Trang 6-THE NOTEBOOK by Nicholas Sparks. Translate by Diễm Phúc

Trang 6-THE NOTEBOOK by Nicholas Sparks. Translate by Diễm Phúc

Trương Thị Diễm Phúc
Trương Thị Diễm Phúc
It was Leaves of Grass by Walt Whitman, and he had carried it with him throughout the war. It had even taken a bullet for him once. He rubbed the cover, dusting it off just a little. Then he let the book open randomly and read the words in front of him: This is thy hour O Soul, thy free flight into the wordless, Away from books, away from art, the day erased, the lesson done, Thee fully forth emerging, silent, gazing, pondering the themes thou lovest best, Night, sleep, death and the stars. He smiled to himself. For some reason Whitman always reminded him of New Bern, and he was glad he'd come back. Though he'd been away for fourteen years, this was home and he knew a lot of people here, most of them from his youth. It wasn't surprising. Like so many southern towns, the people who lived here never changed, they just grew a bit older. His best friend these days was Gus, a seventy‐year‐old black man who lived down the road. They had met a couple of weeks after Noah bought the house, when Gus had shown up with some homemade liquor and Brunswick stew, and the two had spent their first evening together getting drunk and telling stories. Now Gus would show up a couple of nights a week, usually around eight. With four kids and eleven grandchildren in the house, he needed to get out of the house now and then, and Noah couldn't blame him. Usually Gus would bring his harmonica, and after talking for a little while, they'd play a few songs together. Sometimes they played for hours. He'd come to regard Gus as family. There really wasn't anyone else, at least not since his father died last year. He was an only child; his mother had died of influenza when he was two, and though he had wanted to at one time, he had never married. But he had been in love once, that he knew. Once and only once, and a long time ago. And it had changed him forever. Perfect love did that to a person, and this had been perfect. Coastal clouds slowly began to roll across the evening sky, turning silver with the reflection of the moon. As they thickened, he leaned his head back and rested it against the rocking chair. His legs moved automatically, keeping a steady rhythm, and as he did most evenings, he felt his mind drifting back to a warm evening like this fourteen years ago. It was just after graduation 1932, the opening night of the Neuse River Festival. The town was out in full, enjoying barbecue and games of chance. It was humid that night‐‐for some reason he remembered that clearly. He arrived alone, and as he strolled through the crowd, looking for friends, he saw Fin and Sarah, two people he'd grown up with, talking to a girl he'd never seen before.

Đó là tập thơ Leaves of Grass của Walt Whitman, và anh đã mang nó theo mình trong suốt cuộc chiến. Nó thậm chí đã đỡ một viên đạn cho anh một lần. Anh xoa cái nắp, chỉ phủi bụi một chút. Sau đó, anh để cuốn sách mở ngẫu nhiên và đọc những dòng chữ trước mặt: Hỡi linh hồn, đây là giờ của bạn, chuyến bay tự do của bạn vào cõihư vô. Rời xa sách vở, tránh xa nghệ thuật, ngày đã qua, bài học đã xong, Bạn đang trỗi dậy hoàn toàn , im lặng, ngắm nhìn, suy ngẫm về những chủ đề bạn yêu thích nhất, Đêm, giấc ngủ, cái chết và những vì sao. Anh cười một mình. Vì lý do nào đó mà Whitman luôn nhắc anh nhớ đến New Bern, và anh rất vui vì mình đã quay lại. Mặc dù anh đã đi xa mười bốn năm, nhưng đây vẫn là nhà và anh biết rất nhiều người ở đây, hầu hết họ từ thuở anh còn trẻ. Nó không ngạc nhiên. Giống như rất nhiều thị trấn phía nam, những người sống ở đây không bao giờ thay đổi, họ chỉ già đi một chút. Người bạn thân nhất của anh những ngày này là Gus, một người đàn ông da đen bảy mươi tuổi sống ở cuối con đường. Họ gặp nhau vài tuần sau khi Nô-ê mua căn nhà, khi Gus đến với một ít rượu tự làm và món hầm Brunswick, và cả hai đã cùng nhau say sưa kể chuyện buổi tối đầu tiên. Bây giờ Gus sẽ xuất hiện một vài đêm một tuần, thường là khoảng tám giờ. Với bốn đứa con và mười một đứa cháu trong nhà, thỉnh thoảng anh ấy cần phải ra khỏi nhà, và Noah không thể trách anh ấy được. Thường thì Gus sẽ mang theo chiếc kèn harmonica của anh ấy, và sau khi nói chuyện một lúc, họ sẽ chơi một vài bài hát cùng nhau. Đôi khi họ chơi hàng giờ liền. Anh ấy sẽ coi Gus như người thân trong gia đình. Thực sự không có ai khác, ít nhất là kể từ khi cha anh qua đời năm ngoái. Anh ây là con một; mẹ anh qua đời vì bệnh cúm khi anh mới hai tuổi, và mặc dù đã có lúc anh muốn như vậy nhưng anh vẫn chưa bao giờ kết hôn. Nhưng anh đã từng yêu một lần. Một lần và chỉ một lần đó thôi, từ rất lâu rồi. Nó đã thay đổi anh mãi mãi. Tình yêu tuyệt diệu đã làm điều đó với một người, và điều này thật hoàn hảo. Những đám mây ven biển từ từ bắt đầu cuộn trên bầu trời buổi tối, chuyển sang màu bạc và mặt trăng phản chiếu chúng. Khi nó dày lên, anh ngả đầu ra sau và tựa đầu vào chiếc ghế bập bênh. Đôi chân anh di chuyển tự động, giữ nhịp đều đặn, và như hầu hết các buổi tối, anh cảm thấy tâm trí mình trôi về một buổi tối ấm áp như thế này mười bốn năm trước. Đó là ngay sau lễ tốt nghiệp năm 1932, đêm khai mạc Lễ hội sông Neuse. Thị trấn đông đúc, thưởng thức thịt nướng và các trò chơi may rủi. Đêm đó trời ẩm ướt – vì lý do nào đó mà anh nhớ rất rõ. Anh ấy đến một mình, lúc tản bộ qua đám đông để tìm kiếm bạn bè, anh ấy nhìn thấy Fin và Sarah, hai người mà anh ấy đã lớn lên cùng, đang nói chuyện với một cô gái mà anh ấy chưa từng gặp bao giờ.
 

Đính kèm

  • THE NOTEBOOK by Nicholas Sparks. Translate by Diễm Phúc.jpg
    THE NOTEBOOK by Nicholas Sparks. Translate by Diễm Phúc.jpg
    14.2 KB · Lượt xem: 126
Từ khóa
by nicholas sparks the notebook translate by diễm phúc
258
2
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top