Newsfeed

Văn Học Trẻ - forum.Vanhoctre.com | Nuôi dưỡng tình yêu văn chương, cuộc thi viết văn; học văn, những bài văn hay. Tác phẩm văn học chọn lọc, lí luận văn học, ...

BBT đề xuất

Bài viết mới

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS qua các phương tiện truyền thông không hiệu quả ở các khu vực kém phát triển. Việc diễu hành và mít tinh là cách tuyên truyền dễ tiếp cận và tăng cường ý thức của người dân giống như cuộc diễu hành phòng chống HIV-ADIS mà chúng tôi đã được tham gia,trải nghiệm.

Diễu hành "Phòng chống HIV-ADIS"được huyện chúng tôi tổ chức hợp tác với trường chúng tôi nhằm nâng cao nhận thức của học sinh về việc phòng chống dịch bệnh xăm nhập vào môi trường giáo dục,để từ đó có cách nhìn nhận đúng đắn phù hợp.

Bảy giờ sáng,các lớp khối tám tập trung ở sân trường.Một nữ MC giới thiệu về các hoạt động văn nghệ gồm các bài hát:.........
chúng tôi ấn tượng với những giọng hát mạnh mẽ,uyển chuyển theo nhịp điệu bài hát,chúng tôi vẫy những lá cờ đỏ được phát cho mỗi người để bài tỏ sự ngưỡng mộ,thích thú.Kết thúc buổi văn nghệ một bạn nữ bước lên,phát biểu về..........
Kết thúc bài diễn văn,Ông.........phát biểu đưa ra định hướng và giải thích việc vì sao cần tuyên truyền phòng chống HIV-ADIS nhằm nâng cao ý thức của người dân,phân chia các lớp đứng ở vị trí phù hợp để sẵn sàng diễu hành và lộ trình đi diễu hành.

Bảy giờ-hai mươi lăm phút các lớp chuẩn bị tiến hành diễu hành tại cổng trường.
Lộ trình đi của chúng tôi bắt đầu từ cổng trường,băng qua một cây cầu rẽ vào một ngã đường và quay lại theo một đường khác.Những người đứng đầu được phát băng ron với khẩu hiệu"........".Đoàn diễu hành của chúng tôi được hộ tố bởi một chiếc xe bán tải và những chiến sĩ cảnh sát giao thông.Khi bắt đầu đi các cảnh sát giao thông có nhiệm vụ điều tiết dọn đường cho xe hộ tống của chúng tôi.Điều tôi bất ngờ và thắc mắc vì sau họ không khó chịu mà còn vui vẽ chấp hành.Khi băng qua cầu,đoàn diễu hành của chúng tôi nói đuôi tiến thẳng và rẽ vào một con đường.Tại đây nhiều người hiếu kì bắt gặp và xem đoàn chúng tôi diễu hành.Tuy tôi và nhiều người rất mệt mỏi vì lộ trình diễu hành khá dài nhưng vẫn vui vẽ nói chuyện trong suốt lộ trình.Sau khi quay trở về trường,chúng được tặng những lá cờ đỏ làm lưu niệm.Tôi có cảm giác thích thú với món quà nhỏ này.

Sau cuộc diễu hành, tôi đã được hiểu thêm về ý thức và sự quan trọng của việc diễu hành tuyên truyên nhằm hiểu rỏ nhận thức và trải nghiệm tuyên truyền thực tế.Để phần nào đó đánh thức sự nhận thức một cách đúng đắn hơn trong việc tuyên truyền phòng chống dịch bệnh.
Tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS qua các phương tiện truyền thông không hiệu quả ở các khu vực kém phát triển. Việc diễu hành và mít tinh là cách tuyên truyền dễ tiếp cận và tăng cường ý thức của người dân giống như cuộc diễu hành phòng chống HIV-ADIS mà chúng tôi đã được tham gia,trải nghiệm.

Diễu hành "Phòng chống HIV-ADIS"được huyện chúng tôi tổ chức hợp tác với trường chúng tôi nhằm nâng cao nhận thức của học sinh về việc phòng chống dịch bệnh xăm nhập vào môi trường giáo dục,để từ đó có cách nhìn nhận đúng đắn phù hợp.
Thêm
Tuyên truyền mít tinh "phòng chống HIV-ADIS:
13
0
0
Ngày đầu hè
Ngày đầu hè

°Bình minh ngày hè lại reo hò.
°Vườn xanh thăm thẳm, vàng thơm tho.
°Cây hoa lá rộ trái đầy hoa,
°Ngát thơm lừng vươn tới hương xa.

°Khung trời hè cao xanh thăm thẳm.
°Trời tạnh mây trắng nắng bừng lên.
°Cho chim ở yên vườn mây xanh,
°Cho ve đi hót canh mây trời

°Hoàng hôn gửi ánh lửa cuối trời,
°Tiện lời tạm biệt ngày đã trôi.
°Vườn xanh lẵng lặng giấc yên
°Mùa hè tươi đẹp,mãi trong lòng.
Thêm
Ngày đầu hè
41
0
0
sống với tâm
Nỗi buồn là một phần của cuộc sống. Khi bạn biết cách chấp nhận nó, bạn sẽ thấy ổn.
Ổn không có nghĩa là không buồn, đau khổ. Ổn vì bạn biết ngày mai, niềm vui sẽ lại đến.
Cuộc sống luôn rất cân bằng. Có ngày náo nhiệt, cũng sẽ có ngày bình lặng.
Có thể, hiện tại, chúng ta đang rất buồn bã.
Nhưng đừng quá lo lắng, rồi niềm vui và hạnh phúc sẽ trở lại.
Sống với tâm thế như vậy, tất cả chúng ta, sẽ ổn. Cứ yên tâm bạn nhé ...
Thêm
28
0
0
Biển tình
BIỂN TÌNH

Chương 3: Cùng nhau kiến tạo

Sau buổi concert, Kanon và các thành viên nhóm Aqours về khách sạn nghỉ ngơi. Sáng hôm sau. Họ trò chuyện về buổi concert tối qua. Buổi concert đầu tiên của nhóm Aqours đã thành công vượt mong đợi. Hình ảnh của nhóm xuất hiện trên khắp các mặt báo. Tính ra, tổng doanh thu của concert tối qua là 500 triệu JPY.

