Cảm nhận khổ thơ đầu bài "Đây thôn Vĩ Dạ" của Hàn Mặc Tử

Cảm nhận khổ thơ đầu bài "Đây thôn Vĩ Dạ" của Hàn Mặc Tử

4130

Mở đầu bài thơ, Hàn Mạc Tử đã vẽ nên một bức tranh về vùng quê xứ Huế thật lãng mạn và tràn đầy sức sống.

"Sao anh không về chơi thôn Vĩ?"​

Câu hỏi tu từ như mở ra một trang mới của thiên nhiên, cảnh vật và lòng người. Đó được xem là lời mời gọi đầy dịu dàng của cô gái thôn Vĩ, cũng là lời trách nhẹ nhàng rằng thôn Vĩ tuyệt vời như thế mà "sao lâu quá anh không về chơi?". Mặt khác, câu thơ cũng là sự phân thân của nhà thơ để tự hỏi chính lòng mình. Tác giả tinh tế khi dùng từ "chơi" mà không phải là "thăm" chứng tỏ là mảnh đất ấy và con người nơi này có mối quan hệ gắn bó như người một nhà. Nỗi nhớ và khát khao trở về thôn Vĩ của nhà thơ đã cất lên thành lời tự vấn, nhà thơ tự hỏi chính lòng mình và ước mơ trở về thôn Vĩ. Từ đó, thấy được tấm lòng yêu thương sâu sắc của Hàn Mạc Tử đối với mảnh đất và con người nơi thôn Vĩ.

"Nhìn nắng hàng cau, nắng mới lên"​

Từng giọt nắng lung linh "nắng hàng cau" - ánh nắng ban mai rực rõ rọi vào vườn, vào thân cau và cứ đầy dần theo từng đốt cau. Cả khu vườn hiện lên đầy ánh sáng, ngập chìm trong ánh nắng rực rỡ. "Nắng mới lên" là một hình ảnh đẹp, nó diễn tả cái nắng trong lành, thanh khiết, tươi mới - một thứ ánh nắng đẹp nhất của tạo hóa. Ánh sáng ấy đã làm sáng bừng cả không gian Vĩ Dạ và sáng dậy cả tâm hồn nhà thơ.

"Vườn ai mướt quá xanh như ngọc"
Cảnh mà nhà thơ miêu tả là cảnh trong tâm tưởng, trong hoài niệm vì khoảng cách nhà thơ và mảnh đất thôn Vĩ ngày càng xa dần. "Vườn ai mướt quá xanh như ngọc" - cả khu vườn như một viên ngọc lớn màu xanh ngọc bích. Màu xanh "mướt" vừa có ánh, vừa mượt mà, óng ả và tươi mới, dịu ngọt tràn đầy sắc xuân. Khu vườn thôn Vĩ như được bao trùm bởi màu xanh vẹn nguyên của đất trời, tạo hóa, cái mát lành trong trẻo và tràn đầy sức sống.

Cảnh thật đẹp nhưng càng đẹp hơn khi xuất hiện hình ảnh con người:

"Lá trúc che ngang mặt chữ điền"
Đằng sau tấm lá trúc kia là cái nhìn lấp ló của cô gái thôn Vĩ với gương mặt chữ điền phúc hậu, dáng vẻ dịu dàng, đằm thằm làm cho bức tranh thôn Vĩ thêm phần tình tứ, quyến rũ. Nỗi nhớ thôn Vĩ của tác giả có chăng là hiện thân của nỗi nhớ một cái tên, một bóng hình cô gái trong tiềm thức nhà thơ?

Có lẽ, khu vườn thôn Vĩ trong hoài niệm của Hàn Mặc Tử là khu vườn đẹp nhất, lung linh nhất. Cảnh vật và con người hài hòa với nhau làm cho bức tranh ấy thêm lung linh, huyền diệu. Phải yêu mảnh đất này lắm thì Hàn Mặc Tử mới có thể viết lên những vần thơ đẹp đến thế, nặng lòng da diết đến thế.

Khổ thơ đầu khép lại nhưng vẫn thổn thức trong ta cái dư vị đậm đà về tình yêu nặng lòng của nhà thơ đối với mảnh đất là con người nơi xứ Huế mộng mơ.
 
Từ khóa
han mac tu thơ ca van 11 đây thôn vĩ dạ
915
2
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Top