Mẹ ơi , con yêu mẹ nhiều lắm !

Mẹ ơi , con yêu mẹ nhiều lắm !

Mẹ ốm , nằm trong bệnh viện mấy ngày mà cả nhà như đảo lộn hết lên . Tôi khóc rấm rứt từng đêm rồi ngủ thiếp đi trong nỗi lo về mẹ . Chưa bao giờ tôi thấy nhớ , thấy thương mẹ như lúc này , và chưa bao giờ tôi nhận ra trong lòng mình , mẹ lại quan trọng đến thế !

Mẹ ơi , đã bao lần con không học bài , làm bài , bị điểm kém ; mẹ đã mắng con nhưng rồi con lại mắc lỗi , lại bị điểm kém . Mẹ thở dài…Trên trán mẹ lại có thêm những nếp nhăn…

Rồi có nhiều lần con cư xử thiếu lễ độ với mẹ , với mọi người xung quanh , mẹ đã nhẹ nhàng nhắc nhở con chú ý lời ăn tiếng nói , nhưng con bướng bỉnh , không chịu nghe theo , vẫn chứng nào tật nấy . Mẹ chẳng biết nói gì thêm…chỉ lặng buồn…

Nhớ lại bao lần mẹ nhắc con sắp xếp lại bàn học , phòng ngủ hay đơn giản chỉ là gấp lại cái chăn nhưng con cũng không làm . Mẹ lại cặm cụi làm hết hộ con . Mẹ lại buồn…Và hình như mẹ đã khóc , dù chỉ là một chút nhưng mẹ đã vội lau ngay…Mẹ ơi , dù con có mắc lỗi bao nhiêu lần đi nữa thì mẹ đều tha thứ . Trong kí ức non nớt , bồng bột , con cứ tưởng lỗi lầm ấy rồi cũng sẽ phai mờ theo năm tháng . Nhưng con đã sai…Với mẹ , mẹ vẫn nhớ tất cả những lần ấy như nhớ những vết thương lòng còn in sâu lại mãi . Nó có thể chữa lành bởi thời gian và tình yêu thương mẹ dành cho con nhưng không thể biến mất hoàn toàn vết sẹo như dấu ấn còn khắc tạc . Con thấy rõ điều ấy trong những tiếng thở dài của mẹ , trên vầng trán có đầy những nếp nhăn của mẹ và qua những giọt nước mắt mặn chát mà con không bao giờ đếm nổi là bao nhiêu !

Có phải con đã vô tâm quá , ngỗ ngược quá không hả mẹ ?!

Mẹ luôn muốn con gái mẹ có quần áo đẹp mỗi sáng đi đến lớp đến trường . Mẹ muốn con được ăn no , mặc ấm , có giày đi học khi trên ti vi báo trời trở rét . Mẹ muốn con ngoan ngoãn , học giỏi , biết vươn lên cùng bạn bè . Mẹ đã thức suốt đêm , đôi mắt trũng xuống lo âu khi con bị ốm phải nghỉ học . Mẹ đã khóc , ôm chặt con vao lòng…bởi mẹ thương con không ăn uống được gì , thương con đau ốm , thương con hổn hển từng cơn . Mẹ chỉ cầu mong được gánh hết bệnh tật của con , mẹ nhường con sức sống .

Lên học lớp 9 , con mới biết tự giác quét nhà , nấu cơm , tự dọn dẹp và sắp xếp bàn học , phòng ngủ của mình . Thấy con làm , mẹ ngắm nhìn rồi bất giác nước mắt rơi không kìm lại được . Cuối năm học , con đạt danh hiệu học sinh giỏi . Lúc con khoe mẹ tờ giấy khen , tay mẹ run lên vì xúc động , vì sung sướng , vì hạnh phúc , vì tự hào . Mẹ lại ôm con vào lòng như ngày con còn thơ bé . Mẹ không nói gì , nhưng con ướt đôi bờ vai…

Mẹ ơi , đã bao lần mẹ mong chờ ở con một tiếng lòng “ con thương mẹ…”. Chỉ một tiếng ấy thôi cũng đủ làm mẹ hạnh phúc ; làm mẹ quên đi những lo toan , mệt nhọc trong cuộc sống . Nhưng con đã vô tâm , vô tình không làm được…Buồn thay , con luôn nghĩ nói ra sẽ rất ngượng ngùng…Làm sao đôi môi khô khan này có thể vang lên những tiếng ngọt ngào ?! Đến bao giờ con mới có thể dám ôm lấy mẹ và cất lên tiếng gọi thiết tha:“Mẹ ơi , con thương mẹ nhiều lắm!”. Mẹ chỉ dám thầm mong trong tâm khảm , chưa một lần mẹ nói thành lời .

Mẹ ơi , mẹ đã cho con tất cả ; tất cả nhưng chẳng nhận lại bất cứ thứ gì . Cả cuộc đời mẹ dành cho con . Mẹ hy sinh cả thanh xuân để chăm sóc , yêu thương con . Tất cả đơn thuần chỉ xuất phát từ một điều giản dị luôn thường trực trong tâm hồn mẹ : tình yêu thương mẹ dành cho con . Ánh mắt , nụ cười , bàn tay ấm áp của mẹ sẽ mãi theo con…Có lúc con vô tâm , hờ hững quá…Có lúc , bỗng nhiên con thờ ơ với những người luôn đi bên cạnh con , ủng hộ con , giúp con đứng dậy . Rồi bất giác con chợt ngoảnh lại…và con đã nhìn thấy mẹ . Mẹ vẫn chờ con…Mẹ vẫn luôn dang rộng vòng tay chào đón con…Mẹ thật cao cả , vĩ đại làm sao ! Với mẹ , con mãi là đứa trẻ ngây thơ ngày nào , bé bỏng , yếu đuối cần được mẹ chở che . Với con , mẹ như ngọn đèn hải đăng rực sáng soi đường con đi , là tia nắng mặt trời với một ngày mai tươi đẹp . Mẹ ! Mẹ sống mãi trong lòng con !

Và giờ đây , ngọn đèn hải đăng ấy đang dần lụi tàn trước cơn gió cuộc đời , mẹ ốm nặng đến không gượng dậy được…Con hối hận , tiếc nuối…Con tự trách mình , nhưng đã quá muộn…Con chỉ còn biết thương mẹ đến lặng người dù tình cảm ấy chẳng thấm gì so với tình thương yêu mênh mông mẹ dành cho con . Tất cả những gì con có thể làm bây giờ là luôn bên mẹ , chăm sóc mẹ để bù đắp lại những lỗi lầm của con một thời non dại , nông nổi , bồng bột . Con chỉ mong mẹ thấu hiểu được tấm lòng con .

Mẹ đã hy sinh vì con quá nhiều . Bây giờ con khóc nghẹn ngào vì con đã biết nói câu : “ Mẹ ơi , con yêu mẹ nhiều lắm !”. Cho dù con có nói thêm bao nhiêu lần nữa thì con vẫn cảm thấy là không đủ . Con không biết rằng con sẽ phải làm gì để cho mẹ có thể hiểu được nỗi lòng của con . Nhưng con biết một điều sẽ mãi mãi tồn tại , sẽ không bao giờ phai nhạt là mẹ sống mãi trong lòng con . Và con biết rằng dù con chưa ngoan , thì con vẫn mãi là con gái cưng của mẹ , và lòng mẹ sẽ không bao giờ hết yêu con .
 
  • Sad
Reactions: Thụy Nhiên
848
0
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Top