Newsfeed

Văn Học Trẻ - forum.Vanhoctre.com | Nuôi dưỡng tình yêu văn chương, cuộc thi viết văn; học văn, những bài văn hay. Tác phẩm văn học chọn lọc, lí luận văn học, ...

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Ngày mới
IMG_UPLOAD_20240303_070657 (1).jpg


Nắng trong veo sau những đám mưa hoang
Cơn bão đầu tiên qua đi vội vã
Bình minh lên lại một ngày mới lạ
Cỏ rũ mình ngốc nghếch gạt sương đêm

Con ếch buồn buồn không gọi được bạn quen
Nhảy tùm xuống ao bơi đi bơi lại
Con cá rô tưng tưng hớt hải
Vội vội vàng theo những đám phù du

Nắng lên rồi chùm bưởi uể oải đu
Con nhện thức đêm mệt lừ đừ trên võng
Chuồn chuồn kim khoe ra đôi cánh mỏng
Giữa điệp trùng những vẻ đẹp riêng mang

Con mèo già nằm trên mái ngói vàng
Lim dim nghĩ chuyện xóm làng tiếp diễn
Chùm xuyến chi nở bung từng đám
Gọi ong về ríu rít cả ngày vui.

Hoa phù sa
Thêm
Ngày mới
  • Like
Reactions: Lý Cao Nguyên
58
1
0
Viết một bài nghị luận bàn về vấn đề xã hội :'' Tuổi trẻ với việc giữ gìn ,phát huy bản sắc văn hóa dân tộc''.
Thêm
  • Like
Reactions: Lý Cao Nguyên
45
1
0
Cơn dằn vặt cuối cùng

Trong buồng giam tăm tối, ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn dầu le lói không đủ để soi rõ khuôn mặt tái nhợt của Bảy Lé. Chỉ còn vài giờ nữa, anh sẽ phải đối diện với cái chết. Cảm giác dằn vặt như một cơn sóng dữ dội cuốn trôi mọi suy nghĩ của anh, chỉ để lại những tiếng thở dài nặng nề và những giọt nước mắt cay đắng.

Bảy Lé không thể ngừng nghĩ về những lỗi lầm đã qua. Hình ảnh những gương mặt đau khổ của nạn nhân, những giọt nước mắt của gia đình họ cứ hiện lên trong tâm trí, khiến anh không thể nào tha thứ cho chính mình. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm, đè nặng lên lồng ngực anh như một hòn đá khổng lồ.

Những đêm không ngủ, Bảy Lé thường tự hỏi mình: "Giá như...". Giá như anh đã chọn một con đường khác, giá như anh không để lòng tham và cơn giận lấn át lý trí. Nhưng những lời "giá như" giờ đây chỉ còn là vô nghĩa. Thời gian không quay trở lại, và những gì đã xảy ra không thể thay đổi.

Anh nghĩ về những giấc mơ đã tan vỡ, về tương lai mà anh sẽ không bao giờ có. Một gia đình hạnh phúc, những đứa con thơ, những buổi chiều yên bình dưới mái nhà. Tất cả chỉ là ảo ảnh xa xăm, biến mất trước hiện thực tàn khốc.

Tiếng bước chân từ hành lang vang lên, đều đều và nặng nề, báo hiệu thời khắc định mệnh đang đến gần. Mỗi bước chân như một nhát dao cứa vào tim Bảy Lé, khiến cảm giác dằn vặt ngày càng khắc sâu. Anh cầu nguyện, không phải cho mình, mà cho những người đã bị anh làm tổn thương. Anh mong rằng họ sẽ tìm thấy sự bình yên và tha thứ, dù anh biết điều đó là không thể.

Khi cánh cửa buồng giam mở ra, ánh sáng chói lòa từ hành lang làm Bảy Lé phải nheo mắt. Những giọt mồ hôi lạnh toát ra trên trán, và tim anh đập mạnh như muốn nổ tung. Anh đứng dậy, đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ vững, bước những bước cuối cùng của cuộc đời.

