Newsfeed

forum.Vanhoctre.com | Nuôi dưỡng tình yêu văn chương, cuộc thi viết văn; học văn, những bài văn hay. Tác phẩm văn học chọn lọc, lí luận văn học, ...
“Cái câu “Cố lên” nhiều lúc làm người ta mệt lắm anh ạ”. Nó tước khỏi người ta cái quyền được mệt mỏi, được khóc, nó không ngừng đẩy người ta lên bục anh hùng” (Đặng Hoàng Giang).

Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Cái câu “Cố lên” mang danh nghĩa của lòng tốt, sự tử tế nhưng thực chất lại tước đi của con người ta quyền được dừng lại và khóc, được than thở rằng “Em mệt rồi…”. Nó bó buộc, ghim chặt người ta vào một mục tiêu cho đến khi hoàn toàn toàn thành công.

Câu “Cố lên” ép người ta phải huyễn hoặc mình rằng không còn con đường lui nào khác, chỉ còn cố gắng hết sức mới có thể thay đổi hoàn cảnh, chứng minh bản thân và đáp ứng sự kì vọng của những người xung quanh. Nó khiến người ta không đủ can đảm để sống thật, ngày ngày đeo tấm mặt nạ hạnh phúc để che giấu giọt nước mắt bên trong. Được khóc, được nghỉ ngơi cũng là quyền cơ bản của con người, vậy mà cái câu “cố lên” như đã cưỡng đoạt tất cả những quyền đó. Đôi khi, vì một lời động viên, người ta đánh mất chính mình, rơi vào vũng lầy do chính mình tạo ra mà không có lối thoát.

Chúng ta chỉ sống có một lần, vậy bạn sẽ chọn “cố lên” hay sẽ bứt thoát khỏi tất cả những ràng buộc ấy để sống một cuộc đời không bon chen?

Biết rằng mệt nhưng buông sao đành, những thứ chúng ta muốn sẽ không dễ dàng đạt được, đó là lý do để chúng ta nỗ lực. Nếu bạn chưa từng nhận được câu “cố lên” cũng có nghĩa là việc bạn đang làm quá dễ dàng. Nếu không sinh ra trong gia đình giàu có, không ngậm thìa vàng, bố mẹ không nhận được đãi ngộ tốt, vậy thì việc cần làm nhất lúc này chính là “cố lên”. Cố lên để nhìn về phía trước thật kiêu hãnh, để thấy mình còn đang sống, thấy mình chưa nợ đời này điều gì. Dẫu đau, dẫu mệt, mong rằng chúng ta có đủ bản lĩnh và kiên cường để dám nhìn thẳng vào tương lai mịt mù phía trước.

Nhưng trong xã hội hiện đại, khi con người ta phải che giấu cảm xúc cá nhân để đạt được sự thăng tiến, cảm xúc dần trở thành thứ bí mật rất riêng tư luôn được cất giấu. Hãy cố lên khi còn có thể, nhưng hãy mạnh mẽ để thú nhận rằng mình kiệt sức rồi. Đôi lúc, khóc cũng cần có dũng khí, là sự “cố lên” để được khẳng định mình. Bước đi mạnh mẽ và cuối cùng hãy dừng lại để hít thở.

Nếu mãi mãi đời này không huy hoàng thì sao? Chẳng sao cả. Quan trọng là chúng ta biết thương lấy mình, bảo vệ chính mình giữa xã hội quần ngư khốc liệt ngoài kia. Không là mặt trời, thì là những vì sao. Chẳng sao cả. Miễn là em luôn cố gắng để yêu thương tấm thân mình nhỏ bé.
Thêm
6
0
0
Viết trả lời...
“Chiến tranh… Là cái quái gì ấy nhỉ? Là ngày nào cũng nhìn thấy người chết nhưng lại chưa đến phiên mình?” (“Ăn mày dĩ vãng” - Chu Lai).

Những tấm huân chương chỉ “làm ấm ngực”, đằng sau những tấm huân chương ấy là nỗi đau và cả bao nhiêu mất mát mà chẳng ai có thể chữa lành được. Giữa đạn bom bị khơi lên bởi cuộc chiến tranh phi nghĩa, nhân tính đã trở thành xa xỉ phẩm, nhân dạng bị cái tàn bạo của chiến tranh giày xéo cho méo mó, cong queo. Hết kháng chiến, người lính trở về khi tâm hồn vốn đã chẳng còn nguyện vẹn. Ngày đất nước hòa bình cũng là lúc họ giày vò bản thân trong những cơn đau vô hình của tâm hồn.

Văn học thời chiến hay văn học hậu chiến chỉ là chứng tích lịch sử được con người nhận thức và phản ánh qua cái nhìn chủ quan. Văn học chiến tranh mang đặc thù và tên gọi riêng, trở thành một phong trào văn học rất tiêu biểu nhưng kì thực, nó chưa bao giờ phản ánh được trọn vẹn lịch sử chiến tranh của dân tộc. Các tác phẩm hầu hết chỉ là những lát cắt trên bề mặt nỗi đau, khiến những thứ trần trụi bị vùi đi dưới dấu ấn ngôn từ.

Chiến tranh là trang sử vàng hào hùng của dân tộc, nhưng chiến đấu để bảo vệ nền hòa bình mong manh thời ấy thì có gì hào hùng đâu? Trong “Nỗi buồn chiến tranh”, Bảo Ninh cay đắng: “Tình nguyện đi vào bộ đội ở tuổi 17 thì cao thượng hơn vào đại học ở tuổi 17 hay sao?”. Những người chiến sĩ trước khi trở thành người của đất nước, họ cũng đã từng là những chàng trai, cô gái trẻ ngày đêm mơ mộng với những giấc mơ riêng. Nhưng rồi những khía cạnh riêng tư phải dần gác lại, chỉ để tập trung cho sự nghiệp lớn của đất nước. Chiến tranh nã súng vào quyền được yêu, được sống như một con người, làm cho con người ta quên đi nhân tính mà giẫm đạp lên mạng sống của người khác.

Chiến tranh đôi khi làm cho người ta thấy ghét hòa bình. “Hừ! Hòa bình! Mẹ kiếp, hòa bình chẳng qua là thứ cây mọc lên từ máu thịt bao anh em mình, để chừa lại có chút xương. Mà những người được phân công nằm lại gác rừng le là những người đáng sống nhất”. Hòa bình là chiến thắng, là khát khao mong ước đến độ phải hy sinh tính mạng của hàng triệu người. Nhưng khi nghĩ về hòa bình, người ta không còn đủ sức để hạnh phúc hay tự hào. Bởi ai cũng hiểu, khi hòa bình lập lại cũng chính là lúc họ phải giày vò mình trong cơn đau, trong nỗi cô đơn không gì có thể bù đắp.

Những người đi giày xéo trên quê hương, đất nước của đồng loại họ, phải chăng họ cũng không có tình yêu với quê hương, đất nước của mình? Sự sống quý giá, đôi lúc phải hy sinh nhưng không phải hy sinh nó để phục vụ cho mục đích phi nghĩa. “Và ta hay Ngụy thì cũng rên như vậy”. Và ta hay bất kì ai tham gia vào cuộc chiến phi nghĩa ấy đều phải chịu đựng nỗi đau, sự mất mát, dù ai khởi xướng nên nó. Vậy tại sao, ta lại giẫm đạp lên quê hương và quyền sống của người khác?
Thêm
19
0
0
Viết trả lời...
“Người ta chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỷ và nước mắt là một miếng kính biến hình vũ trụ”. (Francois Coppée)

Nước mắt là thứ chất người đặc quánh bên trong mỗi con người, không thể tự tiêu tan đi mà biến thành giọt nước “rơi xuống mặt đất rồi từ đó lại vút lên đến tận trời cao” (Balzac). Còn nước mắt là còn cảm xúc, còn một phần “người” ẩn giấu bên trong. Giọt nước mắt là phép thử đến tận cùng nhân tính của con người, đẩy sự việc lên cao điểm, thổi bùng lên cảm xúc để thứ cảm xúc riêng tư trở thành cảm xúc chung. Giọt nước mắt dễ khiến người ta đồng cảm hơn nụ cười. Nhưng vì cười không được mà phải khóc, hoặc khóc không được mà phải cười.

