Chương XVIII: Cháu không phải là một thằng ngốc!
Leathmor đi thẳng theo con đường nhỏ nằm bên trái rồi rẽ vào hẻm. Korant đứng nhìn cho đến khi ông đi khuất. Nó cùng con Rough sải bước về phía trước, thẳng theo lối đi chính của thành phố Gareth.
Cả thành phố rộng lớn được bao phủ bởi bốn bức tường thành to lớn, hùng vĩ. Điều này làm cho nó cảm thấy đôi chút khó chịu, như đang bị giam trong một nhà tù của người khổng lồ. Ở mỗi hướng đều có một lối vào tương tự như ở cổng đông.
Dọc theo đại lộ của thành phố vào buổi tối, con đường được thắp bởi ánh sáng trắng từ ánh sao, mặt trăng và những ngọn đuốc được đặt trong những chiếc lồng treo trên cột ven đường. Vệt bóng của Korant và Rough trải dài về phía sau lưng như hai người bằng hữu.
Những ngôi nhà được xây dựng san sát nhau, chen chúc trên từng mảnh đất. Đa số chúng đều được xây dựng theo một kiểu kiến trúc. Mái ngói, tường đá dày với nhiều màu sắc khác nhau, cửa sổ đa phần mang hình chữ nhật và được khắc hình chim muông sống động và bay bướm.
Những làn khói bếp được gió cuốn rồi bay vào không khí. Mùi thơm từ thịt quay làm nó nhớ tới những bữa ăn gia đình, được ngồi bên cậu, mợ và anh Cial, được nói cười rôm rả.
Trên đại lộ trải dài từ tây sang đông của thành phố Gareth, Korant nhận thấy người dân đi lại rất đông đúc, không như sự vắng vẻ nó thường thấy ở Uniq và Havardor.
Nó hỏi mọi người ven đường về ông Miracle nhưng tất cả đều lắc đầu không biết. Korant thở dài chán nản, nhìn lại số tiền mà ông Razid cho nó trước khi đi. Nó đếm thầm trong đầu, cũng được hơn ba mươi lăm đồng.
Nhớ lại số lương thực và cây cung ông đưa cho nó – tổng cộng không dưới một trăm Pranis. Nó lo lắng không biết tại sao ông lại dành cho nó quá nhiều vật phẩm.
Korant bước vào một quán rượu nằm bên trong một hẻm nhỏ bên phải đại lộ. Tên quán rượu là Blaksea. Bên trong nhỏ và chật nức, lẻ tẻ vài người khách, họ khoác cho mình chiếc sơ mi và lớp áo da cũ bên ngoài.
Một cặp móng vuốt của Woal được treo bắt chéo trên vách tường. Sàn gỗ của quán rượu cũ đến nỗi Korant cảm thấy thấy tiếng cót két khi đi lại còn lớn hơn cả tiếng nói chuyện. Nó tiến lại quầy, rồi nói:
- Cho một cốc bia lạnh.
Ngay khi chủ quán vừa đặt chiếc cốc bằng gốm với đầy bia lạnh bên trong, Korant liền hỏi:
- Ông có biết ai tên là Miracle không?
Chủ quán ấp a ấp úng một hồi, rồi nói:
- Tôi… biết nhưng… tôi nghĩ là cần thêm một chút gì đó, tiền phí… chẳng hạn. Cậu thấy đấy, việc buôn bán khó khăn quá…
Korant thở dài thất vọng, rốt cuộc thì lòng tốt của con người cũng chỉ xếp sau tiền bạc. Nó đặt thêm tám đồng lên quầy, tổng cộng là mười lăm đồng để có thể biết được ông Miracle sống ở đâu. Một số tiền quá đắt đối với Korant nhưng có thể mang rất nhiều ý nghĩa.
Lão chủ quán sáng mắt khi thấy số tiền Korant vừa đặt lên, lão tươm tướp:
- Cám ơn, cám ơn rất nhiều! Còn về câu hỏi của cậu. Nếu tôi nhớ không sai thì lão Miracle sống ở gần phía cổng đông của thành phố. Ông ấy là một thương gia thành đạt, nhưng trong hai tháng gần đây các chuyến hàng đi bằng ngựa hay tàu thuyền đều bị tấn công không rõ lý do.
Lão nói thêm:
- Không chỉ riêng mình ông ấy, mà hầu hết những thương gia lẫn cánh buôn đều bị như vậy. Không rõ nguyên do.
Korant hỏi lại:
- Có chuyện gì nghiêm trọng à? Cướp biển, gió lốc hay lũ Woal?