Trên đoạn đường ngắn ngủi từ buồng giam đến nơi hành quyết, Bảy Lé cảm nhận từng khoảnh khắc như kéo dài vô tận. Mỗi bước đi là một sự dằn vặt, một nỗi đau không thể diễn tả thành lời. Khi đứng trước chiếc ghế điện, Bảy Lé biết rằng cuộc đời anh sắp kết thúc, nhưng cảm giác dằn vặt sẽ mãi mãi không bao giờ chấm dứt.

Ánh sáng cuối cùng tắt đi, mang theo những tiếng nấc nghẹn ngào và những giọt nước mắt cuối cùng. Bảy Lé nhắm mắt lại, đón nhận cái chết như một sự giải thoát, nhưng cảm giác dằn vặt và tội lỗi vẫn sẽ mãi mãi ám ảnh linh hồn anh.
Thêm
  • Like
Reactions: Lý Cao Nguyên
36
1
0
Ban đầu, Pierre cảm thấy lạc lối và bối rối trước sự giàu có bất ngờ và địa vị xã hội cao. Anh bị cuốn vào những cuộc vui phù phiếm, tìm kiếm hạnh phúc trong những mối quan hệ xã hội và tình yêu hời hợt. Nhưng sâu thẳm trong tâm hồn, Pierre luôn cảm thấy trống rỗng và bất an, không thể tìm thấy mục đích thực sự của cuộc đời.

Khi chiến tranh nổ ra, Pierre bị giằng xé bởi cảm xúc phức tạp. Anh cảm thấy trách nhiệm với đất nước và muốn đóng góp vào cuộc chiến, nhưng đồng thời lại bị ám ảnh bởi sự tàn khốc và vô nghĩa của chiến tranh. Pierre quyết định tham gia trận chiến, hy vọng tìm thấy ý nghĩa và mục đích sống trong sự hy sinh và lòng can đảm.

Trên chiến trường, Pierre chứng kiến những cảnh tượng khủng khiếp của cái chết và sự hủy diệt. Anh cảm thấy tội lỗi và đau đớn khi nhìn thấy những người bạn và đồng đội ngã xuống. Những ký ức về sự tàn phá và mất mát ám ảnh anh, khiến Pierre cảm thấy dằn vặt và bị giằng xé giữa lòng can đảm và sự sợ hãi.

Trong những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi, Pierre chìm đắm trong suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống và giá trị thực sự của lòng dũng cảm. Anh cảm thấy mình bị lạc lối trong một thế giới hỗn loạn, không thể tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi triết lý sâu sắc. Cảm giác bất lực và dằn vặt đeo bám Pierre, khi anh không thể tìm thấy sự an bình trong tâm hồn.

Nhưng cuối cùng, qua những trải nghiệm đau đớn và sự kiên cường, Pierre tìm thấy hy vọng và sự giác ngộ. Anh nhận ra rằng ý nghĩa của cuộc sống không nằm trong danh vọng hay tiền tài, mà trong tình yêu, lòng nhân ái và sự hy sinh cho những người xung quanh. Dù dằn vặt và khổ đau, Pierre tìm thấy sự bình an và mục đích thực sự của mình trong cuộc sống.
Thêm
Pierre và sự dằn vặt đau đớn (Pierre là 1 NV chính trong "Chiến Tranh và Hòa Bình" của Lev Tolstoy)
64
2
0
Mưa về
(Đây là đường đi hay lòng suối )



Ầm ầm
Rả rích
Chợt đến
Chợt đi
Mưa bao đời vẫn thế

Mưa
Về cùng cơn gió
Lá rơi
Cây đổ
Mưa về cùng đám mây
Trời bị ai che kín
Sấm rền, sét ngoằn ngoèo
Cả không gian như nín thở

Mưa
Kiến cõng con bò lên cao
Mối ướt sũng nháo nhác bay
Chim co ro che đàn con khỏi ướt
Cá tung tăng xuôi ngược
Ếch ồm ộp tấu khúc nhạc không tên

Mưa
Rác bồng bềnh nổi lên
Đường đi ngập nước
Mẹ nghỉ chợ
Em nghỉ học
Con bò đói trong chuồng
Cún con ngủ quên không sủa
Nhà nhà mở cửa
Những nồi cơm chín sớm hơn mọi ngày

Mưa
Ướt
Lạnh
Người vui
Người buồn
Bao ký ức lướt qua
Đọng lại
Ngày mai là một vết nứt khô dài trên mặt đất
Cỏ lại mỏi mòn chờ .