Giọt nước mắt quý giá lắm nên đời này nhất định chỉ được đánh rơi nó vì những gì xứng đáng. Người yêu mình sẽ không khiến mình rơi nước mắt. Người thương mình sẽ lau khô nước mắt cho mình.
Thêm
30
0
0
Viết trả lời...
[NỀN VĂN HỌC VIỆT NAM]

Đất nước bốn nghìn năm đứng dậy từ bùn đen, vùng lên giành lấy độc lập, hòa bình từ tay giặc, chuyển mình và phát triển theo nhịp sống toàn cầu. Theo dòng chảy lịch sử ấy, văn chương xuất hiện như một bức tranh siêu thực phản ánh toàn bộ những năm tháng hưng thịnh suy vong của đất nước Việt Nam. Lịch sử văn học cũng chính là lịch sử tâm hồn của quốc gia ấy, con người ấy. Bởi vậy, thấu hiểu dòng chảy văn học nước nhà cũng là cách để thấm đằm những kinh nghiệm, cảm xúc của cha ông ta xưa.

Văn học Việt Nam gồm hai bộ phận: văn học dân gian và văn học viết.

Văn học dân gian ra đời và tồn tại trước thế kỉ X. Ở thời điểm đó, chữ viết chưa ra đời nên truyền miệng là phương thức truyền bá chủ đạo. Các sáng tác dân gian sau khi hoàn thiện thành một chỉnh thể thống nhất sẽ được lưu truyền qua nhiều thế hệ, nhiều tư tưởng cảm nhận khác nhau. Bởi thế, văn học dân gian thường tồn tại nhiều dị bản với những đặc điểm riêng. Đặc trưng nổi bật của giai đoạn văn học này là tính tập thể, không mang dấu ấn cá nhân của riêng ai. Các tác giả sáng tạo nên văn học dân gian được gọi là tác giả dân gian. Vì là sản phẩm của nhân dân quần chúng lao động, các sáng tác trong thời kỳ này không “nói chí” hay “chở đạo”. Chúng chỉ đơn thuần thể hiện tâm tư của người dân lao động, phục vụ cho những hoạt động sinh hoạt cộng đồng. Các sáng tác dân gian cũng là sự phản ánh văn hóa, tín ngưỡng của một thời, tạo tiền đề cho bước đi văn học của mọi thời. Đó là phương tiện gửi gắm những quan niêm của cha ông ta về lẽ sống, đức tin vào những giá trị có thực ở đời.

Văn học dân gian gồm nhiều thể loại như tục ngữ, câu đố, ca dao, đồng dao, hát ru, sử thi, truyền thuyết, cổ tích, ngụ ngôn,... Mỗi thể loại đều mang một đặc trưng riêng, phản ánh được góc nhìn nghệ thuật riêng. Sản phẩm do quần chúng lao động sáng tạo theo phương thức truyền miệng nhưng chưa bao giờ mất đi tính hoàn chỉnh và nghệ thuật. Văn học dân gian là nền tảng thúc đẩy, phát triển những giá trị của văn học viết. Bởi vậy, trong các tác phẩm văn học viết thường kế tục những motif, tư tưởng hoặc cổ mẫu trong văn nghệ dân gian.

Văn học viết có sự phân hóa phức tạp theo từng thời kỳ, mỗi thời kỳ chịu sự ảnh hưởng của một hệ tư tưởng khác nhau. Nhìn chung, văn học viết gồm văn học trung đại (Thế kỉ X - XIX) và văn học hiện đại (Thế kỷ XX - nay). Văn học trung đại chịu sự ảnh hưởng của Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo. Văn học hiện đại mang sức ảnh hưởng từ phương Tây. Nhưng quan trọng hơn cả, văn học viết cũng chịu sự chi phối của văn học dân gian, khai thác đề tài, thi liệu, ngôn ngữ,.. trong tâm thế bổ sung và sáng tạo. Văn học viết mang theo hơi thở thời đại, bộc lộ rõ nét hơn cái “tôi” cá nhân thoát ra khỏi tính tập thể xưa cũ. Dù xuất hiện muộn vào thế kỉ X nhưng văn học viết lại nắm vai trò chủ đạo, giữ vị trí thống trị trong nền văn học nước nhà.

Văn học trung đại đặc trưng bởi tính phi ngã, sùng cổ, trang nhã, uyên bác, quy phạm, ước lệ, gắn liền với quan niệm văn - sử - triết bất phân. Những tác phẩm tiêu biểu thời kỳ này thường mang âm hưởng hào hùng, giàu khí thế, khẳng định ý chí tung hoành Nam Bắc của bậc trí thức nước Nam.

Văn học hiện đại thể hiện nỗ lực cách tân, đào thải tư tưởng bảo thủ, phát huy những tư tưởng hợp thời, tái sáng tạo theo một cách rất riêng. Ở giai đoạn này, văn học cho phép người sáng tạo thể hiện rõ cái “tôi” cá nhân. Người sáng tạo không nhất thiết phải là người trí thức. Văn chương hiện đại chịu sự chi phối bởi văn học phương Tây, nhưng không làm mờ đi bản sắc Việt Nam.

Dù là văn học ở thời kì hay giai đoạn nào, dù là văn học dân gian hay văn học viết, chúng đều tồn tại trong mạch chảy văn chương Việt Nma, làm nền hình thái nền văn học nước nhà. Bốn nghìn năm xây dựng và phát triển cũng kéo theo một mốc thời gian dài văn chương ra đời và phát triển.
Thêm
  • VĂN HỌC TRẺ.png
    VĂN HỌC TRẺ.png
    1.6 MB · Lượt xem: 9
54
0
1
Văn học Việt Nam là một dòng chảy liên tục, phong phú và đa dạng, phản ánh sâu sắc lịch sử, văn hóa và tư tưởng của dân tộc. Dòng chảy này được chia thành hai bộ phận chính là văn học dân gian và văn học viết, song song tồn tại và ảnh hưởng lẫn nhau.

Văn học dân gian

Đây là bộ phận văn học lâu đời nhất, được truyền miệng từ đời này sang đời khác, ra đời từ thời kỳ thượng cổ. Văn học dân gian là tiếng nói chung của nhân dân, thể hiện tâm tư, tình cảm, ước mơ và kinh nghiệm sống của người Việt. Các thể loại tiêu biểu bao gồm:

Truyền thuyết: Kể về các nhân vật và sự kiện lịch sử, ví dụ như Thánh Gióng, Sơn Tinh – Thủy Tinh.

Cổ tích: Kể về cuộc sống và số phận con người, thể hiện ước mơ về công lý và hạnh phúc, ví dụ như Tấm Cám, Thạch Sanh.

Truyện cười: Phê phán những thói hư tật xấu trong xã hội, ví dụ như Tam đại con gà.

Ca dao, tục ngữ, thành ngữ: Những câu nói vần, ngắn gọn, chứa đựng kinh nghiệm sống và triết lý dân gian.

Văn học viết ✍️

Văn học viết bắt đầu phát triển mạnh từ thế kỷ X, khi nước Đại Việt giành được độc lập. Dòng chảy này được chia thành hai giai đoạn lớn:

1. Văn học trung đại (thế kỷ X - hết thế kỷ XIX)

Đặc điểm chính của giai đoạn này là sự phát triển của văn học chữ Hán và văn học chữ Nôm.

Văn học chữ Hán: Thường do vua, quan, nhà nho sáng tác. Nội dung chủ yếu là ngợi ca đất nước, thể hiện tinh thần yêu nước và tư tưởng Nho giáo. Tác phẩm tiêu biểu: Nam quốc sơn hà (Lý Thường Kiệt), Hịch tướng sĩ (Trần Quốc Tuấn).