Chủ quán lắc đầu:
- Woal không đời nào tấn công con người, chỉ có con người mới làm hại chúng mà thôi. Theo tôi đoán là do phép thuật. Trong tất cả những chuyến hàng bị tấn công, hầu như không người nào còn sống sót quay về, xe ngựa và tàu thuyền vỡ tan tành thành hàng trăm mảnh vụn. Nếu có, thì họ cũng điên điên khùng khùng hoặc bị mất trí nhớ.
Korant bàng hoàng, chỉ biết thốt lên một câu duy nhất:
-Thật kinh khủng!
Nó đưa cốc bia lên miệng tu ừng ực, loáng thoáng bên tai vài câu chuyện phù phiếm của mấy gã say rượu bia.
Sau khi rời khỏi quán rượu nhỏ, Korant tiếp tục đi dọc theo con đại lộ, tiến thẳng về hướng đông thành phố. Nó tiếp tục quan sát các ngôi nhà, nó hướng mắt về trung tâm, rồi nhận ra càng sâu trong thành phố, nhà cửa lại cao dần nhưng chúng vẫn thấp hơn pháo đài.
Pháo đài như một trụ cột thẳng đứng, nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Trên ngọn tháp sáng lên ánh đèn dầu.
Con đại lộ trải dài hết bề ngang của thành phố. Với hơn năm dặm đường đi bộ trong thành Gareth, Korant đã thấy loáng thoáng dưới lớp sương mù, lối vào của cánh cửa phía đông dần hiện ra cùng với lá cờ mang dấu hiệu giống hệt như ở hướng tây của thành phố.
Ở tại đây, Korant có thể nghe tiếng sóng vỗ rì rào, nhịp nhàng và mãnh liệt. Nó gợi lại cho Korant một bài ca về biển cả, những con thuyền và ngư dân được nghe thời ấu thơ.
Ôi Achiles của ta
Ta ước rằng có thể đến bên nàng
Ta sẽ giong buồm ra khơi
Dù cho biển xanh năng cách đôi ta ngàn dặm
Hay là núi rừng muôn vàn khó khăn
Ta cũng đến bên nàng
Để ôm trọn nàng vào lòng và hôn lên làn tóc ấy!
Những lời ngâm nga của cậu Palich chợt ùa về trong tâm trí của Korant. Lời thơ luôn ẩn chứa những ý nghĩa, vang vọng mãi trong kí ức con người yêu nghệ thuật.
Nó đi loanh quanh một vòng, rồi dừng lại trước một căn nhà hai tầng khi thấy một người phụ nữ cao tuổi ngồi trên một chiếc ghế đẩu trước cửa nhà. Tay bà khéo léo, uyển chuyển vá cái áo thun thô bằng chỉ vàng.
Cửa hàng quần áo treo một tấm bảng hiệu vui mắt và dễ thấy, trang trí hình hoa lá và bươm bướm bay lượn. Bên trong cửa hàng tối đen như mực. Thông qua mặt kính lớn hình chữ nhật, Korant lờ mờ thấy ánh sáng màu xanh thẫm vô cùng huyền ảo cùng con chim bồ câu đang đứng trong lòng.
Nó tiến lại gần chiếc ghế đẩu nơi bà lão đang ngồi, lên tiếng hỏi:
- Bà biết nhà ông Miracle chứ?
Bà lão ngước lên nhìn nó, lấy tay phủi mấy cọng chỉ còn vướng trên đùi, rồi nói:
- Biết.
- Tốt quá. Chỉ giúp cháu với.
Bà lão không nói năng gì, rồi tiếp tục cậm cụi với công việc may vá. Korant thắc mắc, nhưng đợi khoảng một phút sau bà lão vẫn chưa thèm lên tiếng. Nó hơi bực tức, lên tiếng càu nhàu:
- Sao bà không trả lời cháu?
Bà lão nhíu mày, Korant có thể thấy rõ những nếp nhăn hằn trên trán và hai bên thái dương của bà. Bà lão nạt nó:
- Cháu phải hỏi đàng hoàng đầy đủ thì lão mới trả lời được chứ! Nói chuyện với người lớn mà trống không vậy, ba mẹ cháu không dạy cháu ăn nói lễ độ hả?
Korant cảm thấy như thể bị xúc phạm, bởi vì nó là một thằng không có cha mẹ nuôi nấng, dạy dỗ, nhưng ít ra cậu Palich và mợ Quatarin vẫn luôn chỉ dạy nó từng thứ một. Hơi khó chịu, nhưng rồi nó cũng nhận lỗi:
-Cháu xin lỗi. Vậy bà có thể sẵn lòng cho cháu biết được nhà của ông Miracle nằm ở đâu không ạ?