Ngày tiếp theo, Mio (CEO của Aquarius Inc.) đã khen nhóm Aqours và Kanon:

Các em đã có một đêm concert thành công mỹ mãn. Giờ nhóm Aqours và các em cần tiếp tục theo đuổi sự nghiệp và ra mắt những bài hát mới nhé!

Vâng ạ - Kanon và nhóm Aqours đồng thanh đáp.

Kanon ngỏ ý với Aqours:

“Các em đã có kiến thức âm nhạc nền tảng rồi nên các em có thể sáng tác bài hát mà không cần chị trợ giúp. Nếu có gì khó khăn hay thắc mắc, các em có thể nhờ chị hướng dẫn”

Chika, Riko và các thành viên nhóm Aqours đồng ý với lời đề nghị của Kanon. Họ liền bắt tay vào sáng tác bài hát mới.

Bài hát mới mang tên WATER BLUE NEW WORLD. Sáng tác xong, nhóm Aqours bắt tay vào việc quay MV. Sau 11 ngày, MV đã quay xong. Họ đang đợi cảnh hậu kỳ. Đợi chỉnh sửa hậu kỳ mất 2 ngày, “thành phẩm” mới được “ra lò”. MV đã được đăng lên YouTube, ký kết bản quyền với Spotify và Apple Music để đưa tác phẩm lên hai nền tảng âm nhạc lớn này.

3 ngày kể từ khi phát hành, MV đã thu hút đến chục triệu view trên YouTube, hơn hai triệu lượt nghe trên cả Spotify và Apple Music cộng lại. Bài hát đã trở nên viral. Đâu đâu cũng thấy câu hát [...][1] Kono shunkan no koto ga kasanatte wa kieteku/ Kokoro ni kizamunda WATER BLUE [...][2] (tạm dịch: [...]Những khoảnh khắc chồng chất, nó biến mất/ Tôi khắc sâu trong tim màu xanh của nước [...]) vang lên. Fan Aqours liên tục tăng. Họ ví Aqours giờ đã sánh ngang hàng với Matsuura Kanon.

Hikawa Mio và Matsuura Kanon khen nhóm vì bài hát mới này. Họ đã chỉ ra rằng họ nghe thấy rất hay, nhạc và lời như đưa họ chìm đắm vào màu xanh của biển cả. Kanon nói:

Các em đã làm rất tốt. Các em đã biết tự sáng tác, lại còn biết thuê người quay MV nữa. Các em đã rất nỗ lực rồi, tiền kiếm được từ bài hát là của các em đó[3].

Chika - trưởng nhóm Aqours, nói: “Em cảm ơn chị ạ!”. Nhóm Aqours được nhận 600.000 JPY từ doanh thu bài hát.

Hôm sau, nhóm Aqours gặp fan của họ. Fan đông như ong vỡ tổ, đồng thanh hô vang: “Aqours! Aqours! Aqours!”

Trong các thành viên nhóm Aqours, Chika và Riko được chú ý hơn cả. Một fan cứng nhìn thấy Hanamaru rồi bảo cô:

Chị Hanamaru ơi, chị cho em xin chữ ký nha!

Vừa dứt lời, Hanamaru liền lấy ra một tờ giấy và một cái bút, ký vào tờ giấy, đưa cho fan và nói:

  • Của em đây!
  • Em cảm ơn chị! – fan cứng này đáp.


Các thành viên khác của nhóm lần lượt được fan yêu cầu xin chữ ký và họ đã ký tên đầy đủ cho fan. Sau đó, họ vẫy tay chào các fan và lên xe thực hiện nhiệm vụ mới.

Xe đã đến trụ sở công ty Aquarius Inc. Họ nghỉ ngơi, sau đó luyện tập. Mio liền giao nhiệm vụ cho Kanon và các thành viên nhóm Aqours:

“Ngày mai, các em hãy luyện tập và nghĩ ra những động tác nhảy múa để tăng tính hấp dẫn cho buổi biểu diễn. Chị sẽ chị đạo cho bên kế toán báo cáo tài chính cho em, nhóm Aqours và cả công ty nên các em không cần phải lo về vấn đề tài chính”

“Dạ, bọn em sẽ làm ạ” - Kanon và các thành viên nhóm Aqours đồng ý với nhiệm vụ được giao.

Hôm sau, đúng như nhiệm vụ mà Mio giao, Kanon và các thành viên nhóm Aqours luyện tập. Họ luyện tập không ngừng nghỉ. Trong khi luyện tập, Chika nói với Kanon:

Chị ơi, chị, em và các bạn của em tập múa làm gì vậy?

Kanon giải thích cho Chika:

Em quên mất lời dặn của sếp Mio à? Các em tập múa để tăng tính hấp dẫn cho buổi concert. Múa phải kèm với hát như mực với giấy thì concert mới hấp dẫn được. Chẳng lẽ khi đi concert, chị và các em chỉ đứng một chỗ rồi hát? Khán giả lại chửi cho đấy.

Chika nói:

Hả? Nhanh thật. Sắp concert rồi hả chị?

“Không đâu em ạ. Chị đang nói ví dụ để áp dụng thôi chứ chưa thể có buổi concert tiếp theo được.” - Kanon đáp.

Dứt lời, Kanon và Aqours đã nghĩ ra những động tác múa phù hợp với những bài hát mà Kanon cũng như nhóm Aqours đã sáng tác trước đó. Những động tác múa của họ rất đều và đẹp như những vũ công chuyên nghiệp. Họ họ ghép với những bài hát, và được những nhà chuyên môn của công ty đánh giá cao.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thông tin về việc nhóm Aqours tổ chức một buổi concert mang tên Magical Aqours LIVE đã được công bố. Các fan đã biết được tin này và vô cùng sung sướng, mong ngóng từng ngày tới đêm concert.

Rồi ngày concert cũng đã đến. Sân vận động Tokyo Dome - nơi tổ chức concert đã sáng đèn. Nhóm Aqours đã tổng tuyệt rất kỹ và chuẩn bị cho 18 bài, gồm 9 bài cả nhóm hát chung và 9 bài solo[4]. Đêm diễm ra concert cũng đã tới. Một sân khấu lung linh, huyền ảo đang hiện ra trước mặt hàng nghìn fan hâm mộ nhóm Aqours. Họ hò hét khi nhóm Aqours xuất hiện. Những tiếng hô “Aqours! Aqours!” vang lên như cổ vũ bóng đá. Các thành viên nhóm Aqours xuất hiện trên sân khấu, tiếng hô trở nên to hơn. Chika - trưởng nhóm Aqours, mở đầu buổi concert:

Xin chào quý vị đã đến với đêm concert Magical Aqours LIVE! Quý vị đã sẵn sàng để thưởng thức những màn trình diễn của chúng tôi chưa ạ?

