Chúng tôi đèo nhau giữa cơn mưa, hướng căn nhà nhỏ phía ngoại ô thành phố. Ngôi nhà cấp bốn xập xệ, nằm thu mình giữa những căn hộ xuống cấp, đồng bộ cùng khu dân cư hẻo lánh, hiu quạnh.
Đến cửa, tôi nhấn kèn xe. Cổng không chuông, không tín hiệu báo, nhưng đã chốt sẵn khóa, bên trong không có người. Kỳ thực tôi muốn nghe âm thanh gì đó. Giọng mình nhỏ, động cơ thì yếu, thôi chỉ còn kèn xe. Tôi muốn chắc chắn đôi tai không bị ù vì sự gầm rú oai oái của đất trời. Hoặc, chỉ để ai đó kịp rời đi, trước khi bị phát giác. Bạn biết đấy, sống ở nơi như thế rất sợ “những vị khách không mời”.
Em bước xuống trước. Nhanh nhảu và mảnh khảnh. Dáng vẻ mảnh mai của con gái đang tuổi trăm rằm. Giọt mưa cứa vào da thịt em, vào lớp áo lụa mỏng manh – trắng tinh tươm như thiêu đốt tâm hồn người thiếu nữ. Vô tình ném vào lòng tôi nỗi niềm bâng quơ khó tả, thoảng chút gì đó bùi ngùi, và đau xót.
Cửa mở, em chạy vào bật điện. Đèn sáng. Tâm hồn cũng thắp lên ánh đuốc. Ấm áp, tường minh, và an toàn.
“Mưa kìa!” Em cười, còn tôi vẫn đứng trơ ngươi giữa mưa giông và gió bấc.
“Ừ, mưa.” Tôi nói
Đôi bàn tay đan lại, em co rúm, tôi xuýt xoa. Căn phòng lạnh lẽo, chỉ tôi và em, nhưng vẫn đủ để tâm hồn cả hai co thắt. Dừng chân bên bàn làm việc giữa phòng khách, tôi đặt người xuống ghế, chống cằm lên khung cửa, thong dong nhìn ra ngoài.
Từ chỗ chúng tôi có thể trông thấy những ngôi nhà cao tầng tráng lệ, những buynh đinh sừng sững cao chọc trời từ trung tâm thương mại. Ẩn hiện ngoài xa có cả những ngọn đèn đường đủ màu, biển quảng cáo sặc sỡ, mờ mờ ảo ảo trong cái lạnh áp thấp khắc nghiệt.
Chúng tôi từng thấy bản thân ở đó, giữa những bảng điện đường, và xe cộ nối đuôi như mắc cửi. Nhưng lần đó là từ xe Hoàng Duy – đồng nghiệp tôi tại công ty. Anh ta vừa mua nhà tại trung tâm thành phố, hiển nhiên chúng tôi là những vị khách đầu tiên. Duy không xấu, nhưng bản tính khoe khoang, khiến anh ta khó kiếm bạn bè. Tôi cũng không ưa cái cách gã một tay giữ vô lăng, một tay đong đưa chùm chìa khóa. Tôi càng không thích xế hộp. Máy lọc khí và điều hòa phà phà mùi động cơ khó ngửi.
Nhưng em thì khác. Tạo vật nhỏ bé của thượng đế dường như rất thích thú. Tôi chăm chú nhìn em. Em âm thầm mở kính. Hôm đó mưa phùn, từng đợt và lất phất. Chúng tôi lén lút nhìn nhau, ngạc nhiên khi cả hai đều lấm lét. Một chốc ngượng ngùng dâng lên trong tâm trí khiến hai đứa chỉ biết quay đi, quay về hướng khác, quay về phía mưa… Mặc cho ngoài kia, gió đã cuốn đi những nốt nhạc tươi vui trên gương mặt.
“Mưa kìa!” Em nhắc nhở.
Cơn mưa kẻ xiên góc, ướt đẫm gương mặt tôi, cuốn trôi cả ước mơ, và hoài bão.
“Ừ. Mưa,” tôi đóng cửa.
Chúng tôi vào phòng tắm. Tôi lấy khăn. Em nghịch bông tắm và xà phòng. Nước nóng phà hơi trên mặt sàn lạnh lẽo. Hơi nước tráng gương mờ ảo, huyền huyễn như mặt kính cửa sổ phía ngoài. Em quay đi, đôi tay thoăn thoắt cởi cúc áo. Đầu tôi quấn khăn. Mái tóc ướt át. Suy nghĩ dằn xé. Tôi quấn cả thứ bản năng tội lỗi đang trỗi dậy trong mình, dằn vặt bỏ ra ngoài.
Rời phòng tắm, tôi ngồi xuống sô – pha. Vô tuyến đã bật. Tin tức thời sự chẳng có gì hấp dẫn. Tôi chuyển sang kênh thể thao. Vặn thật nhỏ volume, tôi chồm người, ngóng sang nhà hàng xóm. Tiếng một nam, một nữ vang lên đằng sau bức tường. Chiến tranh bắt đầu rồi đấy, tôi lẩm nhẩm. Hơi kỳ cục, nhưng lúc này tôi cảm thấy khá phấn khích.