Bà lão tỏ ra hài lòng. Bà mỉm cười với nó một cách dịu dàng. Những nét tức giận bỗng hóa thành sự hiền hậu chỉ trong chốc lát. Bà lão nhẹ nhàng trả lời nó:
-Rất sẵn lòng là đằng khác. Nhà của ông ấy nằm đối diện với cửa tiệm này.
Korant cúi đầu cám ơn, rồi thở dài nhẹ nhõm. Nó vội vã dắt con Rough băng qua bên đường.
Đã hơn chín giờ đêm, những vì sao bắt đầu hiện lên đông đúc, chen chúc trên bầu trời đêm như những hạt ngọc đính trên một chiếc áo nhung màu đen tuyền. Chúng ban xuống mặt đất những luồng ánh sáng trắng trong trẻo và tuyệt đẹp. Tay Korant run lên vì lạnh - do nó chỉ mặc duy nhất chiếc áo da.
Đứng trước chiếc cửa gỗ sơn màu nâu đỏ và những bậc thềm đá, Korant vô cùng mừng rỡ vì vẫn còn lấp ló ánh đèn vàng chập chờn của nến qua ô cửa sổ hình vuông.
Nó gõ cửa bốn lần những chưa có một người nào bước ra. Korant nghĩ, tất cả bọn họ đã ngủ mà quên tắt nến hay là bà già đằng kia đã lẫn nên chỉ nhầm.
Khi nó gõ cửa lần thứ sáu, một người hầu cùng ria mép nâu trong bộ áo trang trọng xuất hiện.
Korant lên tiếng:
- Rất xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này! Nhưng cho cháu hỏi đây có phải nhà của ông Miracle không?
Ông hầu trong khuôn mặt già dặn, có lẽ ngang hoặc lớn tuổi hơn cậu Palich. Lão đưa mắt nhìn nó từ đầu đến chân.
Da mặt lão nhăn lại vì khó chịu, hai hàng ria mép nhúc nhích khi người hầu nói:
- Tôi đoán chắc là cậu không có ý muốn gặp ông chủ vì những chuyện cỏn con đúng chứ? Ông chủ rất bận rộn với hàng đống những giấy tờ và hợp đồng làm ăn còn phải xem qua. Tôi chắc chắn một điều rằng là câu chưa có hẹn trước với ông, do ông chủ không bao giờ có lịch hẹn muộn đến vậy. Nên tôi e rằng là ông chủ sẽ không thể tiếp cậu được.
- Dạ…Nhưng cháu có chuyện gấp cần gặp ông Miracle.
Mặt ông hầu đanh lại, rồi trả lời:
- Tôi nói là ông ấy bận.
Korant hơi lo lắng, vì nó còn không thể nào có cơ hội được gặp mặt ông lão Miracle để nói chuyện, huống hồ là học phép thuật từ ông ta. Một ý tưởng bỗng lóe lên như kéo Korant khỏi đầm lầy tuyệt vọng.
Nó nhanh chóng lấy bức thư - được ông Razid viết từ trước - trong bao đồ trên lưng ngựa, rồi đưa cho người hầu và nói:
- Nếu vậy, cháu xin nhờ đưa giúp lá thư này cho ông Miracle và nói rằng có một người quen ở Havardor gửi cho ông ấy.
Lão người hầu càu nhàu một hồi rồi đi khuất vào bên trong. Sau khi cánh cửa màu nâu đỏ được đóng lại chừng năm phút, một người đàn ông – lớn tuổi hơn tên hầu – xuất hiện.
Korant đoán chắc đây là ông Miracle – người thầy mà ông Razid nhắc đến. Ông đã trạc ngoại thất tuần, có ngoại hình mảnh khảnh, cao hơn Korant một chút. Ông sở hữu mái tóc xoăn, đen, lốm đốm vài sợi bạc. Khuôn mặt nhiều góc cạnh và nếp nhăn, đôi mắt hốc hác cùng nhiều quầng thâm và chân chim. Chiếc mũi khoằm cùng vết sẹo kéo dài từ má trái xuống cằm. Ông Miracle mặc bộ áo sơ mi và quần, khoác thêm một chiếc áo choàng dài. Tay bên phải đeo ba chiếc nhẫn ở ngón cái, trỏ và út.
Ông lão ngạc nhiên hỏi:
- Cháu là Korant?
Korant lẳng lặng gật đầu. Ông mỉm cười rồi vui vẻ nói:
- Ôi, ông không ngờ có một ngày được gặp lại cháu.
Korant thắc mắc, nó liền hỏi:
- Ông biết cháu từ trước?
- Chuyện dài lắm, nhưng bây giờ thì có lẽ là chưa thể cắt nghĩa hết cho cháu được. Nhưng trước tiên vào nhà đã, bên ngoài lạnh lắm.