Cả khán đài đồng thanh đáp “Rồi ạ” kèm những tiếng hò hét.

Bài hát đầu tiên mở màn không phải là bài Koi ni Naritai AQUARIUM, vì bài hát này buổi concert trước đã biểu diễn bài này rồi. Vì thế, bài hát mở màn là bài Aozora Jumping Heart - một bài hát mà Chika đã hát khi cô ứng tuyển vào công ty Aquarius Inc. Kết thúc bài hát mở màn này, nhóm Aqours hát tiếp những bài hát như WATER BLUE NEW WORLD, HAPPY PARTY TRAIN, Mirai no Bokura wa Shitteru yo[5], Koi ni Naritai AQUARIUM,… Kết thúc 9 bài cả nhóm hát chung là 9 bài solo:

  • Chika hát bài Namioto Refrain
  • Riko hát bài Pianoforte Monologue
  • You hát bài Paradise Chime
  • Kanan hát bài RUN KAKERU RUN
  • Yoshiko hát bài Meimei Tantei Yohane[6]
  • Hanamaru hát bài Oyasuminasan!
  • Ruby hát bài RED GEM WINK
  • Dia hát bài MOTTO-ZUTTO be with you
  • Mari hát bài Shiny Racers
Một đêm concert vô cùng hoành tráng và bùng nổ với những tiếng hò hét “như khi ghi bàn”. Khán giả được đi hết từ cảm xúc này đến cảm xúc khác. Họ như “vừa ở dưới nước, vừa ở trên không”, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

Cuối buổi concert, Chika nói lời chào tạm biệt khán giả:

Các bạn đã được thưởng thức những bài hát tuyệt vời mà chúng tôi sáng tác. Hẳn các bạn đang rất vui. Tuy nhiên, cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn, giờ chúng tôi đã thấm mệt, buổi concert Magical Aqours LIVE xin được kết thúc tại đây. Xin cảm ơn quý vị đã ngồi đây theo dõi trong suốt 90 phút vừa qua. Còn bây giờ thì cúng tôi xin được nói lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại quý vị vào lần sau!

Sau đêm concert đó, nhóm Aqours đã thu về 1 tỷ JPY. Mio và Kanon rất hân hoan khi được tin nhóm đã tổ chức thành công đêm diễn này. Kanon nói:

Các em đã làm rất xuất sắc! Các tạp chí và chuyên mục giải trí của các tờ báo đã có rất nhiều bài về buổi concert này. Nhờ có buổi concert này, tên tuổi các em đã được ghi danh trên bản đồ âm nhạc[7] Nhật Bản cũng như thế giới rồi đấy!

Mio khen nhóm Aqours:

Chị chúc mừng các em vì các em đã đưa tên tuổi của chính mình nổi danh ở Nhật Bản! Buổi concert này đã thành công vượt mong đợi, đặc biệt là trưởng nhóm Chika đã mở đầu và kết thúc buổi concert rất chuyên nghiệp như MC. Chị rất biết ơn những nỗ lực và thành quả xứng đáng mà các em đã đạt được. Chúc các em sẽ thành công trong sự nghiệp ca hát sau này!

Cả nhóm Aqours đồng thanh: “Vâng ạ, em cảm ơn chị!”

Từ đó, nhóm Aqours đã có một tên tuổi “lừng danh”, sánh ngang hàng với những “chị đại” trong làng J-pop. Cả nhóm đã trở thành một “hiện tượng”. Bài hát của nhóm không chỉ được nghe tại Nhật Bản mà đã phủ sóng ra toàn thế giới. Họ còn được nhận nhiều giải thưởng âm nhạc và trở thành một trong những ngôi sao sáng của J-pop. Aqours đã trở thành một “hiện tượng âm nhạc” của Nhật Bản.

HẾT



[1] Hai câu hát đầu của bài hát WATER BLUE NEW WORLD có tiết tấu nhẹ nhàng nên được giản lược
[2] Phần lời bài hát sau từ WATER BLUE được giản lược
[3] Ý Kanon nói rằng doanh thu kiếm được từ bài hát được dành đa phần cho nhóm Aqours
[4] solo (n) /ˈsoʊ.ˌloʊ/: đơn ca, độc tấu
[5] Tiếng Nhật: 未来の僕らは知ってるよ (tạm dịch: Chúng ta biết trong tương lai)
[6] Tiếng Nhật: 迷冥探偵ヨハネ (tạm dịch: Thám tử Yohane đi lạc)
[7] Bản đồ âm nhạc: Tổng thể những bài hát, nghệ sĩ (đa phần là nhạc Pop) tại một quốc gia hoặc khu vực, hoặc trên thế giới
Thêm
47
0
0
1. Mối quan hệ giữa văn học và hiện thực cuộc sống

Mở bài 1

Có ai yêu một loài hoa không sắc không hương? Có ai quyến luyến những vần thơ khô khan không cảm xúc? Văn chương phản ánh hiện thực nhưng nó không phải là một tấm hình khô cứng và vô hồn, mà đó là tiếng lòng thổn thức từ những câu chuyện của cuộc đời – câu chuyện được ngân vang trên ngọn đồi tuyết phủ trắng trời, thấp thoáng những đóa sơn trà e ấp trong làn sương giăng mờ ảo. Chính hiện thực cuộc sống luôn là cảm hứng cho sáng tác văn học, là cội nguồn gọi thức con chữ, là cầu nối tâm hồn đồng điệu của người nghệ sĩ với độc giả. Chính vì vậy, … đã khẳng định: …

Mở bài 2

“Anh đi qua trái đất để lại chừng thơ ấy
Hãy thương anh! Anh nào có chi nhiều
Một chút nắng tàn, một dòng nước chảy
Trái tim nghèo, nhưng cũng đã tin yêu”.

