Mạng xã hội Văn học trẻ

nhớ?
đã lâu không viết, bởi lời văn như dòng chảy cảm xúc của tâm hồn, nó vượt qua mọi cái tàn phai nghiệt ngã mà tràn theo nơi ngòi bút. nói dễ hiểu, phải có tâm tư, có cảm xúc mới khơi gợi được tâm hồn văn chương.
hôm nay, tôi chợt nhận ra mình bỗng nhớ một người.
người xuất hiện trở thành lí do khiến mình cười, khiến mình tin hơn vào cuộc sống.
người xuất hiện khiến mình thấy yêu bản thân, thầm cảm ơn cuộc đời vì đã trao mình một món quà màu hồng, đã tô nên lòng mình những gam màu yêu đẹp nhất

thế nhưng, một ngày nọ, người biến mất. người đi đâu? tôi không biết, hẳn là người đã đi về một nơi xa nào đó, hoặc vẫn ở đây, chỉ là đã phũ phàng cắt đứt sợi dây kết nối với tôi.
tuy vậy, tôi vẫn tin ở một giờ phút nào đó, của ngày tháng nào đó, anh sẽ trở lại. chỉ cần tôi vẫn chờ..
nhớ thật, đâu ai hiểu rõ tâm tình của một kẻ đang yêu?