(Ảnh sưu tầm)

Hoa phù sa

1721194233167.jpg
Thêm
Mưa về
113
3
3

Vanhoctre

Văn Học Trẻ
Thành viên BQT
19/8/19
811
684
362,999
Việt Nam
vanhoctre.com
Xu
1,378,360
Đường đi đã thành suối. Đây là đặc trưng mùa mưa ở miền núi, trung du.

Triền núi bên trái thoải khá bằng phẳng và dòng chảy phẳng rộng, không có xoáy.
 
  • Like
Reactions: Hoa Phù Sa
Thời gian dường như ngừng lại, mỗi giây trôi qua như kéo dài vô tận. Người đàn ông nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hơi thở dần yếu đi. Anh biết mình chỉ còn một phút để sống. Đôi mắt mở to, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, cảm nhận từng đợt gió nhẹ thổi qua. Trái tim đập mạnh mẽ, mỗi nhịp đập như vang vọng trong lồng ngực, hòa cùng nhịp điệu của cuộc đời sắp kết thúc.

Anh nghĩ về những khoảnh khắc quý giá đã qua, về tuổi thơ vô tư, những buổi chiều nô đùa cùng bạn bè dưới ánh hoàng hôn. Hình ảnh của người mẹ hiền từ với nụ cười dịu dàng, người cha nghiêm khắc nhưng đầy tình thương hiện ra rõ ràng trước mắt. Anh nhớ về những ngày hạnh phúc bên cạnh người vợ yêu dấu, những cái ôm ấm áp và nụ hôn nồng nàn, tiếng cười của đứa con thơ vang vọng trong tâm trí.

Mỗi hơi thở trở nên nặng nề, anh cảm nhận được sự gần kề của cái chết. Nhưng trong giây phút ấy, anh không sợ hãi. Thay vào đó, anh thấy bình yên. Anh cảm nhận được tình yêu và sự ấm áp từ những kỷ niệm, những người thân yêu. Một cảm giác biết ơn tràn ngập trong lòng, biết ơn vì đã được sống, được yêu thương và được chiến đấu cho những điều ý nghĩa.

Bầu trời đêm như đang ôm trọn lấy anh, từng ngôi sao lấp lánh như gửi gắm lời chào từ biệt. Anh nhắm mắt lại, một nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên khuôn mặt. Trong khoảnh khắc cuối cùng, anh thầm thì lời từ biệt với thế giới, gửi gắm tất cả niềm tin và hy vọng vào tương lai. Và rồi, anh lặng lẽ ra đi, mang theo những ký ức đẹp đẽ và tình yêu bất diệt trong trái tim.
Thêm
170
3
0
Trong bóng đêm lạnh lẽo, ánh lửa bập bùng chiếu rọi khắp chiến trường. Tiếng đạn pháo nổ vang dội, làm rung chuyển cả mặt đất. Người chiến sĩ đứng lặng yên giữa cơn bão lửa, đôi mắt kiên định nhưng ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm.

Anh biết rằng đây có thể là những giây phút cuối cùng của mình. Từng đợt tiếng súng nổ vang lên xung quanh, nhưng tâm trí anh không còn để ý đến tiếng ồn ào đó nữa. Thay vào đó, anh nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu, về ngôi nhà nhỏ bên dòng sông quê hương, nơi có mẹ hiền đang ngóng chờ con trai trở về. Anh nhớ về nụ cười dịu dàng của người vợ yêu dấu và ánh mắt hồn nhiên của đứa con thơ. Tất cả những hình ảnh đó như cuốn phim tua chậm, lướt qua trong tâm trí anh.

Trái tim anh đập mạnh, không phải vì sợ hãi, mà vì tình yêu thương và trách nhiệm. Anh đã lựa chọn con đường này, biết rằng có ngày mình sẽ phải đối mặt với cái chết. Nhưng anh không hối hận. Anh biết rằng sự hy sinh của mình không vô nghĩa. Anh chiến đấu để bảo vệ những người mình yêu thương, để giành lại tự do cho tổ quốc.

