Newsfeed

Văn Học Trẻ - forum.Vanhoctre.com | Nuôi dưỡng tình yêu văn chương, cuộc thi viết văn; học văn, những bài văn hay. Tác phẩm văn học chọn lọc, lí luận văn học, ...

BBT đề xuất

Bài viết mới

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.
Tôi không thích lựa chọn, vì tôi sợ sai lầm.

Chính bởi lý do ấy mà việc chọn trường cấp ba đối với tôi là một việc khó nhằn. Tôi hỏi qua đám bạn, có đứa chọn trường gần nhà, có đứa muốn thi vào trường Chuyên, có đứa thi vào trường cha mẹ đã định hướng.

Tôi không thích học trường quá xa nhà, vì tôi mù đường.

Và rồi sau nhiều tháng suy nghĩ, tôi quyết định thi vào trường top ba của tỉnh: điều kiện vật chất tốt, chất lượng giáo dục cao, và quan trọng là đường rất dễ nhớ.

Mặc dù chưa từng trượt khỏi top học sinh giỏi của lớp, kì thi đầu vào trường cấp ba vẫn khiến tôi có nhiều lo lắng. Tôi hỏi mẹ: “Nhỡ con thi trượt thì sao?” Mẹ rất bình tĩnh bảo sẽ cho tôi đi bán vé số. Bán vé số, chăn vịt, đi hốt rác,... những nghề nghiệp ấy luôn là kết quả B cho mọi quyết định của tôi. Mặc dù tôi biết mẹ sẽ không làm vậy thật, nhưng nghĩ tới kết quả đó vẫn làm tôi ơn ớn. Thế là tôi tích cực ôn tập, và rồi tôi đỗ.

Ngày chen chúc trong dòng người xem danh sách ở bảng thông báo, tôi hồi hộp hơn cả lúc dự thi. Mặc dù tôi cảm thấy khả năng rất cao là tôi đã đỗ, thế nhưng tâm tình lại cứ rạo rực không yên.

Khoảnh khắc tôi thấy tên mình nằm chễm chệ trong danh sách với kết quả trúng tuyển nguyện vọng một, tôi muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Bất quá tôi vẫn còn nhịn được, lách ra khỏi đám đông đang chật vật trước tấm bảng dán đầy những tấm danh sách dài.

Tôi chạy thật nhanh về nhà, báo cho ba mẹ và giáo viên chủ nhiệm hay tin. Cứ như thế, cấp ba của tôi bắt đầu.

Ngày tựu trường, tôi khoác lên mình bộ áo dài trắng tinh đã được là thẳng thớm, lòng vui vẻ bội phần. Ánh nắng hôm ấy phá lệ không làm người ta cay mắt nữa. Giọt nắng nhảy nhót trên trên những mái đầu con con, ghé qua từng hàng cây, từng hành lang lớp học làm cho ngôi trường như được bao phủ bởi một tầng không khí đầy an yên, dịu dàng.

Tôi đi đến lớp học của mình theo sơ đồ dáng trên bảng thông báo. Trước cửa lớp là những gương mặt xa lạ. Ai ai cũng rụt rè đứng lẳng lặng trên một góc hành lang dài. Khi thầy chủ nhiệm đến, chúng tôi bước vào lớp học. Mọi người bất giác ngước nhìn quanh lớp học mới. Ngày tựu trường trôi qua, ít lâu sau đó chúng tôi chính thức vào học. Phải nói rằng lớp tôi rất hòa đồng, chỉ một tuần học ngắn ngủi, bạn bè đã trò chuyện vui vẻ với nhau.

Chúng tôi giống như cấp hai, học tập và tham gia hoạt động ngoại khóa.

Vẫn đùa nghịch, reo hò và chọc phá giáo viên.

Vẫn có những lần không làm bài tập rồi bị ghi tên vào sổ.

Vẫn ăn vụn,
nghiendieuham.jpg
ham nghe thầy cô kể chuyện đời.

Chỉ khác rằng chúng tôi nay đã là học sinh cấp ba. Các bạn nữ đã bỏ chiếc váy đáng yêu, khoác lên người một bộ áo dài đầy thướt tha, duyên dáng. Chúng tôi đã bước lên ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời. Những lúc như thế chúng tôi vẫn sẽ sợ hãi, vẫn ngần ngại không dám vươn đôi chân mình bước tiếp.

