Dạo này công việc không được thuận lợi cho lắm. Đầu óc còn như bị covid cứ lúc nhớ lúc quên. Có ai như mình không? Đôi khi rất nhiều ý tưởng trong đầu mà lúc viết nó lại mất tích luôn.
T.T
Xin chào mọi người, mình là Lá Xanh - một thứ bình thường nhưng luôn lặng lẽ giúp cho cuộc sống tinh thần của mọi người thêm tốt đẹp, dễ thở.
Mong mọi người ủng hộ bài viết của mình.
“Đối với tôi, văn chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly trong sự quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo vừa thay đổi một thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người thêm trong sạch và phong phú hơn”.
Truyện này tớ đăng đầu tiên ở Wattpad (khi ấy học lớp tám), giờ đọc lại thấy sến thật sự nhưng khi tớ cho chị họ xem bản thảo thì chị ấy lại khen hay. Tớ cũng nhen nhóm ý định phát triển bộ này thành truyện dài luôn nhưng mà hồi ấy tớ chưa đủ thời gian, đến giờ thì bản thân lại không theo kịp cảm xúc khi ấy.
Phải ghi chú những ý tưởng vào sổ tay và duy trì năng lượng viết mỗi ngày. Nó là nghề nên đòi hỏi kỉ luật phết đấy. kkk