ vui, hạnh phúc về điều đó. Có lẽ: Hạnh phúc đơn giản thường nhật được dệt nên bằng vô vàn những mảng màu khác nhau. Có khi là một thành công rực rỡ nhưng cũng không ít cái ước mong chữ “đủ” đến bên đời một gia đình hay một ai đó trong cái xã hội này. Niềm vui và hạnh phúc cũng như những sắc hoa ngoài kia, có loài kiêu sa lộng lẫy, hương tỏa nồng nàn được trồng trong các khu biệt thự, nhưng cũng khá nhiều loài được biết đến với vẻ đẹp dịu nhẹ cả về màu lẫn mùi mà ta từng bắt gặp trên những con đường hoang dại, trên những mảnh đất cằn cỗi hay trên những phiến đá chông chênh. Đó là tùy vào mỗi người cảm nhận. Riêng tôi, tôi thật sự tôn trọng và quý mến những con người như vậy! Bởi rồi đây cuộc sống giông tố, phong ba và vô thường khó đoán, ngày mai sẽ là hạnh phúc hay khổ đau ai rồi cũng phải một lần nếm trải…
Đi qua hình bóng đó tôi thấy nhói lòng một tiếng gọi tình thương, xót xa cho những mảnh đời kém may mắn. Trước mắt tôi là đèn đỏ ngã tư, tự nhủ với bản thân sao con đường tôi đạp xe ngày nào bỗng hôm nay thấy dài thênh thang và rộng lớn đến thế. Đường dài hay chính lòng tôi trống rỗng? Tôi lắng lòng nghe trái tim thở với những nhịp đập ngổn ngang, một nỗi nhớ nhà theo đó ùa vào lòng, mang theo hơi lạnh se của gió ngày tàn nắng tắt, sương dần buông vài hạt mỏng manh. Đủ cho trái tim tôi lạnh lẽo và khóe mắt cay xòe...Tiếng nấc vội ngân nhè nhẹ giữa chốn thị thành, tôi như muốn bỏ trốn khỏi cái thành phố nhộn nhịp này đây, tôi ước ao được bắt một chuyến xe buýt cuối ngày, nghe một vài bản nhạc trong Xone để chạy về bên mẹ, bên bữa cơm mẹ nấu, bên bếp lửa mẹ nhen nhóm tình thương.
Về đó, có lẽ con người ta sẽ cảm thấy ấm áp vô cùng, mọi áp lực cuộc sống, mọi nỗi bận tâm hằng ngày sẽ hòa trong làn khói xám, nâng những tiếng cười ngây thơ trẻ nhỏ bay nghi ngút lên trời cùng mây xanh. Ngày ấy, cái ngày tuổi thơ đi chân trần theo mẹ ra đồng lúc chập choạng tối, nay chỉ còn mỗi kí ức xa xôi. Bữa cơm chiều đốt củi hay rơm rạ vốn là một hình ảnh thân thuộc của làng quê Việt Nam. Ở đó mẹ nhóm bếp, con nghịch phá để tro bụi bay lên đầu điểm những chấm trắng li ti. Mẹ mắng nhưng con cảm thấy vậy mà vui thật mẹ à! Ngày bé vui chính là được làm những điều mình thích, mà giờ nghĩ lại sẽ gọi tên là “cái đồ trẻ con”.

Bữa cơm chiều có khoai lùi, ngô nướng mà con tự tay bỏ vào bếp, có khi cháy khét mà sao vẫn thấy thơm và ngon đến lạ! Đôi khi món cá rô đồng nướng cũng ngon không kém… Và còn nhiều món ngon mà mẹ tự tay làm cho con ăn nữa. Bóng chiều hoàng hôn nơi ấy có mẹ đẹp lạ thay, chạng vạng là lúc mặt trời dần khuất sau những dãy núi trước nhà, để lại bầu trời màu mỡ gà bao phủ tất cả cảnh sắc xung quanh. Màu của sự bình yên, của cảm xúc thăng hoa và lên tiếng, của những ai muốn lắng nghe nhịp thở của lòng… Khi bầu trời tan biến cái sắc ấy, là lúc gia đình ngồi vào bữa cơm, sự có mặt của tất cả mọi người, chính là góp phần làm cho món ăn thật sự đạt đến đỉnh điểm của dư vị hạnh phúc ngọt ngào. Có lẽ đối với con, không cần lắm những món ăn sang trọng, chỉ cần được ăn bữa cơm chiều có ngô khoai, có rau luộc, có cá rô đồng, được ngồi bên gia đình, bên ngọn lửa ấm áp mẹ nhen nhóm mỗi ngày, như vậy là quá đủ để vui sướng rồi mẹ ạ!

