MTX Chúng tôi trong những năm tháng tuổi trẻ

MTX Chúng tôi trong những năm tháng tuổi trẻ

Tuổi trẻ của tôi có gì?
Thanh xuân của tôi có ai?

3476


Đôi khi tôi tự mình suy ngẫm: Nếu như không có chúng nó, vậy thời cấp Ba của tôi sẽ thế nào? Nếu như không gặp những con người tuyệt vời đó, thì một phần thanh xuân của tôi sẽ ra sao? Tôi không thể tìm được một câu trả lời xác đáng, tôi càng không thể tưởng tượng được sự tẻ nhạt và buồn chán trong cuộc sống của tôi nếu điều đó xảy ra. Chúng tôi gặp nhau ngẫu nhiên trong một câu lạc bộ của trường vào hai năm trước, từ những con người xa lạ, chúng tôi nói chuyện và chơi đùa với nhau như những tâm hồn đồng điệu. Thời gian qua đi, tình bạn của chúng tôi lớn dần lên. Như một gia đình nhỏ, chúng tôi quan tâm, lo lắng cho nhau như những người anh em, chúng tôi yêu thương, trân quý nhau như những tình nhân nhỏ dại, chúng tôi cùng nhau tạo nên những kỉ niệm thời học sinh, những ngày tháng tươi vui của tuổi trẻ.
Chúng tôi-những con người có nét bồng bột của thanh xuân_những con người có nét sục sôi của tuổi trẻ-ở bên nhau trong những ngày tháng này, mang đến cho nhau nhiều yêu thương, nhiều kỉ niệm. Có thể tìm thấy những con người hợp mình đến thế, đồng điệu đến thế là cả một sự may mắn trong tuổi học trò của mỗi con người. Tình bạn thật sự là một thứ khó kiếm tìm, và khi tìm được lại càng khó hơn để gìn giữ và bảo vệ. Không ai nói ai, nhưng hình như, tận sâu đáy lòng của mỗi người chúng tôi, đều mang máng một sự gìn giữ, đều mang máng một nỗi lo sợ, đều ấp ủ một kế hoạch dành cho nhau. Cho đến bây giờ, khi đã trải qua những ngày tháng cuối cùng của thời học sinh, khi từng ngày từng ngày qua đi được đếm một cách cẩn trọng, khi chỉ còn lại một ít thời gian nữa thôi là phải chân ướt chân ráo chập chững bước vào ngưỡng cửa Đại học, sống xa nhà, xa Thành phố Huế, xa bố mẹ, và xa cả những con người tri kỉ… Rồi đây, mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một con đường, sẽ có người bước đến cánh cửa thành công sớm, sẽ có người bước đến chìa khóa thành công muộn, tôi cảm nhận được sự ráo riết trong việc chọn lựa mục đích cuộc sống của mỗi người trong chúng tôi, tôi cảm nhận được sự bâng khuâng trong khi nghĩ đến khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của chúng tôi, tôi cảm nhận được từng sự lo lắng cho tương lai, cho những người bạn thật sự của chúng tôi:
“Vài bữa tao với mày vào Đà Nẵng, nương tựa vào nhau nghe mày!”
“Mày vào Sài Gòn chi nữa, tao cũng rứa, nhớ qua chở tao đi học nghe mày, Sài Gòn rộng rứa tao không biết đường…”
“Hà Nội xa, Hà Nội rộng lớn, Hà Nội đắt đỏ, tao với mày trọ chung nghen”

3477


Thời gian dần trôi qua, những câu nói bâng quơ đó ngày càng nhiều hơn, ai cũng lo lắng cho tương lai của mình, ai cũng hứa hẹn đủ điều với những con người tri kỉ, những người bạn đồng hương. Rồi một ngày gần thôi, chúng tôi sẽ tách nhau ra, không còn đi cùng một con đường, đến cùng một ngôi trường nữa, không còn chung một thành phố, ăn chung một quán ăn nữa… ai trong chúng tôi cũng biết vậy, và vốn sự thật ấy sẽ xảy ra, nhưng chẳng ai muốn nghĩ, chẳng ai muốn bàn, và điều đó trở thành một nỗi lo sợ nhẹ nhàng, luôn ấp ủ trong tâm hồn của chúng tôi, chảy trong từng ngóc ngách của con người chúng tôi, ngày càng lớn dần lên trong lòng của chúng tôi, vì vậy mà thỉnh thoảng thoáng qua những câu nói hời hợt nhưng đầy sự bâng khuâng: “Tết nhớ về quê hương nghe bây!”, “Hè nhớ về Huế gặp lại tình cũ nghe bây!” Một chút gì đó ngẹn lại trong lòng, ai cũng đủ hiểu mai này rồi sẽ rời xa, nhưng đó là sự níu kéo bất lực của những đứa nhỏ sắp chập chững bước ra đời trong một thời thanh xuân, một khoảng trời năm tháng của tuổi trẻ.
Tôi thường nghe mọi người nói: “Bước vào Đại học, mỗi người mỗi ngã, mỗi người mỗi con đường, gặp một cuộc sống mới, đối mặt với nhiều khía cạnh xa hơn trong cuộc đời, tình bạn vì thế cũng sẽ mất đi, những người bạn thân thiết sẽ quá lo toan cho cuộc sống bận rộn của họ mà tình bạn thời xưa chìm vào sự quên lãng”. Trong lòng có chút sợ hãi, tất nhiên con người ai cũng vậy, sự mất mát tình yêu thương, sự gắn bó trong bất cứ thứ tình cảm nào cũng đều lớn lao. Nhưng mấy đứa à, hãy cùng nhau giữ mãi một tình bạn đẹp thời thanh xuân, mặc kệ thời gian, mặc kệ khoảng cách, mặc kệ cuộc sống. Tôi nghĩ rằng, mỗi con người tuyệt vời ấy luôn hướng đến tương lai tươi sáng, luôn vì đam mê mà sẵn sàng theo đuổi, chạy đến cùng, vượt qua mọi khó khăn để bắt kịp đôi cánh thành công. Nhưng khi quay lưng lại, nhìn về phía sau, tất cả mọi người đều ở đấy, sát cánh bên nhau, quan tâm, lo lắng với nhau, sẻ chia, động viên lẫn nhau, không một ai cô đơn, không một người lạc hướng.
Mấy đứa, hãy vượt qua những suy nghĩ bình thường của mọi người về một tình bạn đúng nghĩa. Hãy cho mọi người thấy rằng: “Bạn thân, không cần bạn phải nhắc nhở, không cần cố gắng giữ liên lạc, dù không gặp nhau một thời gian dài, chỉ cần ngồi xuống là có thể cùng ăn với nhau, ngay cả một câu “chào” cũng không cần, vén tay áo lên và nói: “Tao kể mày nghe…” Như thể bao nhiêu năm về trước cũng chẳng qua chỉ là ngày hôm qua mà thôi”…
Từ một cô gái 18 tuổi gửi đến thời đầu thanh xuân…
Từ một người học sinh năm cuối gửi đến tuổi học trò…
#cuocthiviet
#muathanhxuan
#chungtoitrongnhungnamthangtuoitre
#thanhxuan
 
Từ khóa
thanh xuân tuoi tre
  • Like
Reactions: baivanhay
2K
1
2

BBT đề xuất

Đang có mặt

Top