Học sinh cấp một âu sầu vì không đủ tiền mua món kem yêu thích. Học sinh cấp ba lo lắng vì không có dũng cảm đối mặt với lựa chọn khó khăn. Vì sở dĩ là người nào, khi nào, ở nơi nào, chúng ta đều mang trong người những nỗi sợ. Có những nỗi sợ rất nông, chúng ta rất nhanh chóng vượt qua. Lại có những nỗi sợ rất sâu, nó nhốt tâm trí chúng ta trong những lo lắng, bất an suốt tháng ngày thời gian bị mắc kẹt ở một khe hỏng nào đó của vũ trụ.

Mặc dù cấp ba của tôi có vô vàn chuyện vui vẻ, hạnh phúc. Tuy nhiên, những lo sơ vẫn len lỏi đâu đó trong từng góc của tâm trí. Sợ thời gian trôi qua quá nhanh, cuốn chúng tôi đến một môi trường khác đầy áp lực và khổ sở. Thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, chúng tôi đến những ngày cuối cấp. Cầm tờ giấy điền nguyện vọng trên tay mà bất giác ngoái nhìn sân trường rộng lớn. Sẽ rất nhanh thôi, chúng tôi phải rời khỏi nơi này. Bỏ lại những ngăn bàn chứa đầy bánh kẹo, bỏ lại những vách tường mang vài công thức hóa, bỏ lại những rày la và quan tâm của thầy cô, bạn bè.

Ngày cuối cùng đến lớp, bọn học sinh luôn nhốn nháo hôm ấy lại im lặng không nói một lời. Thầy giáo chỉ đạo chúng tôi quét dọn lớp học, cửa sổ, bảng đen. Những cái tên bị ghi vào bảng thông báo cũng được bôi sạch sẽ. Chúng tôi xóa hết những dấu vết mà bản thân đã để lại, trả lại dáng vẻ trước đây của căn phòng đong đầy kỉ niệm này.

Ắt hẳn vì cấp ba có quá nhiều luyến tiếc thế nên mọi người đều bảo muốn quay về. Quay về, ghi tên của mình vào áo trắng bạn học, để mãi mãi chẳng lãng quên nhau. Nhìn một lần những thầy cô còn nhiệt huyết mà buông tiếng la rày. Bởi ngoài kia chẳng còn ai tận tụy giúp ta khi mắc sai lầm nữa…

Mèo Mùa Hạ
Thêm
BƯỚC CHẠY CỦA THỜI GIAN - MÈO MÙA HẠ
621
4
5
3 năm trôi qua, lần thứ 4 xem điểm chuẩn đại học.........
Này cậu, hôm nay cậu thế nào rồi ? 3 năm trôi qua, đã thành thói quen, mỗi lần SOL công bố điểm chuẩn tôi lại không thôi nghĩ đến cậu, về giấc mơ của hai chúng mình.
"Đến khi cả hai đứa đậu đại học, m đồng ý làm ny t nhé?". Trong tim tôi lúc ấy, rất nhiều nắng ấm. Chúng mình đã từng tưởng tượng về ngày chúng mình đều là sinh viên VNU, cậu vào SOL, tôi thì ULIS, hai trường gần sát nhau thế chúng mình sẽ bên nhau cả ngày. Đi học cùng nhau, tan học cùng nhau, cùng nhau đi ăn trưa, cùng nhau lên thư viện ngồi. Giấc mơ mà chúng mình vẽ lên, thật đẹp biết mấy !
Thế rồi cậu trượt.....
Cậu trượt rồi, giấc mơ của chúng mình chia đôi....
Giá ngày điều chỉnh nguyện vọng, tôi cố gắng thuyết phục cậu ghi thêm nguyện vọng, thì có lẽ chúng mình đã khác. 3 nguyện vọng của cậu đều không đỗ, gia đình phản đối, cậu không học đại học nữa. Cậu quyết định đi theo con đường riêng mà bây giờ, cả hai đều biết là không nên. Tôi năm nào cũng dằn vặt mình. Giá ngày ấy ghi thêm cho cậu một nguyện vọng khác. Giá ngày ấy kiên trì khuyên cậu ôn thi lại. Nhưng giá chỉ để xào bò thôi ! Tôi trách cậu nhiều nữa. Trách cậu sau không có trách nhiệm với giấc mơ của mình. Trách cậu sao vội vàng bỏ cuộc. Trách cậu sao không thử một lần đấu tranh. Trách cậu sao nỡ làm tình mình dở dang.
4 năm đại học, tôi chưa từng nuối tiếc vì không có nổi một mối tình vắt vai. Vì kể từ ngày hôm ấy, tôi đã không mong mỏi vào tình yêu nữa rồi. Là tại tôi cả đúng không ? Tự mình vẽ lên cho cố để rồi bây giờ mất công ngồi xóa.
Thi thoảng tôi đã tưởng tưởng về cuộc đời mà ở đó chúng mình có nhau. Ở cuộc đời ấy, tôi sẽ "hành" cậu ra sao, chúng mình sẽ hạnh phúc như thế nào, dấu chân chúng mình sẽ in biết bao nhiêu nẻo đường Hà Nội. Liệu chúng mình sẽ có bao nhiêu cuộc cãi vã, sẽ chụp bao nhiêu bức ảnh cùng nhau ? Ngày tôi quyết định đi du học, cậu sẽ sốt sắng như thế nào ?
Tôi không bao giờ biết câu trả lời, vì cuộc đời này, chúng mình đã mãi bỏ lỡ nhau mất rồi. Giờ chúng mình, ai cũng có cuộc đời riêng. Tôi cũng chẳng mong ở một cuộc đời khác chúng mình sẽ có nhau. Chỉ mong cậu luôn vui, và an yên trên con đường của mình.
Bởi giấc mơ của chúng mình đã khép lại từ lâu. Và chúng ta, ai cũng phải bước đi trên con đường mình chọn thôi !
Thêm
Ngày cậu trượt đại học, giấc mơ của chúng mình chia đôi...
479
5
2