Văn học chữ Nôm: Xuất hiện và phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XV, đặc biệt là vào cuối thế kỷ XVIII - đầu thế kỷ XIX. Chữ Nôm là chữ viết do người Việt sáng tạo, dựa trên chữ Hán, để ghi âm tiếng Việt. Văn học chữ Nôm thường phản ánh đời sống nội tâm, số phận con người và tình yêu đôi lứa. Tác phẩm tiêu biểu: Truyện Kiều (Nguyễn Du), Chinh phụ ngâm khúc (Đặng Trần Côn, bản dịch của Đoàn Thị Điểm).

2. Văn học hiện đại (đầu thế kỷ XX - nay)

Giai đoạn này đánh dấu sự chuyển mình mạnh mẽ của văn học Việt Nam, chịu ảnh hưởng từ văn học phương Tây và sự ra đời của chữ Quốc ngữ.

Giai đoạn trước Cách mạng tháng Tám 1945: Văn học hiện đại hóa, xuất hiện nhiều trào lưu mới.

Thơ Mới: Nổi bật với việc đề cao cái "tôi" cá nhân, phá vỡ lối thơ cũ. Tiêu biểu: Xuân Diệu, Huy Cận, Thế Lữ.

Văn xuôi hiện thực phê phán: Phản ánh hiện thực xã hội tàn khốc, lên án bất công và sự tha hóa con người. Tiêu biểu: Nam Cao (Chí Phèo), Ngô Tất Tố (Tắt đèn), Vũ Trọng Phụng (Số đỏ).

Văn học lãng mạn: Tập trung vào cảm xúc cá nhân, thoát ly hiện thực. Tiêu biểu: Nhất Linh, Khái Hưng (nhóm Tự Lực Văn Đoàn).

Giai đoạn từ năm 1945 đến hết thế kỷ XX: Văn học chủ yếu đi theo khuynh hướng hiện thực xã hội chủ nghĩa, phản ánh cuộc kháng chiến và xây dựng đất nước. Nổi bật với cảm hứng sử thi và lãng mạn cách mạng. Tác phẩm tiêu biểu: Rừng xà nu (Nguyễn Trung Thành), Vợ nhặt (Kim Lân), Việt Bắc (Tố Hữu).

Giai đoạn từ đầu thế kỷ XXI đến nay: Văn học đa dạng hơn về đề tài, phong cách và thể loại. Các tác giả trẻ mạnh dạn khám phá những góc nhìn mới về con người và xã hội, không còn bị gò bó bởi những khuôn mẫu cũ.

#vanhoc #vanhocvietnam #vanhoctre
 
Viết trả lời...
(English Below - Version française ci-dessous)
Cân Bằng Âm Dương Trong Ăn Uống – Nghệ Thuật Biến Món Chay Thành “Liều Thuốc” Quý Cùng Monvegan
Trong nhịp sống hiện đại, nhiều người chuyển sang ăn chay với mong muốn thanh lọc cơ thể, nhưng lại không tránh khỏi những lúc cảm thấy mệt mỏi, thiếu năng lượng hoặc bứt rứt khó chịu. Có một sự thật ít người biết: nguyên nhân có thể không nằm ở việc ăn chay, mà ở sự mất cân bằng âm dương trong chính bữa ăn của bạn. Monvegan mời bạn cùng khám phá triết lý Đông y ngàn đời để biến mỗi bữa chay không chỉ thuần khiết mà còn là một liệu pháp dưỡng sinh hoàn hảo, mang lại sức khỏe viên mãn cho mọi đối tượng từ người già, phụ huynh, doanh nghiệp nhỏ đến những người tu tập.
Triết Lý Âm Dương – Nền Tảng Của Một Bữa Ăn Lành Mạnh
Theo Đông y, vạn vật trong vũ trụ, bao gồm cả thực phẩm, đều mang trong mình hai năng lượng đối lập nhưng bổ sung cho nhau: Âm và Dương. Thực phẩm tính Dương (ấm, nóng) như gừng, nghệ, quế, hồ tiêu, bí đỏ thường có màu đỏ, cam, vị cay, giúp sinh nhiệt, tăng cường tuần hoàn. Ngược lại, thực phẩm tính Âm (mát, lạnh) như rau lá xanh, dưa chuột, đậu phụ, giá đỗ thường có màu xanh, trắng, vị chua ngọt, giúp thanh nhiệt, giải độc.
Một cơ thể khỏe mạnh là khi hai thể này hài hòa. Việc ăn quá nhiều đồ mát (Âm thịnh) có thể dẫn đến hàn lạnh, khó tiêu. Trong khi đó, nếu lạm dụng gia vị cay nóng (Dương thịnh) lại gây nóng trong, bứt rứt. Hiểu được điều này chính là chìa khóa để xây dựng một chế độ ăn chay khoa học, phù hợp với thể trạng và nhu cầu của từng người.
Monvegan Ứng Dụng Tinh Hoa Đông Y Vào Từng Món Ăn
Tại Monvegan, chúng tôi không đơn thuần nấu những món chay ngon. Mỗi công thức đều là một “toa thuốc” dinh dưỡng được cân chỉnh tinh tế dựa trên nguyên tắc “Hàn ôn điều hòa” – sự phối hợp hài hòa giữa Âm và Dương.
Chúng tôi linh hoạt trong phương pháp chế biến: các món luộc, hấp giữ được vẻ thanh mát (Âm), trong khi hầm, nướng, xào làm tăng tính ấm nóng (Dương). Chẳng hạn, món Salad rau củ (tính Âm) sẽ được cân bằng tuyệt vời nhờ sốt gừng mật ong ấm nóng (tính Dương). Hay món Canh bí đỏ hầm đậu đỏ và nấm (tính Dương ấm áp) sẽ được nêm nếm khéo léo để tạo nên sự hài hòa, vừa bổ dưỡng vừa dễ tiêu hóa.
Sự kết hợp này không chỉ dừng lại ở hương vị, mà còn mang đến những lợi ích thiết thực cho từng nhóm đối tượng. Người già và người tu tập tìm thấy sự an yên, giấc ngủ sâu và hệ tiêu hóa khỏe mạnh. Các gia đình trẻ yên tâm vì con trẻ được cung cấp năng lượng ổn định, không lo nóng trong hay biếng ăn. Còn với các doanh nghiệp nhỏ, một thực đơn khoa học từ Monvegan giúp nhân viên duy trì sự tập trung và năng lượng làm việc hiệu quả suốt ngày dài.
Hành Trình Sống Khỏe Bắt Đầu Từ Bữa Ăn Cân Bằng
Cân bằng âm dương trong ăn uống không chỉ là triết lý cổ truyền mà là giải pháp hiện đại để duy trì sức khỏe, kéo dài tuổi thọ và nuôi dưỡng sự an nhiên. Hãy để Monvegan trở thành người bạn đồng hành trên hành trình chăm sóc sức khỏe toàn diện của bạn. Chúng tôi mang đến những bữa ăn chay không chỉ ngon mà còn cân bằng, hài hòa, giúp bạn và những người thân yêu luôn tràn đầy năng lượng và bình an.
1f449.png
Đừng chờ đến khi cơ thể “lên tiếng” mới tìm giải pháp. Hãy bắt đầu thay đổi ngay từ bữa ăn hôm nay với Monvegan!
MONVEGAN - Chay Thảo Dược & Healthy French Touch
Hotline: +84 (0)8 88 89 82 81
Email: contact@monvegan. com
Website: monvegan. fr