Nếu hội họa dùng đường nét và màu sắc để phác họa nên bức tranh cuộc sống, âm nhạc dùng ca từ và giai điệu để tạo nên những tiếng ca thì văn học dùng ngôn ngữ và hình ảnh để làm chất liệu cho sáng tác. Hiện thực đời sống luôn là nguồn cảm hứng vô tận sáng tạo nên văn chương, người nghệ sĩ phải đứng vững trên mảnh đất đời sống, lấy đó làm điểm tựa, điểm xuất phát thì mới mong tạo ra được thứ gì đó để đời. Nói như …:

2. Chức năng giáo dục của văn học

Mở bài 1

Như bông cúc nhỏ sinh ra để luôn tự hát về vùng đất mênh mang nắng gió; như ánh mặt trời sinh ra để thiêu đốt đi cái lạnh giá vĩnh cửu của mùa đông, văn học sinh ra để làm công việc giống như kẻ nâng giấc cho những con người bị đẩy vào cùng đường, bị cái ác hoặc số phận đen đủi dồn đến chân tường. Nói như …:

Mở bài 2

Sáng tác văn học được ví như công việc của một người chèo thuyền trên sông. Nước chảy thuyền trôi … Con thuyền đi qua mọi bến bờ của thời gian, không gian và ở một nơi xa nào đó trên bờ hoang vắng đầy cỏ dại, nó đã cập bến, mang theo những khuôn hàng để trao tay đến độc giả những bài học, những cảm xúc và suy nghĩ của nhà văn trong suốt chặng đường lênh đênh sóng nước. Một tác phẩm chân chính phải có chức năng hàng đầu là giáo dục và hướng con người đến những giá trị tốt đẹp của cuộc sống. Nói như …:

3. Giá trị thẩm mĩ của văn học


Mở bài 1

Ta say đắm trước áng mây hồng của buổi sớm mai bình minh hay áng mây buồn khi chiều tàn khuất lối? Ta rung động trước đóa hoa đẹp lung linh dưới ánh mặt trời hay những cánh đồng đã úa tàn không còn sinh khí? Cuộc đời là hành trình đi tìm cái đẹp và luôn vì cái đẹp mà tồn tại. Xuất phát từ đặc trưng của văn học, đã là văn chương thì phải đẹp, đẹp là chức năng hàng đầu, cũng là đạo đức của văn chương. Chính vì vậy, … đã khẳng định:

Mở bài 2

Nếu phải chọn một loài hoa đẹp nhất, tôi sẽ chọn lấy một cành hồng còn e ấp trong sương đêm. Nếu phải chọn một thanh âm cao nhất, tôi sẽ chọn lấy tiếng hót thiết tha của loài chim họa mi. Nếu phải chọn một bản nhạc hay nhất, có lẽ tôi sẽ chọn văn chương. Tiếng ca từ văn chương bao giờ cũng vui tươi và rạo rực, giai điệu của văn chương bao giờ cũng đằm thắm và ngọt ngào. Khi những cung bậc cảm xúc ấy được cất lên, chúng giống như một nốt nhạc du dương va chạm với tâm hồn người đọc. Từ đó, văn chương sẽ giúp con người có những nhận thức mới mẻ và cảm nhận sâu sắc hơn về cái đẹp của cuộc đời, cái đẹp trong từng trang thơ. Nói như …:

4. Tính sáng tạo của người nghệ sĩ

Mở bài 1

Ai đó đã nó rằng hoa hồng ở lại giữa đời nhờ hương thơm say đắm, không nồng nàn như hoa cúc hay ngọt ngào như ngọc lan. Loài chim sơn ca ở lại giữa đời bởi tiếng hót thiết tha vút lên giữa dàn đồng ca của núi rừng. Câu chuyện ấy gợi nhắc chúng ta nỗi băn khoăn: Có phải điều còn lại với mỗi nhà văn chính là giọng điệu riêng của mình?

Mở bài 2

Có ai đó đã từng ví, mỗi nhà văn như một loài hoa, một thứ chim trong cánh rừng đại ngàn văn học. Mỗi loài hoa tỏa một hương thơm riêng cũng như mỗi thứ chim cất lên một giọng hót riêng. Mỗi nhà văn sẽ chỉ sống được trong lịch sử văn học, trong tâm hồn người đọc khi anh ta tạo ra một giọng hát, một hương thơm của riêng mình. Nói như …:

Mở bài 3

Đã bao lần tôi băn khoăn tự hỏi: Điều gì khiến mỗi tác phẩm mang hình hài một chiếc lá, thả mình theo dòng chảy miên viễn của thời gian? Một cốt truyện li kì hấp dẫn? Một vần thơ sâu thẳm tự tâm hồn? Văn học bật ra từ những cơn mê tỉnh của người nghệ sĩ, từ cõi lòng tinh tế đến nhạy cảm mong manh, để rồi nhìn thấu nỗi đau thực tại, để rồi một đời trăn trở, một đời băn khoăn. Văn học vốn dĩ nặng nợ thế gian, cũng như nỗi niềm muôn đời của người nghệ sĩ đối với văn chương, để rồi từ đó anh cất lên những vấn thơ, những câu chữ say đắm lòng người. Nói như…:
48B4AB56-A29B-4730-AE83-A121CA0E1124.png
Thêm
Mở bài sử dụng lý luận văn học
113
2
0
Anh đã từng thao thức thả hồn về những con đường kỷ niệm, từng lãng mạn, vu vơ thả hồn về những cánh
vườn đầy hoa thơm, cỏ lạ, từng thẫn thờ thả bước đôi chân hồn vào cõi Mộng Nguyệt Lầu, ăn trái cấm,
uống đầy ắp chén rượu tình…

Đến một lúc nào đó anh chợt cảm thấy chán nản, mệt mỏi…thì cũng là vừa lúc hình ảnh yêu dấu của em lởn
vởn, chập chờn sống dậy giữa trái tim anh, với tình yêu tha thiết, ngọt ngào, đầy trong sáng của đôi ta năm
xưa khiến giờ đây nhìn xuống đôi bàn chân chuỗi dài đã dẫm nát biết bao nẻo đường, đã vướng đầy cát bụi,
phấn hương, khiến anh cảm thấy ngần ngại, băn khoăn…và rồi anh cũng mạnh dạn tỏ bày cùng em!

Chẳng ngờ mới hôm qua đây em nói:

“Da em thương anh dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa em không buồn! mình hy sinh cho người mình yêu!
người mình yêu vui hạnh phúc mình mừng rồi!”

