Trong gần 3 năm qua, tinh hình dịch bệnh diễn biến phức tạp, căng thẳng, gây ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của người dân và tôi là một trong số đó. Từ một người ăn học đàng hoàng, cầm tấm bằng đỏ, ra trường có công việc ở cơ quan nhà nước, lương lậu ổn định, vì một vài sự cố...tôi đã thất nghiệp. Ở tuổi 30, bạn bè tôi đều đã ổn định, có gia đình, có nhà, có xe...và còn có nhiều thứ khác nữa. Nhưng tôi thì hoàn toàn ngược lại, hoàn toàn tay trắng. Và giờ chỉ biết tự trách bản thân mình, tại sao quãng thời gian trước đó, mình đã không trân trọng. Nếu tôi tỉnh táo hơn, chín chắn hơn, thì bây giờ đã có con bồng bế, công việc ổn định, có thể tự lo cho bản thân, chăm sóc cho gia đình...
Tôi không phải là người đẹp trai gì cho lắm, nhưng được cái cái cao (1m8 đấy nha), vui tính, hoạt bát...nên cũng có nhiều cô gái theo đuổi, nhưng vì tính tôi không trăng hoa nên cũng chỉ giữ mối tình bạn chứ không đi xa hơn, tôi rất thiệt tình. Và cũng vì chính cái thiệt tình đó đã góp một phần biến tôi trở thành nên bây giờ. Tôi quá thật thà, dễ dãi trong công việc cũng như trong các mối quan hệ xã hội; tôi bị đồng nghiệp chơi xấu, bạn bè thì lợi dụng, khiến tôi mất nhiều thứ: tiền bạc, thời gian, quan hệ xã hội và dẫn đến là mất việc. 30 không phải là còn quá trẻ mà cũng không phải là già, tôi đã cầm sợi dây kinh nghiệm rút rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn phạm phải sai lầm bởi vì cái tính tin người, tính quá thật thà của tôi. Thật thà có thể là một đức tính tốt, nhưng trong một xã hội như hiện nay, đó có thể là điểm yếu chí mạng. Có thể các bạn cho rằng tôi hơi cực đoan, nhưng tôi dám chắc rằng, nếu bạn đang làm trong một cơ quan, công ty, tổ chức nào đó, ai cũng sẽ trải qua cảm giác ganh đua trong công việc, cảnh tranh đấu của các hội, nhóm, nói dễ hiểu là bè phái, lợi ích nhóm. Nếu tồn tại tính thật thà trong các hội nhóm đó, bạn sẽ tự bị đào thải; còn nếu không tham gia bạn cũng sẽ bị cô lập.
Ở tuổi 30, mất việc, chuyên môn lúc học đại học thì khó có thể tìm được công việc khác ổn định, tôi mất gần một năm trời để tự dằn vặt bản thân, sống khép kín, không muốn gặp ai và gần như xóa bỏ hết các mối quan hệ mà trước đây tôi tự nhận là bạn. Tôi hiện tại, đã nghĩ rằng bây giờ vẫn chưa là quá muộn, có thể tìm một công việc nào đó với mức lương cơ bản, có thể tự chủ được bản thân, không ăn bám gia đình, rồi từ từ làm lại
Tôi không phải là người đẹp trai gì cho lắm, nhưng được cái cái cao (1m8 đấy nha), vui tính, hoạt bát...nên cũng có nhiều cô gái theo đuổi, nhưng vì tính tôi không trăng hoa nên cũng chỉ giữ mối tình bạn chứ không đi xa hơn, tôi rất thiệt tình. Và cũng vì chính cái thiệt tình đó đã góp một phần biến tôi trở thành nên bây giờ. Tôi quá thật thà, dễ dãi trong công việc cũng như trong các mối quan hệ xã hội; tôi bị đồng nghiệp chơi xấu, bạn bè thì lợi dụng, khiến tôi mất nhiều thứ: tiền bạc, thời gian, quan hệ xã hội và dẫn đến là mất việc. 30 không phải là còn quá trẻ mà cũng không phải là già, tôi đã cầm sợi dây kinh nghiệm rút rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn phạm phải sai lầm bởi vì cái tính tin người, tính quá thật thà của tôi. Thật thà có thể là một đức tính tốt, nhưng trong một xã hội như hiện nay, đó có thể là điểm yếu chí mạng. Có thể các bạn cho rằng tôi hơi cực đoan, nhưng tôi dám chắc rằng, nếu bạn đang làm trong một cơ quan, công ty, tổ chức nào đó, ai cũng sẽ trải qua cảm giác ganh đua trong công việc, cảnh tranh đấu của các hội, nhóm, nói dễ hiểu là bè phái, lợi ích nhóm. Nếu tồn tại tính thật thà trong các hội nhóm đó, bạn sẽ tự bị đào thải; còn nếu không tham gia bạn cũng sẽ bị cô lập.
Ở tuổi 30, mất việc, chuyên môn lúc học đại học thì khó có thể tìm được công việc khác ổn định, tôi mất gần một năm trời để tự dằn vặt bản thân, sống khép kín, không muốn gặp ai và gần như xóa bỏ hết các mối quan hệ mà trước đây tôi tự nhận là bạn. Tôi hiện tại, đã nghĩ rằng bây giờ vẫn chưa là quá muộn, có thể tìm một công việc nào đó với mức lương cơ bản, có thể tự chủ được bản thân, không ăn bám gia đình, rồi từ từ làm lại