Xuân Hòa

Thành Viên
26/7/21
156
154
43,000
Xu
1,660,339
Bài viết không tệ nhưng phần đầu viết tắt chữ quá nhiều nên phần trình bày bị trừ điểm. Và do viết tắt cả tên trường nên bạn đọc như mình lại buộc phải bật GG tra SOL là cái quái gì, thực tình...
 
Năm 18 tuổi, tôi từng quen bạn. Đuôi mày dài, ánh mắt trong veo, xanh thăm thẳm. Năm đó, tôi chỉ tin mỗi vì sao ấy.

Năm 19 tuổi, tôi biết mình không còn được gặp áo dài trắng tinh khôi như khi xưa nữa...

FB_IMG_1617764056667.jpg

N.P.A (ảnh st)
Thêm
Người con gái năm 18 tuổi từng quen...
693
4
1
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào

Tốt nghiệp là giây phút xuất hiện những giọt lệ trong veo mang theo bao nỗi niềm cảm xúc vui buồn xen lẫn. Là giây phút cuối chúng ta cùng ngồi trên ghế nhà trường, là những cái ôm của những đứa bạn thân thương, là những bàn tay thầy cô lau nước mắt. Tốt nghiệp là thời khắc những người trẻ chấp cánh bước vào đời.

3835

Ảnh sưu tầm: " những giọt lệ đầy cao quý"

Giây phút chia tay, chúng em chào cô ạ! Mai này trên đường đời sẽ nhớ lắm hình dáng ấy, dáng đứng dịu dàng giảng bài cho đám trẻ ngây thơ, những lần cô giận dỗi dùng thước khẽ nhẹ vào tay em, nụ cười tỏa nắng khi chúng em đạt điểm cao. Tất cả những kỷ niệm cô trò mình đã có. Làm sao chúng em quên được cô ơi!

Cấp 3 là cái tuổi không phải là trẻ con cũng chẳng phải trưởng thành, nó lưng chừng giữa khoảng cách của người lớn và trẻ con. Cấp 3 tôi biết được mình không còn nhỏ để vô tư chơi đùa, cũng không phải lớn để lo mưu sinh cuộc sống. Cấp 3 là những trải nghiệm non nớt, bồng bột mà tôi đã từng trải qua, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi có thể trải nghiệm điều đó lần nữa.

3837

Ảnh sưu tầm: "những cánh phượng hồng còn nơi đó"

Có cuộc hội ngộ nào mà không có chia tay, có cuộc vui nào mà không có kết thúc. Sẽ chẳng còn những tiết học thanh vắng mỗi buổi trưa, còn đâu những bụi phấn vương trên tóc thầy, và còn đâu nữa những lần trốn học hẹn nhau nơi góc phượng sau trường. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm nơi trường xưa.

Thanh xuân đi qua, để lại trong lòng tôi bao nhiêu sự tiếc nuối. Tiếc cho những buổi trưa ngủ gậc trên bàn học, tiếc lời cô giảng những bài thơ, tiếc một mối tình chớm nở nhưng chóng tàn, tiếc cho một lần e ngại để lỡ dịp nói lời yêu.