Thêm
nhớ?
  • Like
Reactions: Phạm Quang Minh
127
1
0
Nhìn cây vươn mình tới trời xanh cao vời vợi cũng phải bắt rễ từ lòng đất; nhìn cánh chim chao liệng trên cao cũng líu lo tìm đường về tổ; ta mới thấy vạn vật đều có nguồn cội, đều có điểm khởi đầu. Con người ta cũng thế, cũng có quê hương, có những kỉ niệm nơi đất nhà khắc sâu vào trong tim, đó là yêu, là tình yêu thương nguồn cội tha thiết.
Sống ở đời, ai mà chẳng có một trái tim. Trái tim ấy không chỉ là thứ quan trọng giúp duy trì sự sống, mà còn là nơi chứa chan bao cảm xúc, nơi nảy mầm tình yêu. Trong tim mỗi người hẳn đều phấp phới lá cờ tổ quốc, đều tràn đầy xúc cảm về những ngày còn được gắn bó với mảnh đất quê hương, được ở bên gia đình, được vui đùa cùng lũ trẻ làng xóm. Nơi ấy là nơi quá đỗi quen thuộc, nơi chứng kiến sự trưởng thành của chúng ta. Đó là nguồn cội, là “gốc” là “rễ” để chúng ta vươn mình chạm tới tương lai. Phải chăng thời gian đã vun đắp cho trái tim ta, để rồi qua bao năm ròng rã sống ở quê nhà, ta phát hiện ra mình đã dành bao tình cảm đã đủ chảy thành dòng, đắp thành sông, thành biển cho nơi đây?
Tình yêu bao giờ cũng đẹp, tình yêu đẹp như đôi dòng thơ tình của tình yêu đôi lứa; đẹp như cái ôm nồng ấm của mẹ; đẹp như tiếng lá thu lao xao trong gió; như tiếng chim én trở về để đón ngày xuân. Tình yêu thương nguồn cội cũng thế, cứ như thể cái thi vị của cuộc đời hòa quyện với sự thiêng liêng của con tim tạo thành tình yêu thương nguồn cội. Con người ta dù đi đâu xa xôi cũng luôn hướng về nơi đây, về quê hương, về gia đình.
Thử nghĩ xem, hãy còn gì tuyệt hơn sau những ngày bôn ba nơi quê người đất khách, ta được quay trở về nơi quê nhà, được ngắm cây lúa trổ bông và được lắng nghe tiếng chim véo von trên cành lá. Được quay về với con đường làng yên ả,được sà vào lòng bà để mà được vỗ về, để mà rửa trôi đi bao phiền muộn ở đời. Còn gì tuyệt hơn khi đang chốn xa xôi, lại gặp được người đồng hương, người cũng sống ở cánh đồng quê, cũng được nghe tiếng chim lảnh lót? Khoảnh khắc ấy ta nhận ra, trong trái tim mình từ lâu đã hướng về cội nguồn, về quê hương tha thiết, muốn được quay trở lại tháng năm gắn bó với mảnh đất này.
Tình yêu mà ta dành cho cội nguồn quê hương đâu thể mang ra đong đếm, bởi nó dạt dào lắm. Tình yêu này được bồi đắp từng giây từng phút ta được ở nơi đây, được thả hồn mình vào trong gió mà phiêu bạt khắp bầu trời quê hương, được sum vầy bên gia đình, bên bè bạn;được đắm mình trong tình làng nghĩa xóm thân quen,giản dị.
Phải có trái tim sắt đá như thế nào mới không thấm đượm tình yêu thương cội nguồn? Cũng bởi tình yêu ấy thiêng liêng, lớn lao biết mấy. Tình yêu ấy sưởi ấm trái tim, giúp cho ta vững bước trong những ngày giá lạnh. Nếu như ta không có tình yêu thương thiêng liêng đó thì những ngày ta chập chững trên bước đường trưởng thành còn có ý nghĩa gì nữa? Ta khác nào một con người chẳng biết từ đâu mà lớn, một đứa trẻ bất hạnh không có cho mình một nơi để tìm về?
Hóa ra ở mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình, ta đã vun vén biết bao kỉ niệm, bao tình yêu để giờ đây hóa bầu trời thương nhớ. Tình yêu đó đẹp, không xa hoa, lộng lẫy mà chỉ đơn giản là những tháng ngày mình sống trọn vẹn, là thời còn ngây ngô, còn trẻ dại. Sống, hãy giữ lấy cho mình tình yêu thương nguồn cội, để còn tìm về cái thảo nguyên bình yên của mình sau những ngày cheo leo khắp các đồi núi cao .
Như Tagore từng nói “ “Sinh”, lộng lẫy như đóa hoa mùa hạ, “tử”, lặng lẽ và đẹp đẽ như chiếc lá mùa thu.” Sinh-tử song hành với nhau như một quy luật tất yếu của cuộc sống. Cuộc đời con người chỉ vỏn vẹn trăm năm, nhưng nếu sống hết mình, sống trọn vẹn thì duy chỉ một lần là đủ. Phải chăng, để đến khi nhắm mắt xuôi tay cho lòng thanh thản, khi còn đắm mình trong giọt nắng nhiệt huyết của thanh xuân hãy gieo trong lòng mình tình yêu về nguồn cội, để hiểu về mình, để biết về đời..?
Thêm
110
0
0
Mưa đã về, mưa tí tách qua từng ngõ nhỏ, mưa đến cùng gió mà ồ ạt thổi vào người lạnh buốt. Mưa làm ta thấm đẫm trong tiếng hát của chúng, cho lòng ta chao đảo, cho ta thèm một hơi ấm, một chỗ dựa để được vỗ về. Mưa làm đường làng phố xá vắng tanh, mất đi cái ồn ào huyên náo vốn có. Cây đa, ao làng xóm Miếu như cũng biết buồn, hiu quanh giữa màn mưa.
Bỗng thấy cô bác bán đồng nát dắt xe dưới mưa chợt thấy mủi lòng quá. Ôi mưa, làm khung cảnh nên thơ cho người cầm bút, cho kẻ thưởng cảnh mà làm đau đáu cho những người tần tảo sớm hôm lao động cực nhọc. Thời tiết ơi sao lại nghiệt ngã đến thế, có thể dừng mưa mà nhường nền trời cho những tia nắng, cho cái gió nhẹ nhàng hơn đôi chút. Để bạn nhỏ không còn ho sốt, để cuộc sống nơi đây thêm nhiệm màu.