Ôi! Thật ngọt ngào, ấm áp biết bao! Và anh đã thầm nghĩ: Đây mới chính là tình yêu thật sự của tình yêu!
Cao vời vợi, vượt lên trên tất cả những lý lẽ cùng bản ngã thường tình… Anh xúc động vô vàn! Trong tận
cùng sâu thẳm của anh khẽ nói: Anh cám ơn em! Cám ơn em thật nhiều! Rồi thầm nghĩ, ước nguyện làm thế

nào để bù đắp lại xứng đáng với tấm lòng cao thượng, tin yêu ấy của em đã dành tặng cho anh!…

Có thể là hình ảnh về 1 người, đường chân trời và văn bản


THẪN THỜ TRIỀN MIÊN

Canh khuya thao thức bên thềm
Hình em chốn ấy, hồn anh muốn về
Chơi vơi lạc bước câu thề
Đành thôi nỗi nhớ, lê thê gợn buồn…

Năm xưa ấm áp xuân vườn
Trăng soi đỉnh mộng, niềm thương bến chờ
Thênh thang gió lượn lững lờ
Nhẹ ru giấc điệp giữa bờ ái ân

Dấu yêu bấm phím cung đàn
Du dương tiếng nhạc, trong ngần câu ca
Khung tình lai láng ngân nga
Men nồng, mật ngọt la đà hương say…

Vậy mà tất cả giờ đây
Hoa tàn trước ngõ, nắng gầy hoàng hôn
Bâng khuâng thỉnh thoảng chập chờn
Ảnh hình kỷ niệm, từng cơn não nùng

Ai xổ lồng dưới hừng đông
Bắt con sáo bỏ qua sông một mình
Để kia dang dở duyên tình
Trăm thương ngàn nhớ, rung rinh vạn sầu

Ai gây ngang trái cơ cầu
Để kia bến vắng, tím màu nước trôi
Để cho đăng đẳng khung trời
Vầng trăng lững khuyết, ngậm ngùi đêm đen

Nỗi nhớ anh! Buồn nhớ em!
Mà ôi! Chẳng thể! Chỉ niềm xác xơ
Lời yêu, tiếng hẹn, câu chờ
Dư âm dĩ vãng, thẫn thờ triền miên…

28/11/2023
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

Nguồn thơ hay:

Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) Facebook
Thêm
Thẫn Thờ Triền Miên
47
1
0
TẢN MẠN THÁNG SÁU

Nắng tháng sáu bước chân trần bỏng rát, hàng phượng già phờ phạc, hanh hao ngày hạ khát. Tháng sáu rơi nửa chừng nỗi nhớ, lao xao như lá trên cành, nhẹ nhàng như đám mây trôi trên bầu trời xanh, như những ngọn sóng nhỏ trong lòng, câu thơ rơi như một nốt nhạc trầm. Tháng sáu của những ngày mưa nhẹ, như những nụ hôn êm đềm của thiên nhiên, như nhạc điệu mà lòng người thấu hiểu.

Tháng sáu mùa thi, con đường học trò anh đưa em đi vào nỗi nhớ. Kỷ niệm những ngày tháng hồn nhiên, đầy tươi trẻ như những đóa hoa khoe sắc màu rực rỡ. Tháng sáu của những giọt mồ hôi trên từng trang sách, cùng nhau chia sẻ những nụ cười trong những bữa cơm trưa nghẹn ngào chốn học đường. Tháng sáu mùa thi kết thúc, nụ cười và niềm vui tràn ngập không gian, như mùa hạ cứ kéo dài đà đận, mãi lâu rồi mới nổ thành giông.

Tháng sáu với những rung cảm đầu đời, những cung bậc cảm xúc hòa quyện thành một khúc tình ca. Tháng sáu về gợi nhớ cảm xúc vụt cháy trong tim, như những bông hoa mới nở. Một cái nhìn, một tiếng cười, một lời nói, như những ngọn lửa nhỏ, thắp sáng tâm hồn tuổi thanh xuân. Tháng sáu trôi qua như một bức tranh kỷ niệm tuyệt đẹp trong trái tim mỗi người. Tháng sáu ghi lại những thời khắc đáng nhớ, nơi những kỷ niệm và cảm xúc đầu đời như hạt mưa nhỏ tưới ướt tâm hồn.

Tháng sáu về, quê tôi với những đồng cát trắng nắng chang chang, gió lào rát bỏng hoà quyện hương biển mặn mòi, oằn mình trong sự nung đỏ hừng hực của nắng gió. Thương lắm miền Trung ơi, với cái bóng của thiên tai luôn đe dọa, những cơn bão lớn có thể quét qua đất này mà không báo trước, những cơn mưa lớn tràn lên từng con sóng, cuốn trôi đi tất cả về phía cuối nguồn, để lại sau lưng những mất mát đáng thương. Trái tim người miền Trung đập mạnh, bất khuất và rạng ngời, mảnh đất gắn với tuổi thơ tôi, gắn với tình người hiền hoà và trung thực còn hằn in trên đôi bàn tay thô ráp, chai sạn, đẫm mồ hôi hong thành những vệt muối trắng, hằn trên làn da đen nhẻm, cháy nắng của những đứa trẻ mảnh đất “ triền đông rặng Trường Sơn trong câu hò ví giặm”.

Ta đi ngang qua bao nhiêu mùa hạ, những va vấp trên đường đời … Mỗi mùa hạ mang trong mình những câu chuyện riêng, những khoảnh khắc ngọt ngào, những thử thách đầy gian nan. Mỗi lần vấp ngã, ta đã học cách đứng dậy, vươn lên và tiếp tục sống. Những cuộc gặp gỡ và chia ly, những niềm vui và nỗi buồn, giúp ta trưởng thành từ những trải nghiệm, từ những sai lầm và từ sự học hỏi. Dưới ánh mặt trời mỗi buổi sáng mai, ta tiếp tục bước đi với niềm tin và hy vọng.

Ta đã đi ngang qua bao nhiêu mùa hạ, để nỗi nhớ cứ đầy thêm, tháng sáu xưa xin xếp vào ký ức.

Nguyễn Minh Hiếu

Thêm
81
2
0
BẾN VẮNG
BẾN VẮNG



Nắng chiều xuyên qua hàng cây xanh mờ, những tia nắng vàng rải rác trên mặt nước u ám. Những đám mây xám tạo nên không gian trầm lắng. Dọc triền sông cây cỏ phủ kín, hoang vu, những bông lau bàng bạc đã úa, rụng rơi theo con gió nhẹ. Không gian ảm đạm và hụt hẫng như mùa đông tới gần.