Dưới bầu trời đêm, anh ngước nhìn những vì sao lấp lánh, cảm thấy mình như một hạt cát nhỏ bé giữa vũ trụ bao la. Nhưng anh tin rằng sự hy sinh của mình sẽ góp phần vào chiến thắng cuối cùng. Anh nắm chặt khẩu súng, cảm nhận hơi lạnh của kim loại trong tay, như một lời nhắc nhở về nhiệm vụ thiêng liêng của mình.

Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh sáng chói lòa. Anh cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng, nhưng trong giây phút ấy, anh vẫn mỉm cười. Bởi anh biết rằng mình đã sống và chiến đấu hết mình, đã hy sinh vì lý tưởng cao đẹp. Trong giây phút cuối cùng, anh gửi gắm niềm hy vọng và tình yêu thương đến những người ở lại, mong rằng họ sẽ tiếp tục bước đi trên con đường mà anh đã chọn, mang theo niềm tin và khát vọng tự do.
ttxvn_su_doan_9.jpg.webp
Thêm
Giây phút cuối cùng
100
2
0
vội
Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.
Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội vã rời...
Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.
Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
'' Đáy nước tìm trăng'' mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà...
Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai Giác lộ bàn chân vội
'' Hỏa trạch'' bước ra, dứt não nề...
Thêm
68
2
0
Tản mạn qua đường nguyễn văn nghi chợ Gò Vấp vào giữa khuya tấp nập, ngồi xổm xuống kế hàng để chờ phát cơm từ thiện, 1 hồi sau đến lượt nhưng bị phớt lờ đi vì tướng tá nhìn ngon với kế bên là 1 chiếc xe wave, 1 chú nhìn: “mầy mà xin gì mầy, qua đây phụ tao phát cơm nè!” Thế là trở thành 1 nhân viên phát cơm từ thiện bất đắc dĩ, nào là ngã năm trường chó đến buồng binh Cộng Hoà, theo anh xe máy ba bánh, anh em nói cười vui vẻ mới phát hiện ra 10 năm trc ổng cũng từng ngồi ăn xin:”trước đây tao là 1 kẻ ăn xin! Nhưng mà tao xin nhiều quá mà không làm được gì cho xã hội nên tao mắc cỡ nên bỏ nghề và quyết chí phục vụ lại những người đồng cảnh ngộ” ổng chỉ về phía tôi: “sao đây?” 1 hồi mình im thin thít ông phán hơn cả chốt đơn: “qua tao!” Tôi bèn từ chối: “tối nay con ngủ chung với bạn ngay cầu, Enjoy xong cái moment này xong thì cũng gần 3h sáng, màn sương hảy li ti dưới chân cầu An Lộc như muốn gọi tôi vào đây. Ở đó có 2 chú nhóc tên Thắng và Phèn, Thắng lúc trước hay đá banh chung với tôi ở sân gần cầu nên nhìn tôi là nó biết, nó hét lên á a Râu kìa, a đi đâu đây! Tôi đáp: cho tao tá túc 1 đêm! Nó đáp: sao anh không về nhà ngủ, tôi ko nói gì, kế bên là thằng Phèn, anh ZiCa qua đây chơi hả? Thắng phản bác: ảnh tên Đại mà, Phèn: mầy Thắng mà phèn giống tao thế! Kêu a ZiCa để giống với danh thủ Zico bên Bồ Đào Nha đó mầy, ổng đá cừ lắm! Tôi cũng khoái tên đó nên chỉ nhìn 2 đứa nó nói qua lại rồi nằm thiếp trên tấm chiếu mới của Thắng! Đến 5h sáng đã không thấy hai đứa nhóc, nhìn xa xa thấy hai chú nhóc đang ở trên ghe tàu chở dừa từ Tiền Giang vào đây! Nó hét lớn: anh Râu, tụi em theo tàu chở dừa 1 tuần sau mới về! Em để cho anh nửa ổ bánh mì cho buổi sáng nay, 1 chậu nước sạch để lau mặt, em không có kem đánh răng, tối chịu khó ra chợ Gò Vấp lấy đồ ăn người ta phát nha anh! Biệt thự này em giao cho anh trông giữ á! Mất đồ anh chịu à!” 2 đứa phá lên cười, nhìn đèn tàu xa dần về hướng sông Sài Gòn, sự sống mãnh liệt vẫn tuôn chảy trong tôi.