Korant càu nhàu:
- Bí ẩn như ông Razid.
Ông Miracle hướng dẫn Korant cột con Rough rồi dắt nó vào bên trong nhà. Điều đầu tiên làm nó chú ý là mùi hoa oải hương thơm dịu trong khắp căn nhà. Sàn gỗ sạch bong như vừa được lau dọn.
Ông dẫn nó đi qua phòng khách rồi tiến lên lầu. Qua một hành làng dài với nhiều phòng bị bỏ trống, Korant nhận ra căn nhà thật vắng vẻ - chỉ có một người hầu và ông Miracle. Khi đi trên hàng lang rộng, nó quan sát thấy có nhiều bức vẽ độc đáo như làm từ sơn dầu nhưng khi nhìn kĩ lại thì nó lại làm bằng một chất liệu khác.
Cuối cùng, họ bước vào một thư phòng. Nếu Korant là một người thích đọc, chắc chắn nó sẽ bị choáng ngợp bởi số lượng khổng lồ của sách quí được xếp thành hàng trên những bức tường ở tại đây.
Ở cuối thư phòng là một chiếc lò sưởi bằng gạch men, ông Miracle cho thêm củi vào để sưởi ấm. Ông chỉ tay về hướng những khúc củi bên trong, lẩm bẩm câu thần chú. Sau một tiếng bóp, ngọn lửa bùng bùng cháy lên. Korant không tỏ ra bất ngờ vì chính nó cũng có thể làm được như vậy.
Ông Miracle ngồi xuống bàn làm việc. Hết choáng ngợp vì sách, nó lại tiếp tục bàng hoàng về những đống hồ sơ, giấy tờ và hợp đồng nằm chồng chất trên bàn như ngọn núi trong dãy Parolance.
Ông cầm chiếc chuông tay màu bạc bằng nhựa. Sau một tiếng lắc – chưa tới một phút sau – lão người hầu xuất hiện. Miracle hỏi Korant:
- Cháu muốn dùng gì không? Một chút rượu và bánh nhé!
Nó gật đầu, rồi ông quay qua bảo gã hầu:
- Pelif, cho tôi bánh táo cùng rượu vang trắng.
Người hầu cúi đầu, rồi đi ra khỏi thư phòng.
Sau một hồi quan sát chiếc cửa sổ tối đen như mực, ông Miracle ngả người trên ghế, rồi nói:
- Không tin được có một ngày ông lại được gặp cháu.
Korant gật đầu. Sau một hồi băn khoăn, nó lên tiếng hỏi:
- Nhưng bây giờ cháu có một số thứ muốn biết rõ.
Không đợi ông Miracle trả lời, nó tiếp tục nói:
- Tại sao ông lại biết cháu từ trước? Việc triều đình cho đốt làng Havardor và truy bắt thằng nhóc nhà quê như cháu?
Thấy ông Miracle có ý không muốn trả lời nó, Korant tiếp tục:
- Cháu thấy tính cách của cả hai ông giống hệt nhau, luôn che giấu hầu hết những gì cháu muốn biết.
Sau cái thở dài, Korant nhoẻn miệng cười đau đớn:
- Chẳng lẽ sau những cố gắng một mình trốn chạy khỏi những pháp sư tiền bối của triều đình, băng qua hoang mạc và thung lũng Begalnis của cháu không xứng đáng để có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ư? Là vì cháu không đủ tư cách sao? Hay lại là một câu từ chối khéo: Chưa đến lúc để giải thích cho cháu chuyện này, như cách mà ông Razid thường làm.
Korant không thể nào diễn tả nổi những sự ấm ức của chính bản thân mình. Cổ họng nghẹn ngào như một bức tường tư tưởng ngăn cản nó không nói ra được câu nào nữa. Nó tiếp tục:
- Khi quay về và thấy làng Havardor bị thiêu rụi, gia đình và tất cả mọi người trong làng bị giết, cháu còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nào là phép thuật, pháp sư. Cháu thì có gì liên quan đến triều đình chứ. Từ nhỏ đến lớn chỉ ru rú trong một ngôi làng nhỏ, săn bắt và trồng trọt. Mọi thứ ập đến cuộc đời cháu quá bất ngờ, không ai giải thích. Thật sự… cháu đã quá mệt mỏi.
- Mọi chuyện thực sự đã đi quá xa so với những gì mà cháu hiểu. Chẳng con người nào lại làm những thứ mà mình còn không hiểu gì về nó.
Nó lắc đầu, rồi thét lên:
- Cháu không phải là một thằng ngốc!
