Tôi sống bên sông nơi quê nhỏ
Cũng đã bước,nhìn bao thành phố nơi xa
Nhưng vẫn có điều gì rất lạ
Không vui như lời kể cao tầng xa
Sóc Trăng, Cần Thơ, Hồ Chí Minh
Ôi cũng đẹp quá!
Nhưng lòng vẫn buồn thiếu nàng hoa
Em ơi tôi có yêu em
Hay tôi đã yêu em
Dù cho tình yêu này vốn không biết rõ định nghĩa của nó là gì
Nhưng tôi đã mường tượng. Những xúc cảm, lời ca, câu hỏi ấy trong tôi bén rể thành cây
Như triết học nào đã tồn tại cả Đông-Tây phát triển dần theo năm tháng
Duy tâm hay duy vật
Duy nhất một mình em.
Tôi muốn gặp em buổi ôm mai
Tiếc thay chẳng rõ dáng hình ai
Chỉ rằng.
Em? Có hay không sự cuồng dại
Đã mãi tồn tại trong cả núi ảo giác đường hoa.
Nhìn con quê nhỏ tôi đã xa
Như máu chẳng thể nuôi tim mặc chuyện tròn
Trăng soi tôi đã còn chăng mặt bóng
Tưởng kẻ điên đã nói chuyện ảo huyền
Ngờ...
Tứ đế yên vui, tứ đế khổ
Tứ cảnh thong dong thuyết chuyện người
Mặt sông tĩnh lặng giữa đêm khoăn
Trăng soi hạ bóng nhìn xuân lại
Đi đến đi đi mãi bao ngày
Trung khúc ngự trong cảnh
Du nhiên ép cả trời
Thiên chương bao giờ nở
Tôi đứng đây ngắm cả đời
Trời xanh tà bóng ngả tây
Nhìn ai thơ thẫn bước dần ra xa
Khóc than nhìn lá chia ra
Khéo cho duyên ấy nối dòng ngược duyên
Giữa đường gặp chuyện chẳng yên
Lâm râm mưa gió khuất xa ai rồi
Hai câu yêu trẻ cũng đã rồi
Chẳng vang chẳng đến đến rồi chẳng thôi!
Đường Dầu không chảy đường để đi
Ngược hướng ngông nghênh cố nhớ gì
Thuận sông kéo nắng vời da thịt
Dừng xe ôm bóng thấy trăng non.
Tay đang nắm môi chạm vai
Tóc ai trăng thế hoa nguyên lai
Nhẫn trao mâm lễ gia đã đến
Đám cưới không khách
Đã mấy hồi.
Cái nóng nơi đây nào đã tắt
Cớ sao chung cảnh đã lạnh dần
Bốn bề bàn tán về trước ngõ
Duyên trao lỡ ai
Đành thở dài.
Xót phận người giữa mênh mong
Muôn ngàn dặm thẳng vốn không
Thanh gỗ vô hồn che có nét
Hoa bay tung cánh phượng đáp vòng.
Trăng tỏ soi cùng trời
Mây cuối đất tỏ lòng tôi
Cũng...
Bên kia bờ hàng thuyền neo buôn bán
Tôm cá mực nào đổ đầy thau
Thương nhân mua bán ôm từng món
Lữ khách nơi đâu đứng mãi dòm.
Ra đến cửa giao trời ban mưa
Lục người không áo ướt sũng thừa
Muối che hòn dãy ta đã đến
Có chân trời có gợn sống
Thấy luôn em.
Trời xanh mây lặng dưới hàng cau
Một bóng đìu hiu một bóng đau
Áo đỏ trên vai bước trên lối
Áo trắng khăn tang tiễn biệt người
Sai người chẳng mến ai đâu hiểu
Tiếng nhạc văn thơ nay chẳng cười
Ai biết hồn kia còn không mãi
Đã lạc phương xa đã chết rồi.
Ngồi giữa đồng đêm ôi lạnh giá
Bước vào trại nhỏ thoáng nhìn ra
Thấy làn mưa nhẹ rơi từng giọt
Làm cho ta vẽ nét thơ ca.
Ngồi ngồi, nằm nằm
Tự tưởng ra, ra ra đời hoa lạ
Thoáng bồi hồi trước trời ta.
Trời êm ả đã hoà ca
Tô điểm cho ta khúc dạo đầu.
Vẽ nên một bầu trời đen đầy hy vọng.
Em nhớ đến anh ngày mưa giông bão
Người xua tan nỗi buồn lo
Người tô màu đỏ thắm đậm
Vào chuyện đôi ta.
Còn anh ngồi đây ngắm nhìn về phía xa
Nhìn màn đêm nơi xa lạ
Anh đã thất bại tại đồi hoa
Chẳng thể níu kéo tình đôi ta.
Anh chẳng thể ví em là loài hoa
Vì em đây quá rực rỡ
Cũng chẳng thể...
Chương 2 Tây Nam
Trời đã dần dần có dấu hiệu cho một cơn mưa lớn sắp đổ ào ạt vào núi rừng nơi đây, tệ thật rồi các phiến lá đã bắt đầu có những giọt mưa nho nhỏ rơi trên ấy.
-Anh gì ơi theo tôi lối này, cứ đứng đây cả hai chúng ta điều gặp nguy mất.
Tôi nhanh chóng bước theo dấu chân cô ấy...
Buổi chiều buồn của một ngày mưa tằm tả cơn mưa này cũng trở nên thật êm ả làm dịu đi cái nóng của tiết trời nơi đây, lòng trợt nhớ về chút dòng ký ức xém chừng như đã lãng quên về chốn thuở nào của ngày xuân nơi xa lạ.
***
Chương 1 Ngày bắt đầu câu chuyện nhỏ
Dưới ánh sáng tươi rối của mây...
Lần đầu tiên tôi nghĩ về một tác phẩm lâu như thế đấy là sáng tác truyện ngắn "Hai Đứa Trẻ” của Thạch Lam ngày ấy tác phẩm này trong thật buồn chán khi học nó chẳng có một cốt truyện như những tác phẩm khác hay là những ngôn từ mềm mại, sến sẩm của mấy bộ truyện ngôn tình vô cùng phi thực tế mà...
Ai đã lấy đi những thuở nào
Những thuở còn non trẻ xanh trời
Bởi tuổi trưa hè nồng thắm
Hay cơn bão dồn dập từ biển xa
Ai đã mang đi mùa hạ
Khi lần bỏ lỡ đôi môi đỏ
Ta
Ta
Lầm lỡ hay bỏ lỡ
Ta cũng chẳng biết gì
Hỡi ôi! màu đa sắc
Hãy trả lời được không
Trả lời một câu hỏi
Dáng tinh khôi của...
Bao nhiêu mùa hạ đã trôi qua
Bao nhiêu buồn vui cùng giọt lệ
Cùng dòng đời đưa câu mà thương nhớ
Cũng chỉ cùng nhau nghĩ về một giấc mơ.
Nhưng mơ thì cũng chỉ mãi là mơ
Nên hãy hành động đi cho đừng hối tiếc
Để vuột mất rồi chẳng tìm lại được đâu
Và xin người hãy nhớ và hiểu cho câu.
Tình yêu...