Ngày nay, có lẽ bữa cơm chiều dường như dần mờ nhạt trong mỗi chúng ta, bởi guồng quay cuộc sống cuốn mỗi người vào những bến đỗ ước vọng khác nhau. Sẽ có ai đó ăn cơm tại văn phòng, hay trên đường đi làm về ghé tạt vào một quán ven đường ăn tạm chút gì đó! Vừa nhanh lại vừa khỏe. Đặc biệt sẽ có rất ít những gia đình nấu bếp củi, vừa khói, vừa bụi, vừa nóng, dùng ga vẫn tiện nhất. Bởi sự hiện đại của hôm nay mà hình ảnh bữa cơm chiều nơi quê hương còn chút gì gọi là “nhớ” nơi đáy lòng bao người con xa xứ. Thời gian qua đi cuốn những gì của hôm qua vào quên lãng. Nhưng đâu đấy giữa dòng đời tấp nập, giữa bao sắc điện lu mờ của chốn phồn hoa, giữa những toan tính lợi danh trên bước đường cuộc sống, giữa nhưng mối quan hệ thị tiền, rồi ta sẽ bước qua những mỏi mệt, những biến cố chông gai, những nỗi đau hòa trong dòng nước mắt. Ta cô đơn, ta tuyệt vọng, ta chán chường mọi thứ, muốn rủ bỏ tất cả và chạy đến một nơi thật xa. Đến nơi tận cùng của quả đất, nơi ta có thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, nơi ấy có một bờ vai sẵn sàng cho ta dựa dẫm, nơi ấy có trái tim đủ nóng để hâm lại con tim nguội lạnh cho ta lúc này.

Và rồi, sẽ chẳng có nơi nào trên mảnh đất này đẹp đến vậy. Duy chỉ có một nơi là kì quan đẹp hơn hết sao ta lại không tìm về? Trái tim của mẹ đấy! Những lúc như thế, ta thèm khát bữa cơm chiều mẹ nấu như ngày xưa biết bao, ngày ta trẻ dại vô ưu, vô lo được ngồi hàn huyên trò chuyện, chia sẻ tâm sự với gia đình, rồi mọi thứ đâu sẽ vào đó - hẳn là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Có lẽ phương thuốc nhiệm màu của hạnh phúc đối với con sẽ mãi chỉ đơn thuần có vậy - được ăn bữa cơm gia đình - bữa cơm chiều mẹ nấu như những năm tháng tuổi thơ con đã đi qua. Nay mỗi người đều đã lớn, chắc hẳn có quá nhiều điều để bận tâm và để ghi nhớ, nhưng mảng kí ức về hình ảnh bữa cơm chiều nghi ngút mùi khói đặc trưng nơi quê ấy mong ai đó sẽ mãi không quên. Dẫu nơi đây có khói trăm ga, có tàu trăm ngã, có những con đường phẳng lì sắc đỏ muôn hoa - nhưng đoạn đường dẫn con về với bữa cơm chiều mẹ nấu vẫn đẹp và lung linh hơn bao giờ hết. Chỉ đấy thôi cũng đủ gói trong con một hành trang vững chải, để mai sau, dù đặt chân đến nơi đâu thì con vẫn có kí ức để gọi yêu thương trở về…
Có chăng không có gì làm nên điều đặc biệt nhưng giá trị hai chữ “tình thương” vẫn luôn tỏa sáng mọi chặng đường mà ta sẽ bước.
6052
 
423
0
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top