Thêm
84
2
0
Buổi tối cuối cùng, ngày ba mươi mốt tháng năm, một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm tôi trong khi tôi đang ngồi ở bàn làm việc: một bầu không khí trống vắng trong phòng. Sau đó, tôi nhận ra chú chuột cỏ của tôi đã im tiếng gáy, trái với thói quen thường ngày của chú, cho dù chú dính bẫy của tôi. Tôi đến bên chiếc chuồng câm lặng, thấy chú nằm chết bên một đống xì quách, xám xịt và cứng như đá. Rõ ràng chú bị bỏ đói trong ba bốn ngày, nhưng chỉ vào đêm trước lúc chết chú mới cất lên tiếng gáy thật du dương nên tôi đã ngu ngốc tưởng rằng chú hài lòng hơn mọi khi. Ca, bạn tôi, vốn rất yêu động vật, thường hay cho chú ăn, nhưng Ca đã về quê nghỉ 1 tuần nên nhiệm vụ chăm sóc chú được giao cho Lan cộng sự của tôi. Lan không phải là người giàu tình cảm, cô nói với tôi không quên sinh vật bé nhỏ này đâu - nhưng không còn xì quách nữa thì phải thay bằng cá hay thịt gà! Khi tôi quở trách Liên, cô tỏ ra ăn năn theo đúng bổn phận, nhưng điệu nhạc thần tiên đã tắt rồi, bầu không khí vắng lặng như oán trách, còn căn phòng lạnh lẽo dù trời Sài Gòn luôn nóng hừng hực 38 độ 7! Những thói quen suy nghĩ về những nhu cầu của sinh vật, dù là nhu cầu của chuột cỏ chết - cũng có thể dần tạo ra mối quan tâm giàu tưởng tượng và gắn bó mà người ta chỉ cảm nhận được khi mối quan hệ đó không còn nữa. Ngoài ra, tôi cũng cảm nhận rất nhiều, trong cái im lặng của màn đêm, về sự hấp dẫn của 1 giọng điệu thanh thoát - kể về kiếp sống nhỏ bé lệ thuộc vào ý muốn và niềm vui ít kỉ của tôi. Kể cho tôi nghe về sinh linh bé xíu kì bí và về sinh linh bé xíu kỳ bí trong tôi muôn đời muôn kiếp chỉ là một và ko khác trong cái thăm thẳm bao la của vũ trụ. Rồi cứ nghĩ đến sinh vật bé xíu ấy chịu đói khát từ đêm này này qua đêm khác, ngày này qua ngày khác, còn vị thần bảo hộ của nó mải mê dệt những ước mơ! Vậy mà chú vẫn hiên ngang cất cao tiếng gáy đến ngày cuối cùng - 1 cái cuối cùng ác độc, vì chú phải ăn chân của chính mình.


309181841_453290446831006_6779399559631184190_n.jpg
Thêm
Buổi tối cuối cùng
74
2
0

Trang cá nhân

"Nenthom Nature: Tự hào là một trong những địa chỉ uy tín hàng đầu chuyên cung cấp các sản phẩm nến thơm tự nhiên, với cam kết mang đến cho khách hàng những trải nghiệm tuyệt vời và an toàn nhất." Truy cập ngay để nhận ưu đãi: https://nenthomnature.com/
Qua Blog ủng hộ em đi cả nhà My Blog
Qúy khách muốn đặt Tour lặn biển Côn Đảo hàng ngày tại AMADIVE Liên hệ Hotline: 0392 419 241 để được tu vấn chi tiết. https://amadive.com.vn/
“Đối với tôi, văn chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly trong sự quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo vừa thay đổi một thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người thêm trong sạch và phong phú hơn”.
Trò chuyện trực tiếp
Đăng nhập để sử dụng ChatBox
  1. No shouts have been posted yet.
Top