Leathmor đi thẳng theo con đường nhỏ nằm bên trái rồi rẽ vào hẻm. Korant đứng nhìn cho đến khi ông đi khuất. Nó cùng con Rough sải bước về phía trước, thẳng theo lối đi chính của thành phố Gareth.
Cả thành phố rộng lớn được bao phủ bởi bốn bức tường thành to lớn, hùng vĩ. Điều này làm cho nó cảm thấy đôi chút khó chịu, như đang bị giam trong một nhà tù của người khổng lồ. Ở mỗi hướng đều có một lối vào tương tự như ở cổng đông.
Dọc theo đại lộ của thành phố vào buổi tối, con đường được thắp bởi ánh sáng trắng từ ánh sao, mặt trăng và những ngọn đuốc được đặt trong những chiếc lồng treo trên cột ven đường. Vệt bóng của Korant và Rough trải dài về phía sau lưng như hai người bằng hữu.
Những ngôi nhà được xây dựng san sát nhau, chen chúc trên từng mảnh đất. Đa số chúng đều được xây dựng theo một kiểu kiến trúc. Mái ngói, tường đá dày với nhiều màu sắc khác nhau, cửa sổ đa phần mang hình chữ nhật và được khắc hình chim muông sống động và bay bướm.
Những làn khói bếp được gió cuốn rồi bay vào không khí. Mùi thơm từ thịt quay làm nó nhớ tới những bữa ăn gia đình, được ngồi bên cậu, mợ và anh Cial, được nói cười rôm rả.
Trên đại lộ trải dài từ tây sang đông của thành phố Gareth, Korant nhận thấy người dân đi lại rất đông đúc, không như sự vắng vẻ nó thường thấy ở Uniq và Havardor.
Nó hỏi mọi người ven đường về ông Miracle nhưng tất cả đều lắc đầu không biết. Korant thở dài chán nản, nhìn lại số tiền mà ông Razid cho nó trước khi đi. Nó đếm thầm trong đầu, cũng được hơn ba mươi lăm đồng.
Nhớ lại số lương thực và cây cung ông đưa cho nó – tổng cộng không dưới một trăm Pranis. Nó lo lắng không biết tại sao ông lại dành cho nó quá nhiều vật phẩm.
Korant bước vào một quán rượu nằm bên trong một hẻm nhỏ bên phải đại lộ. Tên quán rượu là Blaksea. Bên trong nhỏ và chật nức, lẻ tẻ vài người khách, họ khoác cho mình chiếc sơ mi và lớp áo da cũ bên ngoài.
Một cặp móng vuốt của Woal được treo bắt chéo trên vách tường. Sàn gỗ của quán rượu cũ đến nỗi Korant cảm thấy thấy tiếng cót két khi đi lại còn lớn hơn cả tiếng nói chuyện. Nó tiến lại quầy, rồi nói:
- Cho một cốc bia lạnh.
Ngay khi chủ quán vừa đặt chiếc cốc bằng gốm với đầy bia lạnh bên trong, Korant liền hỏi:
- Ông có biết ai tên là Miracle không?
Chủ quán ấp a ấp úng một hồi, rồi nói:
- Tôi… biết nhưng… tôi nghĩ là cần thêm một chút gì đó, tiền phí… chẳng hạn. Cậu thấy đấy, việc buôn bán khó khăn quá…
Korant thở dài thất vọng, rốt cuộc thì lòng tốt của con người cũng chỉ xếp sau tiền bạc. Nó đặt thêm tám đồng lên quầy, tổng cộng là mười lăm đồng để có thể biết được ông Miracle sống ở đâu. Một số tiền quá đắt đối với Korant nhưng có thể mang rất nhiều ý nghĩa.
Lão chủ quán sáng mắt khi thấy số tiền Korant vừa đặt lên, lão tươm tướp:
- Cám ơn, cám ơn rất nhiều! Còn về câu hỏi của cậu. Nếu tôi nhớ không sai thì lão Miracle sống ở gần phía cổng đông của thành phố. Ông ấy là một thương gia thành đạt, nhưng trong hai tháng gần đây các chuyến hàng đi bằng ngựa hay tàu thuyền đều bị tấn công không rõ lý do.
Lão nói thêm:
- Không chỉ riêng mình ông ấy, mà hầu hết những thương gia lẫn cánh buôn đều bị như vậy. Không rõ nguyên do.
Korant hỏi lại:
- Có chuyện gì nghiêm trọng à? Cướp biển, gió lốc hay lũ Woal?