Cuộc thi viết chủ đề "Chuyện của mùa đông
Tản văn- Mưa Đông
Thu Hoài.
Thêm
231
2
1

Đinh Tài

Thành Viên
15/1/24
2
1
1,000
tphcm
Xu
1,324
Alo bạn...nếu bạn là tác giả sắp ra mắt sách, xin hãy liên hệ với mình qua zalo 0783338359 nhé. Mình là biên tập viên của một nhà sách lớn đang tìm tác giả hợp tác xuất bản. Cảm ơn bạn.
 
Thu
Tỉnh giấc, ta bỗng nhớ những ngày thu.
Thu đến, mang cái nắng nhạt và cả những cơn mưa tầm tã, những làn gió nhè nhẹ thoảng qua mái lá. Thu-cái vô hình nhưng cũng hữu tình đến lạ. Bởi thế, thu mới được coi là "mùa nên thơ nhất nhì" trong văn học.
Xua tan đi cái nắng hè thổi ra lửa, thu đến như xoa dịu tâm hồn ta. Thu nhẹ nhàng và cũng thật trìu mến, cho ta thêm nhớ, thêm thương cuộc đời. Mùa thu dịu dàng biết mấy. Dẫu là đâu có cuồng nhiệt như cái nắng hè, đâu có giá lạnh như những ngày đông...Ấy thế mà vẫn làm con người ta say ngất, say vị lãng mạn trong giọt mưa thu...
Thêm
Thu
159
2
0
Gió
"Cuối đông,gió vẫn xào xạc theo gió
Tình tôi vẫn ở đó thoảng theo mây."​
Thời tiết Hà Nội thất thường quá, mới đây thôi nắng tháng 5 như tìm về, ấy thế mà bây giờ gió mùa đông đã thổi từng cơn từng cơn về nơi đây.
Cơn gió ấy nhẹ nhàng, dịu dàng thế mà lại thổi cả những cơn sốt, những đêm mệt nhoài khiến thân xác em úa tàn. Em mệt lắm anh ạ, đã có những khoảnh khắc em như chạm đến cái khoảng không sâu trong tâm hồn mình, em tự hỏi anh đang nơi chốn nào giữa biển người ấy?
Em thả hồn mình vào những giọt mưa đông, men theo từng làn gió để tìm về nơi anh. Anh nhớ mặc áo ấm, nhớ ngủ sớm, nha anh.
Lỡ như anh có tay trong tay với ai thì hãy chăm sóc người ấy, theo một cách ân cần nhất mà anh dành cho người thương của mình, anh nhé. Em chẳng biết anh giờ sao rồi, em khao khát được bước vào cuộc sống của anh lắm. Ấy thế mà sao nơi đó xa vời vợi, sao em chẳng chạm được đến trái tim anh?
Thêm
Gió
203
3
1

Thích Văn Học

Sáng tạo nội dung (content)
30/9/21
149
15
18,000
Hà Nội
forum.vanhoctre.com
Xu
954,737
Mùa đông đến mới chợt thấy cô đơn, chợt thèm hơi ấm. Và lòng chợt nhớ ai đó quen.

Mùa đông đến nhớ Hà Nội mình cũng thường nhớ nhiều gương mặt thân quen. Giờ mỗi người một nơi, người thảng qua...
 