Khoác trên mình chiếc áo len rách nát, sắc màu nhạt phai theo thời gian. Cơ thể gầy gò, suy sụp, yếu đuối và mệt mỏi trong cảnh túng quẫn và cô đơn. Chai rượu luôn kè kè bên mình, nguồn an ủi duy nhất trong cuộc sống khắc nghiệt của ông. Gương mặt hằn những đường gân như lưới đan, nhăn nheo, méo mó. Từ xa, ông trông như gốc cây già cằn cỗi, vươn lên giữa sa mạc của cuộc đời khắc nghiệt.

Tính khí của ông thất thường, ngang tàng, khắc sâu trong khoé mắt. Ánh mắt mờ nhòe chứa đựng nỗi cô đơn, quạnh vắng. Đôi khi, ông mắt nhắm mắt mở, nghiêng người về phía sông và thả những tiếng rên rỉ, hỗn loạn của lòng.

Ông không thèm nói chuyện với người khác, không quan tâm đến sự xô bồ của cuộc sống xung quanh. Ông chỉ biết nắm chặt cán lưới, liếm môi và nhìn chằm chằm vào sợi dây vụn vỡ. Thỉnh thoảng, ông cất tiếng hát bất kể giọng của mình như một khúc nhạc buồn lạc lõng cứa vào không trung.

Thuyền nan cũ kỹ, nơi ông coi đó là nhà, góc tối phía mạn là chiếc chiếu đơn con trai ông nằm. Đứa con tật nguyền không thể đi lại và phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc của ông. Bên cạnh kê cái kệ nhỏ bằng gốc cây vớt được vào mùa lũ với những bông hoa giả trong không gian mờ tối. Trái tim nặng trĩu, ông thấy bất lực, không thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn mà con trai đang phải đối mặt. Ông tự trách, tự hỏi điều gì mình đã làm sai trong quá khứ, đã gây ra tất cả những đau khổ cho con. Mỗi cử chỉ, mỗi tiếng nói và quyết định đều bị ông lùng sục và đặt ra vấn đề tại sao không thể thay đổi số phận của con trai mình.



Biến cố cuộc đời ngày ông nhập trường đại học, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Chàng trai thôn quê, hiền lành, chân chất, bỡ ngỡ trước phồn hoa, đô hội chốn thị thành. Những bài giảng đầy áp lực, cạnh tranh khốc liệt và cả những trò vui trác táng đã lôi kéo ông theo một hướng khác. Những đêm thức trắng, khu nhà trọ xô bồ, cuộc sống mờ mịt với tiếng nhạc đánh rơi từ những quán bar ồn ào. Những giá trị giản đơn từ quê hương nghèo khó đã trở nên xa cách, biến ông thành một người hoàn toàn khác, xa lạ với giá trị đích thực của cuộc sống, với chính mình. Ông bắt đầu lạc lối, những niềm vui tạm thời và cảm giác phấn khích ngắn hạn là tất cả những gì ông đam mê. Những lời khuyên và cảnh báo từ gia đình, bạn bè không thể nào thấm vào tâm trí, ông mắc kẹt trong vòng xoáy của sự lôi cuốn và ảo tưởng.

Quyết định buộc thôi học với ông bây giờ như vô nghĩa, không hề mảy may giúp ông tỉnh ngộ. Tính khí ngang tàng, lối sống hưởng thụ như đã ăn sâu vào trong máu. Ông tiếp tục viết tiếp cuộc đời mình thêm những trang mới theo cách đó.

Thèm khát sự hưởng lạc, ông mơ về những bữa tiệc xa hoa, những cuộc ăn chơi thâu đêm, không thể kháng cự. Rời chốn thị thành, ông lên rừng tham gia vào đám thổ phỉ. Những lời đồn thổi về sự giàu có đã thúc đẩy ông và lũ bạn không ngừng khao khát sở hữu, bất chấp mọi thứ. Ông thành một kẻ tham lam và mất hết nhân cách.

Thung lũng hẻo lánh nằm sâu trong vùng núi xa xôi, ánh mặt trời chiếu xuyên qua hàng cây thông rậm rạp, khắc nghiệt và bí ẩn. Mỏ vảng thổ phỉ lậu nổi tiếng, thu hút những tay đào vàng phiêu lưu và tham vọng từ khắp nơi. Các hang động với những hầm mỏ sâu, đường hầm bí ẩn. Những cuộc ẩu đả và thanh toán ân oán giang hồ diễn ra thường xuyên, man rợ như thời trung cổ. Ánh mắt tham lam và đôi tay vấy bẩn, dòng người ồn ào và xô bồ như những con kiến. Tiếng đào, tiếng mìn, tiếng cãi vã và cả tiếng xoèn xoẹt của đao kiếm đêm ngày tạo thành một bản hổ lốn bi thương về sự tham lam không kiểm soát. Có tiền, ông cuốn vào vòng xoáy ăn chơi vô tội vạ. Những ngày tháng trôi qua với cuộc phiêu lưu không ngừng nghỉ, tiền bạc trở thành trung tâm của cuộc sống. Ông bị cuốn vào một thế giới ăn chơi, không giới hạn. Những bữa tiệc xa hoa, những chuyến du lịch sang trọng và những món đồ đắt đỏ trở thành thú vui xa sỉ.

Vàng có thể thay đổi cuộc đời, nhưng cũng có thể biến nhân cách con người tha hoá đến man rợ.



Con sóng uỳ ạp dưới mạn thuyền, tiếng bìm bịp xào xạc ăn đêm, khoàng khoạc kêu thương. Bình tĩnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc thuyền mục nát. Cảnh hồn ma chết chóc như vẫn đeo bám lấy tôi khi vật lộn trong dòng nước, hoảng loạn và tuyệt vọng. Tôi cố gắng nắm lấy một chút sự sống trong tay, nhưng nước lại tràn vào miệng, ngạt thở và chôn vùi tất cả những hy vọng. Hơi thở trở nên khó khăn, vẫy vùng để thoát khỏi vòng vây của cái chết. Đêm, gánh nước đêm trăng, tôi trượt chân chơi vơi dưới dòng nước lũ. Rồi tối om, không nhớ gì nữa. Trong cơn tuyệt vọng, một cánh tay vững chắc xuất hiện, kéo tôi lên khỏi cơn ác mộng. Từng nhịp thở trở lại của tôi là một phép màu, một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn còn rất quý giá và đáng sống.

Sóng vỗ, chiếc thuyền khẽ tròng trành. Đôi chiếc thuyền mạn, vỗ sóng lượt vội, hắt nhẹ những tia sáng mờ nhạt từ ngọn đèn gió xuống lòng sông, làm sóng sánh những con sóng bàng bạc.