3838

Ảnh sưu tầm: "thanh xuân vẫn còn động lại nơi đây"

Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi…

3842

Ảnh sưu tầm: "khoảnh khắc đẹp vẫn còn đọng lại"

Tác giả: Lê Tuấn
Thêm
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào
1K
0
0
Hoa phượng lại nở rồi thầy ạ, nở rộ cả khoảng sân trường!
Và rồi, em lại nhớ những lần lỗi hẹn...
---
Người ta thường bảo, thanh xuân đáng nhớ nhất là những mối tình trong trẻo như suối nước đầu nguồn, nơi những tiếng sét ái tình khiến con người ta nhầm lẫn giữa cảm nắng và tình yêu. Nhưng có lẽ 18 năm cắp sách đến trường ấy của em không phải là khoảng thời gian cho những cuộc tình chóng vánh ấy. Nhưng...
Thanh xuân đâu nhất thiết phải là hình bóng người thương, của cô học trò hay cậu bạn nào đó. Thanh xuân của em, đó là thầy!
Thầy không đặc biệt, cũng chỉ như bao người thầy cô khác, nhưng sao em vẫn mãi nhớ hình bóng ấy, bóng lưng vững chãi như đã nhuốm bao cuộc phong sương. Khi có ai đó hỏi nguồn động lực to lớn của em, chẳng ngần ngại gì mà em thốt ra tên thầy.

Còn nhớ những buổi đầu tiên học thầy, nói không sai đó chính là nỗi sợ. "Thầy ấy dữ lắm!", "thầy ấy nghiêm khắc lắm". Thì đúng, thầy nghiêm khắc, nhưng ẩn sâu bên trong ấy lại là một con người vô cùng ấm áp và dịu hiền. Ngày ấy được đi thi vài cuộc thi vu vơ về môn thầy, ấy vậy mà đậu. Cô học trò ngỗ nghịch cứ suốt ngày bám lấy thầy đòi phần thưởng. Ai cũng biết, chỉ là nói đùa thôi, chỉ muốn gây chú ý đến thầy, chỉ muốn thầy đừng quên tên em.
Ngày cuối năm...
- "Cô bé, lại đây thầy cho cái này nè!"
- "Cái gì vậy thầy?"
- "Phần thưởng của con đó!"
Vì món quà ấy mà cô học trò nhỏ vui hết cả ngày, vì món quà ấy mà cô học trò ấy giữ gìn, bảo quản từng chút một. Cô học trò ấy cũng hữa mỗi năm sẽ về thăm thầy. Ấy vậy mà...
Ba năm rồi thầy ạ, ta vẫn chưa chào nhau câu nào !
Em xin lỗi vì những lần lỡ hẹn! Nhưng mãi mãi em sẽ không quên hình bóng ấy, con người ấy, nụ cười ấy, và cả lời chúc mà có lẽ mang theo suốt đời chính là nguồn động lực cho em tiến bước trên cuộc hành tình này!

"Vẽ cho mình con đường tương lai
Tạo cho mình tương lai tương sáng"

3647

---
Là thế! Thời áo trắng cặp sách đến trường đâu nhất thiết phải mang cho mình hình bóng của cuộc tình nào đó. Chỉ cần một người thầy, một người cô là nguồn động lực, là người mà ta có thể tìm về lúc khó khăn trong cuộc sống. Thế là đủ rồi...
Cảm ơn những người thầy, những người cô đã dốc lòng mình đem đến cho học sinh cả bầu trời trí thức lẫn nhân cách.

Thêm
Thanh xuân của bạn, là ai?
1K
0
1

louiskai

Thành Viên
4/5/20
10
4
3,000
26
Xu
0
hững người thầy, những người cô đã dốc lòng mình đem đến cho học sinh cả bầu trời trí thức lẫn nhân cách.
 

Trang cá nhân

“Đối với tôi, văn chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly trong sự quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo vừa thay đổi một thế giới giả dối và tàn ác, vừa làm cho lòng người thêm trong sạch và phong phú hơn”.
Truyện này tớ đăng đầu tiên ở Wattpad (khi ấy học lớp tám), giờ đọc lại thấy sến thật sự nhưng khi tớ cho chị họ xem bản thảo thì chị ấy lại khen hay. Tớ cũng nhen nhóm ý định phát triển bộ này thành truyện dài luôn nhưng mà hồi ấy tớ chưa đủ thời gian, đến giờ thì bản thân lại không theo kịp cảm xúc khi ấy.
Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau
"Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa."
Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~
Trò chuyện trực tiếp
Đăng nhập để sử dụng ChatBox
  1. Thích Văn Học @ Thích Văn Học:
    Hiện tại không có giá trị qui đổi gì em nhé
  2. hưnga @ hưnga:
    cho em hỏi xu có những tác dụng gì ạ
Top