Chia Sẻ Tôi khóc cùng mẹ trong rạp chiếu phim

Chia Sẻ Tôi khóc cùng mẹ trong rạp chiếu phim

Tôi khóc cùng mẹ trong rạp chiếu phim

Trong ấn tượng của tôi vào năm sáu tuổi, mẹ tôi rất khỏe, cứ có thời gian là đạp xe đưa tôi đi học đàn và chơi bóng bàn.

Trên đường đi có một con dốc lớn, vài người đàn ông đi xe đạp chở con đều phải xuống đẩy xe. Mẹ tôi không cần, hì hục một lát là đạp lên đỉnh dốc.

Mỗi lần như vậy, tôi đều kiêu ngạo ngoảnh đầu nhìn những đám người tụt lại đằng sau, thầm cười đắc ý.

Nhớ dáng mẹ đạp xe, cuối cùng tôi cũng hiểu, giờ tôi có thể ngẩng đầu bước tiếp là bởi vì hồi nhỏ mẹ đã nỗ lực đưa tôi tiến lên.

Mấy năm sau không biết vì sao mà mẹ không được khoẻ như vậy nữa. Năm tôi lên lớp Sáu, mẹ phải nhập viện. Lần đầu tôi đi thăm mẹ là khi vừa dự xong buổi liên hoan mừng năm mới, tôi hớn hở hát cho mẹ nghe.

Giờ ngẫm lại, có lẽ khi ấy mẹ buồn lắm.

Trước khi vào cấp Hai, tôi biết mẹ bị mắc bệnh liên quan đến hệ miễn dịch, không thể chuẩn đoán chính xác và cũng không thể chữa khỏi hẳn.

Tôi nói với người bạn thân nhất của mình rằng, tớ nhất định phải hăng hái lạc quan, giống như hoa hướng dương không ngừng cố gắng. Về sau tính cách tôi thay đổi thật. Trước đó tôi quả thực là người trầm lặng và khép kín.

Lần này mẹ tôi đặt vé tàu khứ hồi lượt về số 14, chắc là vì muốn xem phim Cút đi, ngài Ung thư ngoài rạp. Hôm ấy chúng tôi dậy từ bảy giờ sáng, đến Vương Phủ Tỉnh sớm nhất.

Nhưng khi chúng tôi vào được rạp thì phim đã chiếu đến đoạn bạn trai của Hùng Đốn ngoại tình. Xem một lúc, chúng tôi bắt đầu lau nước mắt.

Jame nói dối rằng Hùng Đốn sẽ khỏi bệnh, tôi cũng luôn nói những lời như thế với mẹ, nhưng cuối cùng, Hùng Đốn vẫn ra đi.

Chúng tôi càng khóc thảm thiết hơn.

Đời người là vậy đấy, những sự cố bất ngờ ập đến là cú đả kích tàn nhẫn nhất.

Không nhất định phải mắc bệnh ung thư mới sống thật lạc quan.

Hùng Đốn luôn lạc quan, tôi nghĩ, mẹ tôi cũng như vậy.

Khi chúng tôi xem phim xong thì nơi đâu cũng tràn ngập tin về vụ nổ ở Thiên Tân. Đang ăn trưa, tôi nhìn người mẹ ngồi phía đối diện mình, nói: “Mẹ, cháo này ngon lắm, không tin mẹ nếm thử xem.”

Tôi hy vọng những người ốm bệnh đều có thể khỏi hẳn, người gặp tai họa đều có thể vượt qua, để mọi gian nan cuối cùng chỉ là một lần lo sợ hão huyền. Chỉ là, sinh lão bệnh tử không phải thứ con người có thể cầu mong được như ý nguyện.

Khi Hùng Đốn ý thức được tình hình của mình không tốt, cô ấy không nói: “Khối u ấy mà, cắt đi thôi.” mà nặng nề nói một câu: “Tôi muốn về nhà.” Cô ấy dựa vào ngực mẹ mình, nói mật mã thẻ ngân hàng cho mẹ biết, cô ấy còn có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng không kịp nữa.

Gần đây xảy ra nhiều vụ tai nạn, lúc rảnh rỗi, tôi bất giác nghĩ, nếu không có ngày mai thì phải làm sao? Tôi phát hiện câu trả lời vô cùng đơn giản: Về nhà thôi.


#WhatYouNeed

"Cút đi, ngài Ung thư": Bộ phim điện ảnh Trung Quốc được sản xuất năm 2015, kể về cô gái Hùng Đốn kiên cường chống chọi với căn bệnh ung thư máu.
"Vương Phủ Tỉnh": Một trong những tuyến phố mua sắm nổi tiếng nhất Bắc Kinh
 
1K
0
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Top