- Dậy rồi hở? Hôm qua mày uống nhiều nước đấy.

Ông chồm qua, lục lọi trong bóng đêm vơ lấy chai rượu, không kịp rót ra chén, vừa tu, vừa làu bàu:

- Mày sống rồi! Trở về mà làm người tử tế con nhé!

Mùi rượu, mùi cơ thể sộc lên, mắt tôi cay nồng. Khịt mũi, tôi nằm yên. Chiếc thuyền lắc lư làm tôi muốn ói.

- Để tao lấy cho mày bát cháo, ăn cho đỡ đói.

Tôi cúi người, vẻ biết ơn. Ông quay đi, miệng lẩm bẩm.

- Ăn xong rồi về đi. Lần sau nhớ cẩn thận, đời không có hai lần để cứu nữa đâu đấy.

Hơi rượu cay nồng phả ra từ miệng, mặt ông dãn ra, nụ cười hiền từ chối những góc tối và sự tiêu cực, như vượt qua mọi giới hạn và khác biệt.



Rời thuyền, tôi bước chân về làng, khoác trên mình tấm áo ông cho, cảm giác hạnh phúc tràn đầy khi nghĩ đến gia đình và họ hàng đến chúc mừng. Ba mẹ ôm lấy tôi, không ngừng rơi nước mắt hạnh phúc và cảm động. Mẹ tôi tay liến thoắng, dục ba tôi sắm sửa lễ cảm tạ, miệng lẩm bẩm:

- Ông già gàn ấy ư! Ông ấy đã cứu biết bao nhiêu người, nhưng có bao giờ ông nhận.

Có lần, nhà chức trách địa phương đến, ghi hình, viết báo tuyên dương, nhưng ông đều từ chối. Người ghét thì thêm vào, người biết thì xót xa, chắc ông xám hối và để phúc cho con.

Sau cái đận ở rừng, ông trở nên giàu có. Trong những cuộc vui thác loạn, ông gặp một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ. Với nụ cười ngọt ngào và vẻ ngoài quyến rũ, người phụ nữ ấy nhanh chóng chinh phục trái tim ông. Họ sống trong một thế giới xa hoa và chi tiêu một cách xa xỉ. Ông sẵn lòng cung cấp mọi thứ cô muốn. Những khoản tiền lớn dần trôi qua như cát trong tay. Trái tim phụ nữ đó dường như đã trở nên lạnh lẽo và xa cách. Mọi thứ đổ vỡ khi người phụ nữ đẹp đột ngột rời đi, bỏ lại ông và đứa con tật nguyền. Ông trắng tay trước sự phản bội, hận thù đời, ông ôm con trở lại khúc sông quê.



Ngày tôi và gia đình trở lại thăm ông, khoảng sông vắng lặng, như quên mất sự hiện hữu của bố con ông. Chiếc thuyền không còn neo đậu bến xưa, đi đâu từ lúc nào không ai biết. Có người thấy chiếc thuyền trôi tận tới ngã ba sông lớn. Và ông già đang ngật ngưỡng bên mép sông nước cạn mùa gió chướng ùa về …

Nguyễn Minh Hiếu



Thêm
50
0
0
CHUYẾN XE CHIỀU




Ông ngồi đó, co ro trong phòng khu nhà khách dành cho nhà giáo trước khi nghỉ hưu. Bên cửa sổ, gió rít liên hồi, mang theo hơi lạnh của mùa đông. Cây mộc miên già quằn quại trong cơn khát đêm man dại. Những nhánh cây gầy guộc, lêu nghêu vươn lên cào cấu, xé rách từng mảng trời đêm đen thẫm. Vết thương cũ lại tái phát, nhức nhối với vết thương lòng.



***


Sáng đầu đông, ánh mặt trời vàng vọt chiếu lên cánh cửa thép nặng nề sau song sắt nhà tù. Con trai ông bị kết án vì phạm tội nghiêm trọng. Nhìn con, đôi mắt mờ đi và gương mặt mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt vẫn còn tia hy vọng và tình yêu dành cho cha.

Bạn nó làm mất tiền đóng học phí, sợ bị bố đánh và nhà trường đuổi học. Thương bạn, nó đã lừa cậu học khoá dưới mang xe đi cắm lấy tiền. Mẹ cậu bạn liền làm đơn, trình báo với công an là con mình bị cướp.

Con ông bị kết án ba năm tù giam, tính từ ngày bị bắt. Lúc nghe tòa xử, tai ông như ù đi, tim như có vật gì đó đâm trúng. Những người dự khán dìu ra ngoài phòng xử, ông ngã người xuống chiếc ghế băng kê ngoài hành lang khi ánh mắt chạm phải chiếc xe thùng chở phạm. Ông chạy theo níu chặt vào cửa xe tù, nói mấy câu nghèn nghẹn: “ Cố mà cải tạo cho tốt nhé con, bất cứ hoàn cảnh nào, bố cũng theo con, sẽ luôn bên con, cùng con cố gắng”.

Hai cha con ngồi đối diện nhau, ông chia sẻ với con trai về cuộc sống, về những người hàng xóm, bạn bè và những thay đổi xã hội mà nó đã bỏ lỡ trong những năm qua. Ông kể về những kỷ niệm của gia đình, những bữa tối ấm cúng và những giờ phút hạnh phúc bên nhau. Ông nói về những điều tốt đẹp, chia sẻ về những hành động sai trái mà con đã làm và hậu quả. Ông truyền đạt sự thấu hiểu và sự hối hận, khuyến khích con tìm về cải thiện và hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Lòng nhói đau, trái tim người cha không cho phép ông uỷ mỵ.

Chuông báo hết giờ thăm phạm, ông đặt chiếc hộp nhỏ, bên trong tấm lụa mềm màu cỏ úa đã sờn lá thư mẹ nó đã mất, cùng những tấm ảnh kỷ niệm gia đình. Ông nhắc con hãy nhớ về nguồn gốc và những giá trị gia đình mà nó đã bỏ lỡ. Nắm chặt tay con và nhắn nhủ, tình yêu và sự tha thứ, dù trong tình huống khó khăn nhất, gia đình vẫn là nguồn động lực mạnh mẽ để con người thay đổi và tìm lại chính mình.

Phải chăng, cái nghèo, cái nghiệp đeo đuổi cái trí, mà lãng quên đi chữ tâm.