_____________________________________________________________________________________________________________________
(English Version)
Balance Yin and Yang in Your Diet – The Art of Transforming Vegan Cuisine into a Healing Remedy with Monvegan
In today’s fast-paced world, many people turn to a plant-based lifestyle to detoxify their bodies, yet still experience fatigue, lack of energy, or inner restlessness. The truth is: the problem often doesn’t come from veganism itself, but from an imbalance of Yin and Yang within your meals. Monvegan invites you to discover the timeless wisdom of Eastern medicine and transform every vegan dish into not just a pure delight, but also a holistic therapy that nurtures health and vitality for everyone—from seniors and parents to small businesses and those on a spiritual journey.
Yin-Yang Philosophy – The Foundation of a Healthy Meal
According to Traditional Eastern Medicine, everything in the universe, including food, carries two opposing yet complementary energies: Yin and Yang. Yang foods (warm, hot) such as ginger, turmeric, cinnamon, pepper, and pumpkin are often red or orange in color, spicy in taste, and boost circulation. Yin foods (cool, refreshing) like leafy greens, cucumbers, tofu, and bean sprouts are usually green or white, slightly sour or sweet, and help detoxify and cool the body.
A healthy body is one where these two forces are in harmony. Overindulging in cooling foods (excess Yin) may cause indigestion and fatigue, while too many hot spices (excess Yang) can lead to overheating and irritability. Understanding this balance is the key to building a truly nourishing vegan diet tailored to your needs.
Monvegan – Bringing Eastern Wisdom to Every Dish
At Monvegan, we don’t just cook delicious vegan meals. Each recipe is carefully designed as a “nutritional prescription,” balanced according to the principle of “harmonizing cold and warm.”
We adapt our cooking techniques to maintain balance: steaming or boiling preserves Yin freshness, while roasting, stewing, or stir-frying enhances Yang warmth. For example, a refreshing vegetable salad (Yin) becomes perfectly balanced when paired with a ginger-honey dressing (Yang). Or a hearty pumpkin stew with red beans and mushrooms (Yang) is subtly seasoned to create harmony—nutritious, flavorful, and easy to digest.
This harmony doesn’t stop at flavor. It brings tangible benefits for every audience: seniors and spiritual practitioners enjoy inner peace, sound sleep, and healthy digestion; families find peace of mind knowing their children are energized without digestive discomfort; and small businesses discover how balanced meals help employees stay focused and productive all day long.
A Healthy Life Begins with a Balanced Meal
Balancing Yin and Yang in your diet is more than an ancient philosophy—it is a modern solution for lasting health, longevity, and peace of mind. Let Monvegan be your trusted partner on this journey. We deliver vegan meals that are not only delicious but also balanced and restorative, helping you and your loved ones live with energy, vitality, and harmony every single day.
1f449.png
Don’t wait for your body to send warning signals. Start making the change today—with Monvegan!
MONVEGAN – Herbal Vegan & Healthy French Touch
Hotline: +84 (0)8 88 89 82 81
Email: contact@monvegan. com
Website: monvegan. fr


___________________________________________________________________________________________________________________
(Version en français)
Équilibrer le Yin et le Yang dans l’Alimentation – L’Art de Transformer la Cuisine Végétarienne en un « Remède » Précieux avec Monvegan
Dans notre vie moderne trépidante, nombreux sont ceux qui choisissent de manger végétarien pour purifier leur organisme. Pourtant, il arrive qu’ils se sentent fatigués, sans énergie ou nerveux. La vérité est souvent ailleurs : le problème ne vient pas du végétarisme, mais du déséquilibre entre le Yin et le Yang dans vos repas. Monvegan vous invite à redécouvrir la sagesse intemporelle de la médecine orientale pour transformer chaque plat végétarien en une véritable thérapie de bien-être, capable d’apporter santé et vitalité à tous – des seniors aux parents, des petites entreprises aux pratiquants spirituels.
La philosophie Yin-Yang – Le fondement d’un repas sain
Selon la médecine orientale traditionnelle, tout dans l’univers, y compris les aliments, porte en lui deux énergies opposées mais complémentaires : le Yin et le Yang.
Les aliments de type Yang (chauds, réchauffants) tels que le gingembre, le curcuma, la cannelle, le poivre ou la citrouille sont souvent rouges ou orangés, épicés, et stimulent la circulation.
À l’inverse, les aliments de type Yin (frais, rafraîchissants) comme les légumes verts, le concombre, le tofu ou les germes de soja sont verts ou blancs, légèrement acides ou sucrés, et aident à purifier et rafraîchir l’organisme.
Un corps en bonne santé est celui où ces deux forces s’équilibrent. Trop d’aliments froids (excès de Yin) entraînent lourdeurs digestives et fatigue ; trop d’épices chaudes (excès de Yang) provoquent surchauffe et irritabilité. Comprendre cet équilibre est la clé pour adopter une alimentation végétarienne à la fois saine et adaptée à vos besoins.
Monvegan – L’application de la sagesse orientale dans chaque plat
Chez Monvegan, nous ne nous contentons pas de cuisiner des plats savoureux. Chaque recette est pensée comme une « prescription nutritionnelle », équilibrée selon le principe « d’harmoniser le froid et le chaud ».
Nous adaptons nos méthodes de cuisson : la vapeur et l’ébullition conservent la fraîcheur Yin, tandis que le ragoût, le four ou le sauté renforcent la chaleur Yang. Ainsi, une salade de légumes croquants (Yin) s’équilibre parfaitement avec une sauce gingembre-miel (Yang). Ou encore, une soupe de potiron mijotée aux haricots rouges et champignons (Yang) trouve son harmonie grâce à un assaisonnement délicat : digeste, nourrissant et réconfortant.
Cet équilibre ne se limite pas aux saveurs : il se traduit en bénéfices concrets. Les seniors et les pratiquants spirituels retrouvent sérénité intérieure, sommeil profond et digestion saine. Les familles savent que leurs enfants reçoivent une énergie stable sans inconfort digestif. Les petites entreprises, quant à elles, profitent de repas équilibrés qui maintiennent leurs équipes concentrées et dynamiques toute la journée.
Une vie saine commence par un repas équilibré
Équilibrer le Yin et le Yang dans l’alimentation n’est pas qu’une philosophie ancienne : c’est une solution moderne pour préserver la santé, prolonger la longévité et cultiver la paix intérieure. Monvegan est votre partenaire de confiance dans ce voyage. Nous créons des plats végétariens à la fois savoureux et équilibrés, pour que vous et vos proches viviez chaque jour avec énergie, vitalité et harmonie.
1f449.png
Ne laissez pas votre corps tirer la sonnette d’alarme. Commencez à changer dès aujourd’hui – avec Monvegan !
MONVEGAN – Végétal aux Herbes & Touche Française Healthy
Hotline: +84 (0)8 88 89 82 81
Email: contact@monvegan. com
Website: monvegan. fr
Thêm
74
0
1
Viết trả lời...
Thế giới người lớn hỗn loạn, chai lì, chồng chất những "thế hệ bận rộn" chẳng chừa cho mình một chốn dung thân. Ai cũng từng là trẻ con, nhưng lại chẳng có ai nhớ về những năm tháng ấy như một kỉ niệm. Và cũng bởi thế mà thế giới trở nên rách nát, nhân gian bị xé toạc đi bởi áp lực, gánh gồng và cả những nỗi đau. Nhưng chẳng sao cả, thế giới rách nát nhưng vẫn sẽ có người vá nó lại. Nguyễn Nhật Ánh xuất hiện giữa vòng quay văn chương hiện đại, ôm ấp những giá trị tinh thần đã trở thành xa xỉ phẩm, vá lại nỗi đau và mở ra những chương kí ức rực rỡ nhất của tuổi thơ, tuổi trẻ.