Đôi vợ chồng ấy là bạn chúng tôi. Họ đã định cư ở đây trước khi chúng tôi chuyển đến sống. Có khi trước cả một số người khác nữa.
Gã đàn ông không ưa tôi, nhưng người phụ nữ lại có cảm tình. Bà thường mang cho chúng tôi ít bánh hoặc đồ ăn vặt. Quan hệ đôi bên thân thiết như người trong nhà. Nhưng riêng gã đàn ông thì không. Việc nhìn mặt chúng tôi đôi khi khiến gã khó chịu. Gã dọa sẽ báo cảnh sát, tòa án, hoặc báo chí. Gã thề không để yên, nếu biết tôi còn sống trên đời. Biết sao được, gã là luật sư. Một tên luật sư quèn thường tỏ ra đạo đức và thích xía mũi vào chuyện người khác. Nhưng may thay, gã lại chết nhác. Những lời hăm dọa, răn đe, hay bổ báng, chỉ có thể thốt ra khi đã thấm men.
Người phụ nữ là một bảo mẫu. Hằng ngày, bà làm việc tại nhà trẻ tư cách trường em học không xa. Có lẽ vì thói quen nghề nghiệp, bà dễ đồng cảm, và xem chúng tôi như con cái.
Thì họ hiếm muộn mà.
Họ thường xuyên cãi cọ. Đôi khi, không hẳn vì chuyện của chúng tôi, đôi khi, còn cả những việc vặt vãnh, như một lon đồ hộp, cái điều khiển vô tuyến, đến những việc lớn hơn, như mưu sinh, tiền nhà, điện nước, và chi tiêu. Trong một lần xô xát cách đây vài tháng, tôi nghe loáng thoáng người phụ nữ gào khóc và than vãn rằng, họ đã từng hạnh phúc, từng vui vẻ trải qua những ngày tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, từng mơ ước về một ngày mai xem nhau là tất cả, nhưng cảm xúc chết dần theo thời gian và năm tháng.
Chỉ vì họ không có con…
Người phụ nữ không quan trọng vấn đề sinh nở. Nhưng gã đàn ông luôn tỏ ra bảo thủ. Hợp, rồi lại tan. Rạn nứt, rồi hàn gắn. Họ không ngừng ngờ vực. Không rõ hôn nhân là bước tiến thăng hoa trong quan hệ hay cột mốc đánh dấu sự kết thúc của một tình yêu? Có lẽ, sau bao nhiêu năm tháng, họ vẫn chưa thể hiểu rõ.
Nên thôi. Thà sống trong nghịch cảnh cơm không lành, canh không ngọt. Trớ trêu thay! Một lối sống thực dụng, quá ư đớn đau, và nghiệt ngã.
Chợt, em bước ra từ nhà tắm. Trong bộ đồ ngủ yêu thích, chạy đến, ngã vào người tôi, nằm gọn trong lòng tôi, thắt chặt con tim bi quan, và ngờ vực. Mọi suy nghĩ trong tôi chợt chững lại. Tôi ôm lấy em, trao em sự đồng cảm, và quyến luyến. Trong phút giây mơ hồ ngắn ngủi, tôi bỗng nhiên sợ mất em, sợ sự tuần hoàn, nhưng hữu hạn của thời gian, sợ sự thay lòng, bạc dạ, đầy nghiệt ngã của nhân sinh, và tạo hóa.
Tiếng cãi cọ từ nhà bên đã tắt. Có lẽ họ nghe thấy chúng tôi, cũng có lẽ không. Cuộc tranh luận phải đi đến hồi kết.
Giọng em run lên, dường như cũng cảm nhận được phần nào. Những lo lắng và suy tư. “Mưa… Mưa kìa!”
“Ừ! Mưa!” Giật mình, tôi nhìn ra ngoài. Đặt ngang giữa sân, sào quần áo vẫn chưa mang vào trong. Nhưng giờ không muộn hay sao. Có lẽ, chúng đã ướt mèm, ướt đẫm trong sự thờ ơ, và bạc bẽo, của tôi, của em, của chúng ta. Nhưng tôi vẫn đi ra, cố gắng làm gì đó để chuộc lỗi, để tâm hồn vơi đi sự áy náy.
Nhưng rồi em kéo tôi trở lại. Bên cạnh em. Sự mềm yếu của con tim, khỏa lấp cơn tỉnh táo đột ngột của lý trí. Chúng tôi cứ nằm đó, hòa quyện vào nhau, nghe rõ tiếng hơi thở phì phò, tiếng trống ngực đập huỳnh huỵch, nhịp đập như bơm thêm máu, khiến gương mặt em đỏ bừng và xuân sắc.
“Mưa kìa!” Em cười.
Hết
Huỳnh Kha