Chủ quán lắc đầu:
- Woal không đời nào tấn công con người, chỉ có con người mới làm hại chúng mà thôi. Theo tôi đoán là do phép thuật. Trong tất cả những chuyến hàng bị tấn công, hầu như không người nào còn sống sót quay về, xe ngựa và tàu thuyền vỡ tan tành thành hàng trăm mảnh vụn. Nếu có, thì họ cũng điên điên khùng khùng hoặc bị mất trí nhớ.
Korant bàng hoàng, chỉ biết thốt lên một câu duy nhất:
-Thật kinh khủng!
Nó đưa cốc bia lên miệng tu ừng ực, loáng thoáng bên tai vài câu chuyện phù phiếm của mấy gã say rượu bia.
Sau khi rời khỏi quán rượu nhỏ, Korant tiếp tục đi dọc theo con đại lộ, tiến thẳng về hướng đông thành phố. Nó tiếp tục quan sát các ngôi nhà, nó hướng mắt về trung tâm, rồi nhận ra càng sâu trong thành phố, nhà cửa lại cao dần nhưng chúng vẫn thấp hơn pháo đài.
Pháo đài như một trụ cột thẳng đứng, nằm ngay giữa trung tâm thành phố. Trên ngọn tháp sáng lên ánh đèn dầu.
Con đại lộ trải dài hết bề ngang của thành phố. Với hơn năm dặm đường đi bộ trong thành Gareth, Korant đã thấy loáng thoáng dưới lớp sương mù, lối vào của cánh cửa phía đông dần hiện ra cùng với lá cờ mang dấu hiệu giống hệt như ở hướng tây của thành phố.
Ở tại đây, Korant có thể nghe tiếng sóng vỗ rì rào, nhịp nhàng và mãnh liệt. Nó gợi lại cho Korant một bài ca về biển cả, những con thuyền và ngư dân được nghe thời ấu thơ.
Ôi Achiles của ta
Ta ước rằng có thể đến bên nàng
Ta sẽ giong buồm ra khơi
Dù cho biển xanh năng cách đôi ta ngàn dặm
Hay là núi rừng muôn vàn khó khăn
Ta cũng đến bên nàng
Để ôm trọn nàng vào lòng và hôn lên làn tóc ấy!
Những lời ngâm nga của cậu Palich chợt ùa về trong tâm trí của Korant. Lời thơ luôn ẩn chứa những ý nghĩa, vang vọng mãi trong kí ức con người yêu nghệ thuật.
Nó đi loanh quanh một vòng, rồi dừng lại trước một căn nhà hai tầng khi thấy một người phụ nữ cao tuổi ngồi trên một chiếc ghế đẩu trước cửa nhà. Tay bà khéo léo, uyển chuyển vá cái áo thun thô bằng chỉ vàng.
Cửa hàng quần áo treo một tấm bảng hiệu vui mắt và dễ thấy, trang trí hình hoa lá và bươm bướm bay lượn. Bên trong cửa hàng tối đen như mực. Thông qua mặt kính lớn hình chữ nhật, Korant lờ mờ thấy ánh sáng màu xanh thẫm vô cùng huyền ảo cùng con chim bồ câu đang đứng trong lòng.
Nó tiến lại gần chiếc ghế đẩu nơi bà lão đang ngồi, lên tiếng hỏi:
- Bà biết nhà ông Miracle chứ?
Bà lão ngước lên nhìn nó, lấy tay phủi mấy cọng chỉ còn vướng trên đùi, rồi nói:
- Biết.
- Tốt quá. Chỉ giúp cháu với.
Bà lão không nói năng gì, rồi tiếp tục cậm cụi với công việc may vá. Korant thắc mắc, nhưng đợi khoảng một phút sau bà lão vẫn chưa thèm lên tiếng. Nó hơi bực tức, lên tiếng càu nhàu:
- Sao bà không trả lời cháu?
Bà lão nhíu mày, Korant có thể thấy rõ những nếp nhăn hằn trên trán và hai bên thái dương của bà. Bà lão nạt nó:
- Cháu phải hỏi đàng hoàng đầy đủ thì lão mới trả lời được chứ! Nói chuyện với người lớn mà trống không vậy, ba mẹ cháu không dạy cháu ăn nói lễ độ hả?
Korant cảm thấy như thể bị xúc phạm, bởi vì nó là một thằng không có cha mẹ nuôi nấng, dạy dỗ, nhưng ít ra cậu Palich và mợ Quatarin vẫn luôn chỉ dạy nó từng thứ một. Hơi khó chịu, nhưng rồi nó cũng nhận lỗi:
-Cháu xin lỗi. Vậy bà có thể sẵn lòng cho cháu biết được nhà của ông Miracle nằm ở đâu không ạ?