Từ năm 1984, khi tác phẩm truyện dài đầu tiên "Trước vòng chung kết" ra đời và định vị tên tuổi của Nguyễn Nhật Ánh trong lòng độc giả, ông tập trung viết cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Đề tài thiếu niên tạo nên một phong cách sáng tác rất riêng tư của Nguyễn Nhật Ánh, mang tính chủ đạo và gắn bó ông sâu đậm với tuổi trẻ. Viết về những năm tháng kí ức rực rỡ của những đứa trẻ miền quê cũng là cách ông sống lại với thanh xuân của chính mình. Dẫu có nhiều sáng tác nổi bật đa dạng thể loại, thậm chí lấn sân sang mảng phê bình bóng đá ("Cú sút của Beckham", "Chờ xem World Cup, ngồi luận giang hồ",...) với bút danh Chu Đình Ngạn, nhưng cái tên của nhà văn vẫn được lưu dấu nổi bật với các tác phẩm hướng về thế giới tuổi thơ. Sự nghiệp văn chương của Nguyễn Nhật Ánh là một hành trình dài khám phá nội tâm con người, để giữa những bộn bề của cuộc sống người lớn lại cho ta được trở lại làm đứa bé thơ ngây.

"Sáng tác là đối thoại. Sáng tác là hồi đáp". Nguyễn Nhật Ánh viết không phải cho riêng mình, cho riêng ai, hay cho bất cứ thế hệ nào. Lứa tuổi nào đọc văn ông cũng thấy được một nhiệt tình sôi nổi, thấy như sống lại với những kỉ niệm đẹp nhất đời mình. Văn chương của Nguyễn Nhật Ánh là một thứ văn chương rất dễ phân biệt, không trộn lẫn vào đám văn tạp nham giữa thời đại xuất bản bùng nổ. Có thể nói, luôn có một đứa trẻ bên trong ông, khao khát được bộc lộ và thể hiện mình. Đề tài quan tâm, hiển nhiên luôn là đề tài tuổi trẻ. Bằng một cách rất tự nhiên, nhà văn khai thác sâu vào tâm lí của những người trẻ, những con người chưa trưởng thành hoặc đang học cách để trưởng thành. Đọc văn ông, ta cảm nhận được trẻ em cũng có một thế giới nội tâm rất riêng. Không phải chúng không thể hiện mình, không bộc lộ những xúc cảm riêng, chúng bộc lộ một cách riêng tư, lặng lẽ, và chỉ có ai đủ nhạy cảm mới có thể lắng nghe chúng. Trẻ em, dù ở bất cứ lứa tuổi nào, cũng đều có cái tôi riêng. Nguyễn Nhật Ánh chưa một lần thờ ơ với những đứa trẻ, luôn nhìn chúng ở khoảng cách gần để nắm bắt được những góc khuất tâm lí của chúng - mà không ai nhìn thấy.

Trong tiểu thuyết "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh", Thiều là một cậu bé bắt đầu bước vào giai đoạn phức tạp của tuổi dậy thì. Cậu bắt đầu có những xúc cảm rất đặc trưng, biết yêu, biết ghét, biết ghen, biết giận hờn. Đôi khi, niềm yêu ghét ấy xảy ra ngay với chính đứa em trai của cậu - Tường. Trong Thiều bắt đầu nhen nhóm "tình yêu bọ xít" với cô bạn hàng xóm Mận, biết rung động khi lắng nghe câu chuyện về hoàn cảnh gia đình cô bé. Hành động của Thiều không phải là người lớn, nhưng cũng không còn là trẻ con. Cậu có cái "tôi" rất riêng trong tình thương và cả tình yêu.

Truyện dài "Cô gái đến từ hôm qua" được Nguyễn Nhật Ánh triển khai bằng cấu trúc song song giữa hai mạch truyện. Câu chuyện của nhân vật "tôi" với Tiểu Li và của nhân vật "tôi" với Việt An được kể song hành thông qua một điểm nhìn duy nhất. Và cuối cùng, Tiểu Li đáng yêu lại thấp thoáng trong bóng dáng Việt An kiêu kì. Nhân vật "tôi" bước vào những xúc cảm đầu đời với Việt An, nhưng kì thực là vẫn đang hoài mong cô bé Tiểu Li của ngày xưa. Việt An như một sự thay thế của Tiểu Li, thách thức cách xử lý của nhân vật "tôi".

Trong một lần chia sẻ cùng bạn đọc, nhà văn xứ Quảng từng tâm sự "Ngày nào tôi cũng viết, ngày nào không viết tôi cảm thấy mình chưa sống đủ - mấy chục năm như thế rồi... Bởi viết văn là công việc tự nguyện, hứng thú và đam mê". Viết văn là cách để Nguyễn Nhật Ánh tìm lại chính mình, tìm lại chút trẻ thơ đã lỡ vương vãi đâu đó giữa nhân gian. Đọc văn Nguyễn Nhật Ánh, ta như thấy chính mình trong những bối cảnh rất đỗi đời thường. Đôi khi chỉ là một lớp học, sân trường hay cánh đồng, nhưng đó lại là tuổi thơ của cả thế hệ 8X 9X. Cốt truyện không quá nổi bật, không có nhiều tình tiết "plot twist", nhưng có khả năng để lại dư âm cao. Tất cả đến từ cách Nguyễn Nhật Ánh xây dựng nhân vật và kiến tạo tình huống.

"Trẻ con tìm thấy tất cả ở những nơi chẳng có gì. Còn người lớn chẳng tìm được gì trong tất cả". Ai chẳng từng là đứa trẻ khao khát được lớn lên, được tự do bứt thoát khỏi xiềng xích áp đặt của cha mẹ. Nhưng khi lớn lên, họ lại bước vào một vòng xiềng khác - vòng xiềng của tiền bạc. Những đứa trẻ ngày nào giờ đây bị "nô lệ hóa", cúi đầu phủ phục dưới chân đồng tiền. Họ đâu còn nhớ đến một thời kí ức đã từng ngây thơ và tươi đẹp ra sao. Các sáng tác của Nguyễn Nhật Ánh cũng xuất phát từ nỗi lo lắng trước một "thế hệ bận rộn", trước những mai một của "người lớn ít nói". Trong thân hình người đàn ông trung niên với nụ cười hiền lành, ông âm thầm viết như một sự cứu cánh cho năm tháng chảy trôi. Tuổi thơ thì vẫn còn đó, chỉ là chẳng có ai ghi lại nó một cách chân thực như Nguyễn Nhật Ánh.

Trong các sáng tác của ông, thế giới không nhộn nhịp, xô bồ, tranh đua giẫm đạp lên nhau, con người có những góc khuất nội tâm để nhìn lại mình và nhìn lại thế giới. Ngay cả trong truyện dài "Con chim xanh biếc bay về", khi nói về cuộc sống mưu sinh trên đất Sài Gòn, cuộc sống ấy của Khuê và Sâm cũng không quá bộn bề, vẫn đủ để hai nhân vật chính có những khoảng lặng riêng tư. "Cái chuông nhỏ bé đó, sau này những buổi tối đi dạy thêm hay đi làm về khuya tôi vẫn buồn tay nhấn để nghe tiếng leng keng vang lên trong hẻm vắng. Để tan đi trong lòng những muộn phiền của cuộc sống mưu sinh vất vả. Để thấy đời vui hơn". "Chia tay chợ, chia tay những bạn hàng quen, dù tôi biết tôi và họ vẫn sống trong cùng một thành phố, vẫn hít thở chung một bầu không khí, vẫn ướt chung một cơn mưa, và có thể vẫn kẹt xe chung một con đường, muốn gặp nhau chỉ cần phóng xe là tới nơi nhưng sao tôi vẫn có cảm giác chia lìa, mất mát.... Tôi đã chứng kiến những tình bạn tưởng không bao giờ phai nhạt nhưng chỉ cần đặt chân qua ngã rẽ, mỗi người sẽ lập tức có những bận tâm riêng, mọi thứ cứ thế lỏng lẻo dần rồi đến một ngày những kỉ niệm thi nhau trượt vào quên lãng". Cuộc sống bình yên là chỉ cần đôi khi ta biết dừng lại để suy nghĩ, biết xót xa trước sự đổi thay của cuộc đời. Người ta dám nghĩ là đã sống được trọn vẹn cuộc đời.