sau này mình sẽ ra sao, anh nhỉ?
giữa biển người bao la rộng lớn, giữa đất trời bốn bề mênh mông liệu đôi mình còn có thể tương phùng được nữa? em nhớ anh lắm, nhớ hình, nhớ ảnh. em nhớ bóng dáng người tuy mới chỉ là lần gặp đầu tiên. anh sao mà biết được trong lòng em đã thổn thức bao thương nhớ?
em còn non thơ quá, còn trẻ dại quá. sao mà em biết được thế nào là lời yêu? thế nhưng em biết những xúc cảm đang tràn trong tim em đây là thật, lời nghẹn ngào thương nhớ của em là chân thành. em tự hỏi , liệu có phải là em háo sắc? liệu có phải là em đang quá yêu vì ngoại hình?
không anh ạ, em vẫn còn nhớ đôi mắt của anh, chứa cả một bầu trời. em chẳng biết mai này mình sẽ thế nào, có thành đôi được hay không nhưng sao mình phải quan tâm chuyện ấy, anh nhỉ? em cứ nơi đây dệt thôi, dệt những trang văn tình ngào ngạt lời yêu tha thiết. với em, hạnh phúc chỉ cần là anh được vui vẻ, vậy là đủ rồi.
chẳng biết sau này anh có tìm về đọc những lời này hay không, nhưng đây là lời thủ thỉ của trái tim em, em nhớ thương anh vô bờ
Thêm
Ngào ngạt thương nhớ.
  • Like
Reactions: Vanhoctre
169
1
0
"Tôi không chọn nắng cầu mưa
Nhớ người đâu cứ về trưa hay chiều"
(Hồ Dzếch)​
đã mấy nay, hình bóng người cứ lảng vảng trong tâm trí em. em không thôi nhớ anh được, người mà em chỉ gặp duy nhất một lần, giữa biển người bao la rộng lớn.
chẳng hiểu sao trong em luôn tin một điều rằng em và người có thể tay trong tay sánh bước trên con đường đời, xin đừng hiểu lầm em nhé. em không phải là một người háo sắc, em cũng chưa yêu người từ cái nhìn đầu tiên. mà trong em sao lại vương vấn bao thương nhớ,anh nhỉ?
có phải là ngay từ lần đầu chạm mắt người, em đã thấy được cả cửa sổ tâm hồn, một ánh mắt sâu lắm, một tâm hồn nhạy cảm. ánh mắt của người sao lại âu sầu, đượm buồn man mác đến thế? người ơi, xin anh đừng yêu một ai nhé. hãy đợi em, ở nơi chân trời đầy gió đến bên anh. rồi ta sẽ nắm tay nhau, sẽ bên nhau và viết lên những áng thơ tình. nhưng nếu chàng lỡ say tình với một ai đó, thì chẳng sao cả.
anh hãy hạnh phúc bên người ấy của mình nhé, hãy vui vẻ, hãy yêu bằng cả tấm chân tình của mình. em chẳng trách chàng đâu bởi hoa nở là được rồi, đâu nhất thiết phải là của ai? chàng cười là viên mãn rồi, đâu nhất thiết phải cùng bên ai?
#1-04/0
f739bc5c2c69558e8ffeeec3d3bb1047.jpg
1/24​
Thêm
Chào, nơi đây ẩn chứa một tâm hồn đang nhớ.
  • Like
Reactions: Vanhoctre
196
1
0
"Tôi không chọn nắng cầu mưa
Nhớ người không cứ về trưa hay chiều"
(Hồ Dzếch"​

đã mấy nay, hình bóng người cứ lảng vảng trong tâm trí em. em không thôi nhớ anh được, người mà em chỉ gặp duy nhất một lần, giữa biển người bao la rộng lớn.
chẳng hiểu sao trong em luôn tin một điều rằng em và người có thể tay trong tay sánh bước trên con đường đời, xin đừng hiểu lầm em nhé. em không phải là một người háo sắc, em cũng chưa yêu người từ cái nhìn đầu tiên. mà trong em sao lại vương vấn bao thương nhớ?
có phải là ngay từ lần đầu chạm mắt người, em đã thấy được cả cửa sổ tâm hồn, một ánh mắt sâu lắm, một tâm hồn nhạy cảm. ánh mắt của người sao lại âu sầu, đượm buồn man mác đến thế? người ơi, xin anh đừng yêu một ai nhé. hãy đợi em, ở nơi chân trời đầy gió đến bên anh. rồi ta sẽ nắm tay nhau, sẽ bên nhau và viết lên những áng thơ tình. nhưng nếu chàng lỡ say tình với một ai đó, thì chẳng sao cả.
anh hãy hạnh phúc bên người ấy của mình nhé, hãy vui vẻ, hãy yêu bằng cả tấm chân tình của mình. em chẳng trách chàng đâu bởi hoa nở là được rồi, đâu nhất thiết phải là của ai? chàng cười là viên mãn rồi, đâu nhất thiết phải cùng bên ai?
Thêm
6
0
0
Top