***


Ông đau đớn nhìn vào chiếc ảnh gia đình treo trên tường, trái tim ông như được nén lại trong lòng ngực, nỗi cô đơn tràn ngập trong tâm trí.

Con trai thứ du học Mỹ theo diện học bổng phi chính phủ và định cư luôn ở đó. Ngày chia tay, mắt ông đẫm lệ. Ôm chặt con trong vòng tay, trái tim ông ứa máu, cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Bóng ông lẻ loi dưới chân bức ảnh gia đình và ông khóc. Nước mắt đàn ông sao nó khô và mặn chát.

Ông luôn tự hỏi liệu đứa con yêu của mình có cảm thấy như ông không? Có phải ông đã đúng khi để con trai một mình đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt, xa lạ và không dễ dàng nắm bắt. Cô đơn vẫn bám chặt lấy ông, như người bạn đồng hành không chờ đợi.



***


Trở mình khe khẽ, giọng thều thảo, ông nói trong hơi thở:

- Lấy hộ mình viên thuốc, trên va ly ấy.

Người đồng hành trên chuyến xe vội vã lục va ly lấy thuốc, nhìn ông vẻ thương hại. Những vết nhăn trên khuôn mặt già mua quyện lại, hằn thêm vẻ yếu đuối.

- Ông có mệt lắm không. Thuốc đây ông nhé, ngủ đi chút rồi sẽ khoẻ lại. Tôi có chiếc bánh đậu và chai nước vối, con gái tôi gần nhà sai cháu mang sang, giờ hẵng còn nóng, ông dùng tạm nhé.

- Cảm ơn ông. Chắc nghỉ ngơi đôi chút rồi sẽ khoẻ lại thôi.

Chuyến xe chiều chầm chậm. Xa xa phía cuối đường chân trời, những đám mây như những tàn tro lạnh lẽo. Tiếng gió xào xạc qua cửa sổ, như những ngọn lửa tàn phai, nhẹ nhàng thổi những kỷ niệm xa xăm.

Ngày ấy, chàng sinh viên sư phạm năm cuối, nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc vào nam chiến đấu. Gác bút nghiên, chắc tay súng bảo vệ quê hương. Ngày trở về, mang theo niềm vui chiến thắng và những vết thương của chiến tranh, lên giảng đường, viết tiếp những giấc mơ còn dang dở.

Năm tháng qua đi, trên dòng đời tấp nập đó, thầm lặng đưa từng chuyến đò sang sông, nâng bước cho bao thế hệ học trò nên người. Như dòng suối róc rách chảy xiết vào lòng yêu thương. Mặt trời cuối ngày rồi sẽ tắt, lặn lội chèo đò qua bão táp phong ba cập bến bờ hạnh phúc, đến nơi rồi nụ cười đọng mãi, lặng lẽ quay về lái tiếp chuyến đò sau.



***


Nắng chiều chiếu qua cửa sổ, tiếng gió đưa lá rơi nhè nhẹ như tiếng thở dài của tâm trạng mơ hồ trải qua lớp màn mây mờ mịt. Những kỷ niệm buồn từ quá khứ như những con dao sắc lẹm găm thẳng vào trái tim, khiến nỗi đau lây lan khắp cơ thể. Hình ảnh mờ mờ, ảo ảo từ quá khứ tràn ngập trong tâm trí, như một trận mưa bất chợt rơi xuống lòng, ngập tràn trong cảm giác mất mát và hụt hẫng. Bài hát buồn trên đài phát thanh khiến trái tim ông nhói đau: Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày. Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi. Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời. Không chờ, không chờ ai, ta ru ta ngậm ngùi … Thanh âm buồn tan biến vào hoàng hôn cuối cùng của ngày.

Lê vội bước chân trên con ngõ nhỏ về nhà sau chuyến hành trình, không gian trống rỗng như tâm hồn bỏ quên, những chiếc ghế trống trải đầy bụi bặm và bóng tối, chẳng ai còn ngồi để trò chuyện và sẻ chia. Còn lại đây nỗi cô đơn, hoang vắng.

Căn phòng lạnh, vô hồn, chỉ còn tiếng đồng hồ trên tường lặng lẽ buông …

Nguyễn Minh Hiếu

Thêm
45
0
0
Vỏ bọc
Có những lúc tự hỏi: " liệu bản thân đã xứng đáng đạt được trong kỳ thi hay không? Hãy đó chỉ là sự may mắn nhất thời?" . Đối mặt với kì thi ta mong sẽ gặp hái được những " trái ngọt" để bản thân, gia đinh vinh dự và tự hào. Và tôi ngày lúc này đã tạo được một dấu ấn cho bản thân, nhưng lại đắm chìm trong cái bóng của nó" . Nhiều lúc lại muốn kéo bản thân trở về vạch xuất phát để dặn lòng nỗ lực hơn. Nhưng đôi khi sự ích kỷ và một chút tự kiêu của bản thân lại không muốn bản thân thoát ra khỏi "vỏ bọc" đó...Muốn được tận hưởng thêm một chút khoảnh khắc đáng nhớ đang dần khép lại mà bản thân cố gắng níu giữ. Để một ngày tôi nhìn lại thấy cái vỏ bọc mà bản thân tạo ra đang dần khiến mình bị thu hẹp lại!
Thêm
  • Like
Reactions: Vanhoctre
57
1
0

Trang cá nhân

Với tình yêu vô tận với Văn học, em hy vọng mình có thể học và biết được nhiều thứ trên diễn đàn.
Cảm thấy thật hồ hởi và hớn hở vì sắp phải chìm đắm trong cơn mê với thi cuối HKI TT
Các bạn có thể chơi game bài đổi thưởng tại B52club bằng máy tính, điện thoại, laptop hoặc bất cứ ứng dụng nào có khả năng kết nối mạng là đều có thể chạy ổn định, mượt mà. Chi tiết: https://b52win.life/
Vanhoctre wrote on cô bé muốn học văn's profile.
Hi, chào em!
1 nickname rất dễ thương :)
Nhiều box văn phổ thông thiếu tài liệu quá. Nay mình sẽ tich cực sưu tầm và biên soạn. Hi vọng có nhiều bạn cùng tham gia.
Trò chuyện trực tiếp
Đăng nhập để sử dụng ChatBox
  1. Thích Văn Học @ Thích Văn Học:
    Đọc nhiều làm tâm sáng, thấy vui vẻ hơn
Top