Nhờ một vài người, một vài điều mà ta liền thấy cuộc đời này thật đáng sống. Hòa mình trong thế giới văn chương của Nguyễn Nhật Ánh, người đọc biết cách tự an ủi mình: Không thể quay trở lại làm trẻ con, nhưng chỉ cần tâm còn tịnh, lòng còn bình yên, tức khắc tuổi thơ lại sống dậy.

"Viết về tuổi thơ là cách duy nhất để tôi trục vớt những kỷ niệm đã chìm sâu dưới đáy thời gian, tái hiện lại những ngày tháng tươi đẹp đó và bày chúng trên trang sách như bày ra một thứ bánh ngon để hương vị quyến rũ của chúng mãi mãi ở lại với chúng ta. Cũng có thể chính tuổi thơ đã mượn tay tôi để làm tất cả những chuyện này" (Nguyễn Nhật Ánh).


download.jpg

(Nguồn ảnh: VnExpress)
Thêm
67
0
0
Viết trả lời...
"Chẳng phải phép màu, tại sao chúng ta gặp nhau?
Một người khẽ cười, người kia cũng dịu nỗi đau.."
(Phép màu)

Chúng ta là những đứa trẻ được phép màu đưa đến bên nhau. Năm tháng không đoái hoài những đứa trẻ bập bẹ học cách trưởng thành, nhưng chỉ cần bên nhau, chúng ta vĩnh viễn không cần lớn.

Những ngày đầu tiên bước chân vào LTT, mình thấy lạc lõng, bơ vơ, cảm tưởng như chỉ riêng mình một thế giới. Mình không kết nối được với ai, thấy mình bất lực trước khao khát được làm bạn cùng mọi người. Những ngày tháng ấy, mình mong có ai đó đủ dịu dàng để ở bên cạnh mình, để lắng nghe những suy tư của một con bé luôn thu mình lại. Nhưng rồi, mình vô vọng trong giấc mong ấy. Mình nhận ra, sẽ không ai đủ thánh thiện để bước đến bên một ai đó. Quan trọng là chúng ta tự đưa tay ra để họ nắm lấy. Mình phá kén thoát ra khỏi vỏ bọc của bản thân để gần gũi hơn với mọi người. Thời gian dần trôi qua, mình thấy thân quen hơn với những con người đã từng xa lạ. Kí ức trôi đi nhưng chẳng để lại dư vang gì đặc biệt. Đôi lúc mình thấy nuối tiếc khi mình đã đánh mất quá nhiều thời gian mà trên những quãng thời gian đó chẳng đọng lại chút kí ức nào. Mình muốn chúng ta rực lửa hơn, tuổi trẻ mà, nhưng mình cũng hiểu, chúng ta chưa đủ gần gũi để làm được điều đó. Năm ấy, điều hạnh phúc duy nhất của mình chính là những ngày lơ thơ ngơ ngẩn, đuổi hình bắt bóng một mảng nắng xanh dưới sân trường. LTT bao thế hệ qua đi càng thâm trầm và rực rỡ lạ, để lại mắt nắng tròn xoe trong đôi mắt cô học trò nhỏ.

Lại một mùa nắng qua đi dưới mái trường 30 năm tuổi này. Năm nay, mình chững chạc hơn. Ngày tựu trường vang những tiếng trống giục giã. Âm thanh tiếng trống đầu thu năm nào cũng thật giòn giã. Bước đi trên sân trường trong niềm vui nô nức của bè bạn, lòng mình phơi phới như lá cờ hoa tung bay trước gió. Sao mình thấy yêu không khí này đến lạ, một không khí mùa thu nào cũng trải qua, nhưng mùa thu nào cũng khiến mình bối rối. Con bé 12 tuổi cũng cứ thế ngây dại với mối tình đầu, nó yêu trường, yêu lớp, yêu thiết tha và rạo rực. Một mùa hiến chương rậm rịch đậu trước ngõ, chúng ta háo hức chuẩn bị cho tiết mục múa mừng ngày Nhà giáo Việt Nam. "Mỗi năm chỉ có một lần, giải bét cũng được chỉ cần best". Màn múa năm ấy, các bạn còn nhớ hay không, chúng ta đem sức trẻ gửi vào bài hát "Bay lên những ước mơ". Bài hát ấy như một "tuyên ngôn" riêng của chúng ta, trở thành bài hát của riêng chúng ta. Sau này, những ngày họp lớp, ta thường nhắc lại bài múa ấy như kí ức một thời để nhớ. Những giọt mồ hôi không đủ sức để chúng ta giành được giải Nhất, chúng ta dừng chân ở mức giải khiêm tốn
nhất, nhưng đứa nào cũng toe toét. Chẳng sao cả, khi ta đã cố gắng hết sức thì dù kết quả có ra sao cũng thật đáng nhớ. Giải Nhất liệu có đổi được nụ cười của chúng ta như lúc ấy không? Mình nhớ khi cô MC hỏi "Lớp nào giải Nhất?", chúng ta đã hô to "7C 7C", dù biết chắc danh dự ấy không thuộc về mình. Mùa giải đó chúng ta thua trên "chiến trường" nhưng thắng rực rỡ trong trái tim nhau.

Dừng lại một chút, một thời niên thiếu đi qua sao chỉ đọng lại trong mình nhiêu đó kỉ niệm? Chúng ta cũng tựa như những cánh bướm, lang thang mê mải theo những niềm vui tầm thường. Cả một chặng đường tuổi trẻ đi qua chỉ ợm ờ trong ta vài thước phim về những buổi học, những bài giảng, những giờ ra về. Những kí ức bên nhau vốn dĩ là rất nhỏ bé hay là tại mình đã vô tâm đến mức quên đi? Mình không quên, mình ghim chặt những kí ức đó vào tâm trí mình, chỉ là... quả thật chúng ta chẳng có nhiều kỉ niệm bên nhau.

Năm cuối dưới mái trường LTT thân yêu này, những cánh bướm vội vàng ghi lại những kỉ niệm bên nhau, chỉ sợ một ngày chuyến tàu cuối trôi qua và chúng ta là kẻ mất lượt. Không khí năm cuối áp lực nhất nhưng lại nhiều kỉ niệm nhất. Chúng ta tập giữ lại kí ức bằng những buổi tổ chức bí mật cho thầy cô. Sao mình ước được quay lại những ngày tháng đó đến thế? Vô tư, hồn nhiên, gom góp từng đồng tiền nhỏ bé để ở bên nhau. Những buổi tổ chức 20/10, 20/11 nho nhỏ xinh xinh, vốn dĩ không cầu kỳ, chỉ là dịp để lớp chúng mình được sát gần nhau thêm chút cuối. Có những cãi vã, có những bất đồng, rồi cuối cùng tất cả cùng dừng lại khi nhìn thấy nụ cười của cô giáo. Người ta nói đừng bao giờ chờ kỉ yếu, bởi sau kỉ yếu thôi là chúng ta xa nhau rồi. Mình chẳng chờ nhưng nó vẫn đến. Đến vào một ngày cuối tháng ba. Thời tiết ngày ấy thất thường, hôm nắng cháy da, hôm lạnh cắt thịt. Chúng ta đã nguyện cầu cho hôm ấy trôi qua thật yên bình, và quả thật như mình mong. 30/3 - trời đẹp, có nắng hiu hiu và chút lạnh, nhưng vẫn đủ để chúng mình được rực rỡ với những pose ảnh. Nhìn lại, chúng ta vẫn nói với nhau: trời thương. Chụp một bức ảnh chỉ mất 0.5s nhưng nó lưu lại cả bốn năm thanh xuân của chúng ta. Rực rỡ và u hoài, xin gửi trọn vào những bức ảnh cuối cùng. Chỉ sau buổi chụp kỉ yếu ấy thôi, chúng ta lại lao vào vòng xoáy của bài tập, của đề cương. Màu nắng hạ soi trọn bóng hình nỗ lực của chúng ta. Lơ đãng nhìn ra cửa sổ, thấy nắng cũng có chút ưu ái với chúng mình, mấy đứa trẻ đang oằn mình trong áp lực từ xã hội. Nhưng không lâu đâu, sau tháng 6 này, bạn sẽ trở lại là cánh bướm vô tư mà thôi. Mình từng lo chúng ta sẽ không đạt được ước mơ, bởi sự cạnh tranh quá lớn. Nhưng màu hạ này không chói chang với chúng mình: chúng ta đậu NV1 rồi! Tên của cậu rất đẹp, và cậu đã điền tên của mình - thật kiêu hãnh - vào tấm giấy báo trúng tuyển ấy. Mình vui biết bao nhiêu. Khi nhận được thông báo chúng ta đạt được giấc mơ, mắt mình rơm rớm nước mắt. Gía như khi ấy mình khóc có lẽ niềm vui sẽ trọn vẹn hơn nhỉ, giọt nước mắt của nỗ lực. Nhưng niềm vui của mình không dài lâu, mình cười rồi chợt tưng hửng: sau mùa hè này mình có còn được gặp các bạn nữa đâu? Mỗi đứa một phương trời, gieo khát vọng ở một bầu trời mới.