Bà lão tỏ ra hài lòng. Bà mỉm cười với nó một cách dịu dàng. Những nét tức giận bỗng hóa thành sự hiền hậu chỉ trong chốc lát. Bà lão nhẹ nhàng trả lời nó:
-Rất sẵn lòng là đằng khác. Nhà của ông ấy nằm đối diện với cửa tiệm này.
Korant cúi đầu cám ơn, rồi thở dài nhẹ nhõm. Nó vội vã dắt con Rough băng qua bên đường.
Đã hơn chín giờ đêm, những vì sao bắt đầu hiện lên đông đúc, chen chúc trên bầu trời đêm như những hạt ngọc đính trên một chiếc áo nhung màu đen tuyền. Chúng ban xuống mặt đất những luồng ánh sáng trắng trong trẻo và tuyệt đẹp. Tay Korant run lên vì lạnh - do nó chỉ mặc duy nhất chiếc áo da.
Đứng trước chiếc cửa gỗ sơn màu nâu đỏ và những bậc thềm đá, Korant vô cùng mừng rỡ vì vẫn còn lấp ló ánh đèn vàng chập chờn của nến qua ô cửa sổ hình vuông.
Nó gõ cửa bốn lần những chưa có một người nào bước ra. Korant nghĩ, tất cả bọn họ đã ngủ mà quên tắt nến hay là bà già đằng kia đã lẫn nên chỉ nhầm.
Khi nó gõ cửa lần thứ sáu, một người hầu cùng ria mép nâu trong bộ áo trang trọng xuất hiện.
Korant lên tiếng:
- Rất xin lỗi vì đã làm phiền vào giờ này! Nhưng cho cháu hỏi đây có phải nhà của ông Miracle không?
Ông hầu trong khuôn mặt già dặn, có lẽ ngang hoặc lớn tuổi hơn cậu Palich. Lão đưa mắt nhìn nó từ đầu đến chân.
Da mặt lão nhăn lại vì khó chịu, hai hàng ria mép nhúc nhích khi người hầu nói:
- Tôi đoán chắc là cậu không có ý muốn gặp ông chủ vì những chuyện cỏn con đúng chứ? Ông chủ rất bận rộn với hàng đống những giấy tờ và hợp đồng làm ăn còn phải xem qua. Tôi chắc chắn một điều rằng là câu chưa có hẹn trước với ông, do ông chủ không bao giờ có lịch hẹn muộn đến vậy. Nên tôi e rằng là ông chủ sẽ không thể tiếp cậu được.
- Dạ…Nhưng cháu có chuyện gấp cần gặp ông Miracle.
Mặt ông hầu đanh lại, rồi trả lời:
- Tôi nói là ông ấy bận.
Korant hơi lo lắng, vì nó còn không thể nào có cơ hội được gặp mặt ông lão Miracle để nói chuyện, huống hồ là học phép thuật từ ông ta. Một ý tưởng bỗng lóe lên như kéo Korant khỏi đầm lầy tuyệt vọng.
Nó nhanh chóng lấy bức thư - được ông Razid viết từ trước - trong bao đồ trên lưng ngựa, rồi đưa cho người hầu và nói:
- Nếu vậy, cháu xin nhờ đưa giúp lá thư này cho ông Miracle và nói rằng có một người quen ở Havardor gửi cho ông ấy.
Lão người hầu càu nhàu một hồi rồi đi khuất vào bên trong. Sau khi cánh cửa màu nâu đỏ được đóng lại chừng năm phút, một người đàn ông – lớn tuổi hơn tên hầu – xuất hiện.
Korant đoán chắc đây là ông Miracle – người thầy mà ông Razid nhắc đến. Ông đã trạc ngoại thất tuần, có ngoại hình mảnh khảnh, cao hơn Korant một chút. Ông sở hữu mái tóc xoăn, đen, lốm đốm vài sợi bạc. Khuôn mặt nhiều góc cạnh và nếp nhăn, đôi mắt hốc hác cùng nhiều quầng thâm và chân chim. Chiếc mũi khoằm cùng vết sẹo kéo dài từ má trái xuống cằm. Ông Miracle mặc bộ áo sơ mi và quần, khoác thêm một chiếc áo choàng dài. Tay bên phải đeo ba chiếc nhẫn ở ngón cái, trỏ và út.
Ông lão ngạc nhiên hỏi:
- Cháu là Korant?
Korant lẳng lặng gật đầu. Ông mỉm cười rồi vui vẻ nói:
- Ôi, ông không ngờ có một ngày được gặp lại cháu.
Korant thắc mắc, nó liền hỏi:
- Ông biết cháu từ trước?
- Chuyện dài lắm, nhưng bây giờ thì có lẽ là chưa thể cắt nghĩa hết cho cháu được. Nhưng trước tiên vào nhà đã, bên ngoài lạnh lắm.
Korant càu nhàu:
- Bí ẩn như ông Razid.
Ông Miracle hướng dẫn Korant cột con Rough rồi dắt nó vào bên trong nhà. Điều đầu tiên làm nó chú ý là mùi hoa oải hương thơm dịu trong khắp căn nhà. Sàn gỗ sạch bong như vừa được lau dọn.
Ông dẫn nó đi qua phòng khách rồi tiến lên lầu. Qua một hành làng dài với nhiều phòng bị bỏ trống, Korant nhận ra căn nhà thật vắng vẻ - chỉ có một người hầu và ông Miracle. Khi đi trên hàng lang rộng, nó quan sát thấy có nhiều bức vẽ độc đáo như làm từ sơn dầu nhưng khi nhìn kĩ lại thì nó lại làm bằng một chất liệu khác.
Cuối cùng, họ bước vào một thư phòng. Nếu Korant là một người thích đọc, chắc chắn nó sẽ bị choáng ngợp bởi số lượng khổng lồ của sách quí được xếp thành hàng trên những bức tường ở tại đây.
Ở cuối thư phòng là một chiếc lò sưởi bằng gạch men, ông Miracle cho thêm củi vào để sưởi ấm. Ông chỉ tay về hướng những khúc củi bên trong, lẩm bẩm câu thần chú. Sau một tiếng bóp, ngọn lửa bùng bùng cháy lên. Korant không tỏ ra bất ngờ vì chính nó cũng có thể làm được như vậy.
Ông Miracle ngồi xuống bàn làm việc. Hết choáng ngợp vì sách, nó lại tiếp tục bàng hoàng về những đống hồ sơ, giấy tờ và hợp đồng nằm chồng chất trên bàn như ngọn núi trong dãy Parolance.
Ông cầm chiếc chuông tay màu bạc bằng nhựa. Sau một tiếng lắc – chưa tới một phút sau – lão người hầu xuất hiện. Miracle hỏi Korant:
- Cháu muốn dùng gì không? Một chút rượu và bánh nhé!
Nó gật đầu, rồi ông quay qua bảo gã hầu:
- Pelif, cho tôi bánh táo cùng rượu vang trắng.
Người hầu cúi đầu, rồi đi ra khỏi thư phòng.
Sau một hồi quan sát chiếc cửa sổ tối đen như mực, ông Miracle ngả người trên ghế, rồi nói:
- Không tin được có một ngày ông lại được gặp cháu.
Korant gật đầu. Sau một hồi băn khoăn, nó lên tiếng hỏi:
- Nhưng bây giờ cháu có một số thứ muốn biết rõ.
Không đợi ông Miracle trả lời, nó tiếp tục nói:
- Tại sao ông lại biết cháu từ trước? Việc triều đình cho đốt làng Havardor và truy bắt thằng nhóc nhà quê như cháu?
Thấy ông Miracle có ý không muốn trả lời nó, Korant tiếp tục:
- Cháu thấy tính cách của cả hai ông giống hệt nhau, luôn che giấu hầu hết những gì cháu muốn biết.
Sau cái thở dài, Korant nhoẻn miệng cười đau đớn:
- Chẳng lẽ sau những cố gắng một mình trốn chạy khỏi những pháp sư tiền bối của triều đình, băng qua hoang mạc và thung lũng Begalnis của cháu không xứng đáng để có thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ư? Là vì cháu không đủ tư cách sao? Hay lại là một câu từ chối khéo: Chưa đến lúc để giải thích cho cháu chuyện này, như cách mà ông Razid thường làm.
Korant không thể nào diễn tả nổi những sự ấm ức của chính bản thân mình. Cổ họng nghẹn ngào như một bức tường tư tưởng ngăn cản nó không nói ra được câu nào nữa. Nó tiếp tục:
- Khi quay về và thấy làng Havardor bị thiêu rụi, gia đình và tất cả mọi người trong làng bị giết, cháu còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nào là phép thuật, pháp sư. Cháu thì có gì liên quan đến triều đình chứ. Từ nhỏ đến lớn chỉ ru rú trong một ngôi làng nhỏ, săn bắt và trồng trọt. Mọi thứ ập đến cuộc đời cháu quá bất ngờ, không ai giải thích. Thật sự… cháu đã quá mệt mỏi.
- Mọi chuyện thực sự đã đi quá xa so với những gì mà cháu hiểu. Chẳng con người nào lại làm những thứ mà mình còn không hiểu gì về nó.
Nó lắc đầu, rồi thét lên:
- Cháu không phải là một thằng ngốc!