Đã hơn ba tháng kể từ ngày mình xa LTT, xa A3. Các bạn chắc đã quen với trường mới, lớp mới nhỉ? Chắc chỉ còn mình vẫn đơn phương. Ngôi trường mà mình học sống chết để được vào giờ đây khiến mình sợ hãi, áp lực tột cùng. Mình không thấy sự gắn bó hay kết nối, chỉ toàn là sự tranh giành và cạnh tranh. Mình muốn gác lại niềm vui trên tờ giấy báo trúng tuyển để mơ giấc mơ A3 một lần cuối. Các bạn liệu có biết không, ngày mới xa nhau, mình nhớ các bạn quay quắt. Mình mơ chúng ta cả trong giấc ngủ, thấy ta vẫn cùng nhau cười trong ấy mà? Phải chăng ta chưa từng xa nhau? Không có câu từ nào có thể nói được nỗi nhớ của mình. Mình thực sự rất nhớ mọi người. Nhưng mình nghĩ đến lúc rồi, phải dừng lại thôi. Mỗi đứa đã yên vị ở một ngôi trường mới, nói nhớ nhau hay không cũng thật khó để trở về. Vậy thì thôi, buông bỏ nỗi nhớ đi để có thể toàn tâm cống hiến trong giấc mơ riêng của các bạn. Nhớ, vẫn đành là nhớ, chỉ là ta tạm gác lại, hướng về tương lai, chờ một ngày tương phùng hội ngộ. Cầm tấm ảnh kỉ yếu trong tay, gói trong mình bao ước vọng, chờ một ngày cất cánh bay xa...
Thêm
48
0
0
Viết trả lời...
Trong "Hà Nội băm sáu phố phường", người con Thủ đô Thạch Lam viết: "Hà Nội có một sức quyến rũ đối với các người ở nơi khác... Ở những hang cùng ngõ hẻm của làng xa, hay những nương mật thẳm trong rừng núi, ban chiều vẫn có nhiều người ngóng về một phương trời để cố trông cái ánh sáng mờ của Hà Nội chiếu lên nền mây". Tôi bước đi trên những con phố Hà Nội vào ngày cuối cùng ở đây, với một chút cảm giác hoài niệm còn vấn vương trong tâm trí. Lang thang dọc trên tuyến đường Hàng Da, cơ duyên đưa tôi ghé thăm một hàng áo dài nhỏ nằm sâu trong ngõ. Một không gian đặc vị phố cổ… Tà áo dài đỏ sẫm trên vai chị bán hàng, trông rõ cốt cách người Hà thành, chẳng lẫn đi đâu được. Chị kể nhà chị đã mấy đời làm nghề may áo dài, từ đời ông bà chuyển sang đời chị. Ông chị là bộ đội chống Mỹ, hành quân trên tuyến đường Trường Sơn lịch sử. Sau lễ cưới với bà, ông để lại gia đình nhỏ, nghe theo tiếng gọi Tổ quốc ra đi. Ngày đất nước treo cờ độc lập, ông được đưa về với bà trong chiếc quan tài gỗ. Bà mặc áo dài đỏ thêu chim hòa bình, mỉm cười đón ông về nhà. Căn nhà tân hôn của ông bà được sửa sang lại thành hàng may áo dài, một tay bà đã chăm chút cho từng tấm áo từ ngày ấy đến hôm nay. Lớn lên, chị được bà chỉ dạy cách đưa những đường chỉ, cách lựa chọn chất vải, cách lường được dáng áo của khách hàng một cách tinh tế nhất cho đến cách sắp xếp và thiết kế hoa văn. Dẫu người người ham mê lợi nhuận, bỏ nghề truyền thống theo nghề hiện đại, chị vẫn một lòng gìn giữ hàng áo dài chở đầy yêu thương của gia đình. Chập choạng sáng hôm sau, trong tiếng chổi tre xao xác của Thủ đô, tôi trở về quê cũ, mang theo hành trang tấm áo dài thêu sen của chị chủ. Hà Nội bao dung, không để ai đến mà trở về tay không bao giờ. Hà Nội để tôi đi trong nỗi mong ngóng được gặp lại người thương.
Thêm
  • Like
Reactions: Văn Học
42
1
0
Viết trả lời...
Mẹ tất tả chạy đồng về. Bố từ chiếc xe Honda cà tàng cũng vội vã phóng về nhà. Cả nhà lao vào căn phòng học bé nhỏ của Mít. Bức thư điện tử trên cái điện thoại cục gạch cũ kỹ thông báo: Mít đã đậu Đại học. Nó vui sướng nhảy cẫng lên ôm chầm lấy bố mẹ, ôm cả con bé em đang ngơ ngác nhưng vẫn hớn hở phá lên cười. Từ nay, Mít sẽ rời xa căn nhà cấp 4 xập xệ này, xa góc phòng học mà nó từng chong đèn đến sáng, xa cả ba mẹ và em Bún thương. Với một đứa con gái xuất phát từ tỉnh lẻ miền Trung như nó, đây đã là một nỗ lực rất lớn. Mít nhắm nghiền mắt lại, mơ đến những chân trời thật xa...

Tháng tám mùa thu thoảng hương cốm mới. Trời đất thơm thơm, mây lười biếng ngả mình trên những mảng trời xanh trong. Mẹ dắt tay em Bún đi trên con đường làng. Con bé hai má phúng phính, tròn như hạt mít hớn hở chạy theo đuổi bắt những cánh bướm đỏ vàng. Mít cũng theo mẹ ra chợ mua quần áo mới. Mẹ nó bảo "Ra Hà Nội phải ăn mặc tử tế kẻo người ta cười cho". Nó bật cười khi thấy mẹ nó lăng xăng ướm thử cái áo này, cái quần kia lên người nó.

Ngày xếp đồ cho Mít lên thành phố, hai mẹ con ngồi bên cạnh nhau, vừa xếp vừa tranh thủ trò chuyện. Mẹ dặn nó ra ngoài kia phải mạnh dạn, phải tự tin lên, Hà Nội người ta chẳng giống như mình đâu. Đã lâu lắm, hai mẹ con chẳng có những giờ phút để được ở bên nhau thế này, lúc nào mẹ cũng lo chạy đồng, chạy chợ để chạy ước mơ cho con. Sắp xếp đồ vào cái túi rằn ri ngày bố đi bộ đội xong, mẹ luẩn quẩn mãi bên cái túi, sợ con thiếu cái này cái kia, "lại tốn tiền mua". Mẹ ngẩng lên nhìn Mít rồi vội vàng quay mặt đi, nó thấy trong đôi mắt mẹ một giọt nước long lanh.

Sáng hôm ấy, cả nhà dậy từ sớm đưa Mít ra bến đón xe. Mẹ dậy từ lúc gà chưa gáy sáng, lăng xăng thổi xôi cho nó ấm bụng. Vẫn là xôi nhà ngon nhất. Mẹ thổi từ thứ gạo nếp thơm và trắng trong, lửa vừa nên xôi chín tới, dẻo bùi, ăm ắp hương quê. Trong bát xôi quê ấy dường như có cả vị ngọt thơm từ giọt mồ hôi đắng chát của mẹ. Người nhà quê ăn sáng rất thanh đạm, chút xôi với muối vừng là đủ no bụng. Mẹ gói ghém trong cái túi đồ của nó một túi xôi nóng, sợ con đi đường xa chịu đói. Khói bếp ùn ùn, ngày thường phải ngồi trông cái bếp củi ấy, Mít thấy mắt cay xè đến chảy cả nước mắt, nhưng sao giờ nó ước nó được ở lại bên cái bếp đơn sơ ấy, nấu cho bố mẹ một bữa cơm. Xách túi đồ bước ra cửa, Mít ngoảnh đầu lại, trào nước mắt.

Sáng nay, bố nghỉ làm đưa Mít ra bến xe. Đã lâu lắm nó chẳng có dịp được ngồi sau xe bố, chắc là từ ngày còn bé. Từ hồi học lên cấp hai, nhà xa, không có ai đưa đón, nó phải đạp cái xe đạp cọc cạch của bà ngoại để lại đến trường. Cái xe dở hơi cả ngày tuột xích, lắm hôm làm Mít dở khóc dở cười giữa đường. Nhưng cái nghèo cái khổ rồi cũng quen, nó giữ lấy xe, vừa dắt bộ vừa ngân nga hát. Ngồi sau xe bố, Mít mới nhận ra chỉ có lưng bố là vững chãi và to lớn nhất. Bố cũng chỉ là người bình thường, nhưng sao lại che chở cho mẹ và hai chị em nó lớn lên thành người như thế. Từ ngày hai chị em nó ra đời, chẳng mấy khi thấy bố nó ở nhà. Bố cũng như mẹ, chạy chợ, chạy đồng... Nó muốn ôm lấy bố như ngày còn bé, hai chị em chí chóe nhau, xem ai được ôm bố. Nó ngần ngại hỏi "Bố ơi con ôm bố nhé", nhưng bố chỉ khẽ đáp "Giữ đồ cho chắc vào kẻo rơi mất thì khổ".

Ngồi trên xe ngoái lại, nó vẫn thấy bố đang thấp thỏm đằng sau. Nó thấy bố nó đã già lắm, gương mặt khắc khổ hằn in dấu vết năm tháng. Tóc bố bạc đi nhiều nhưng vẻ mặt vẫn hiền lành như ngày xưa. Mít đưa tay vẫy. Bố nó với chiếc xe cà tàng cũng đứng phía sau, đưa tay vẫy nó. Xe lăn bánh, đi được một đoạn vẫn thấy bố nó đang đưa tay lên cao, vẫy... Nhìn bố, nó nén nước mắt vào trong lòng, không dám bật khóc giữa ánh mắt của bao nhiêu người. Nó lần giở gói đồ mẹ gói cho, tay nó mở lần từng chiếc túi. Tay đưa đến đâu, nước mắt nó chảy đến đó. Toàn là những thứ quà quê mà nó thích, này là ruốc thịt, này là bánh đa, này là hộp mắm tép thơm. Những thứ ấy ở đâu cũng bán, kiếm được ở Hà Nội chẳng khó gì, nhưng sao lại làm cho nó thấy thương, thấy thổn thức lạ. Một bọc nylong màu hồng chìa ra. Nó mở gói nylong, bên trong cuộn đến ba lần tấm bọc nylong khác. Nó òa lên khóc: Một cọc tiền lẻ toàn một nghìn hai nghìn lăn ra.

Con gái xa nhà là thế đấy. Với một đứa con gái lớn lên từ tỉnh lẻ miền Trung, được ra Hà Nội học Đại học như nó là tốt lắm. Bố mẹ nó đã chạy vạy khắp nơi, dãi nắng dầm sương để nuôi hai chị em nó nên người. Ngày nó nhận tấm giấy báo trúng tuyển của Đại học Y Hà Nội cũng là lúc bố mẹ nhận được tấm huân chương cho cuộc đời nuôi con của mình. Bố mẹ ít học, bố mẹ không biết chữ, chỉ mong gieo cho con con chữ, để mai này con được sống với ước mơ của mình. Con gái xa nhà, không phải bố mẹ không lo. Bố mẹ không lo bằng tiếng than thở, bố mẹ lo bằng hành động. Bố mẹ cũng muốn được ôm lấy con, nhưng bố mẹ không quen bày tỏ tình cảm. Con cái xa nhà, mong nhất là ngày trở về. Bước đi từ vòng tay của bố mẹ, mong rằng tất cả chúng ta có thể trở về trong chính vòng tay đó.

Và tôi nhớ một câu nói "Nước mắt là thứ dễ bị gia đình gợi ra nhất".
Thêm
49
0
0
Viết trả lời...
Nắng hạ trong veo. Mùa hạ nào dưới sân trường rải hoa phượng vĩ này, em cũng lơ thơ ngơ ngẩn ngắm trời mây, hít thở hương ban mai buổi sớm. Nắng vườn trường cũng đẹp, và em thấy giữa làn nắng ấy rất thơm, rất ấm. Phượng vĩ đỏ cả góc trời, thay em đếm ngược ngày xa mái trường này. Năm nay em là cô gái 17 tuổi, bước vào năm lớp 11 trong bao hoài bão và chờ đợi. Tuổi 17 hồn nhiên và thơ mộng đầy xao xuyến... của riêng em.

Trong mắt bao bạn bè, em là con bé con lập dị. "Sao Gấu nó chẳng chơi với ai? Nó tự kỷ à?", "Hôm nào tao cũng thấy Gấu nó ngơ ngẩn dưới vườn trường, nó làm gì ấy"... Ừ thì em là con bé lập dị. Em ghét xô bồ, em sợ sự náo nhiệt. Em muốn em và thiên nhiên hòa cùng một nhịp, không bị ai làm phiền. Em đúng nghĩa là con bé Gấu ngủ đông, sống trong cái hang của riêng mình.

Nhưng anh đến, đánh thức Gấu ngủ đông?

Em nhớ ngày ấy nắng hạ xanh và trong, nhưng nó đặc biệt hơn ngày thường rất nhiều. Không hẳn là chói chang, mà là rực rỡ. Em thấy mình xinh hơn trong mắt nắng, một vẻ xinh xắn của tuổi trẻ. Lại một ngày em ngơ ngẩn dưới sân trường, hồn hòa vào cây cỏ trong góc sân. Nhưng sao hôm ấy, giữa đám cây xanh xanh, em thấy một đôi mắt to và sáng. Em không biết mình bị hút vào đôi mắt ấy từ lúc nào. Anh đứng đó, lặng lẽ, mặc sơ mi trắng cùng quần âu, mái tóc mượt dài phủ xuống trán. Giây phút đó em biết Gấu đã không còn ngủ say.

Anh là chàng trai 18 tuổi, xinh xẻo, hồn nhiên. Lớp học của anh nằm ngay trên lớp học của em, vậy mà em không biết. Hóa ra chỉ có góc sân trường này mới là nơi ta tìm đến nhau, là góc "hẹn hò" riêng của Gấu và Bi.

Ngày cuối cùng của năm học, Gấu và Bi tay trong tay tản bộ dưới những vòm cây. Phượng lại náo nức thúc giục. Bằng lăng lại hoang hoải tím. Sau mùa hạ này, anh sẽ lên Hà Nội, bỏ lại em nơi đây với ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Em vô thức buột miệng dặn anh năm sau lại cùng em đi dạo dưới sân trường, đón tuổi 18 qua. Anh cười với em cái cười xinh nhất, mùa hạ sau anh làm gì ở đây nữa đâu.
Thêm
  • Like
Reactions: Văn Học
55
1
0
Viết trả lời...