Phân tích tác phẩm Tấm lòng người mẹ của nhà văn V. Huy-gô

Phân tích tác phẩm Tấm lòng người mẹ của nhà văn V. Huy-gô

Thích Văn Học
Thích Văn Học
  • Sáng tạo nội dung (content) đến từ Hà Nội
Nhà văn Victor Hugo đã chia sẻ tư tưởng nhân đạo sâu sắc trong tác phẩm của ông, nhấn mạnh tài năng và lòng tốt là những điều đáng trọng nhất trong cuộc đời. Trong tiểu thuyết “Những người khốn khổ,” ông thể hiện điều này qua nhân vật Phăng-tin.

Dàn ý phân tích, cảm nhận và đánh giá bài Tấm lòng người mẹ:

Hoàn cảnh của Phăng-tin:

Phăng-tin, một người phụ nữ đang phải đối mặt với những khó khăn và khổ cực trong cuộc sống. Cô bị đuổi khỏi xưởng vào một ngày cuối đông, vì mọi người biết đến công việc “đáng xấu hổ” của cô, đó là việc cô có một đứa con gái ngoài giá thú. Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, không có hơi ấm, không có bữa trưa, buổi sáng và buổi chiều liền nhau. Bọn chủ nợ đang đòi nợ Phăng-tin, và cô đang phải đối mặt với áp lực tài chính đáng kinh ngạc.

Vợ chồng Tê-nác-đi-ê lừa Phăng-tin lần thứ nhất, khiến cô bán tóc:

Vợ chồng Tê-nác-đi-ê viết thư thôi thúc Phăng-tin vì họ thấy tiền gửi không đủ. Họ lừa cô rằng thời tiết rất lạnh, và cô nên mua một chiếc váy len để giữ ấm. Phăng-tin, người rất yêu quý mái tóc của mình, đã trải qua nhiều cuộc đấu tranh nội tâm.

Cô cầm bức thư trên tay cả chiều đến mức nhàu nát. Buổi chiều, cô quyết định bán tóc của mình để kiếm số tiền. Sau khi mua chiếc váy len, cô không biết rằng vợ chồng Tê-nác-đi-ê chỉ cần tiền, họ đã lấy chiếc váy cho con gái của họ mặc. Phăng-tin tự an ủi bản thân rằng nhờ có chiếc váy, Cô-dét đã có một ngày ấm áp. Tuy nhiên, việc mất đi mái tóc khiến Phăng-tin đau đớn, và cô không còn khả năng tự trang điểm và chải tóc. Chị thù ghét mọi thứ và trở nên đau khổ vì bị đẩy vào tình thế khó khăn và tuyệt vọng.

Hình ảnh của Cô-dét vẫn là niềm an ủi duy nhất đối với Phăng-tin.

Vợ chồng Tê-nác-đi-ê lừa Phăng-tin lần thứ hai, ép cô gửi bốn mươi phờ-răng:

Vợ chồng Tê-nác-đi-ê tiếp tục lừa dối Phăng-tin, nói rằng Cô-dét bị mắc bệnh sốt ban và sẽ chết trong vòng tám ngày nếu cô không gửi họ bốn mươi phờ-răng. Phăng-tin đã cố gắng mọi cách để tìm số tiền này và cứu Cô-dét.

Cô cười mỉa mai như một dấu hiệu của sự khốn khổ vì cuộc sống đã đẩy cô vào tình thế khó khăn. Cô đọc lại bức thư nhiều lần, đi ra phố và cười to mặc cho sự thị phi của người khác. Phăng-tin đã trải qua những thử thách tinh thần đáng sợ.

Khi nhận được đề nghị từ một người nhổ răng dạo, ban đầu Phăng-tin tức giận. Tuy nhiên, cuối cùng, cô đã bán đi hai chiếc răng để có được hai đồng vàng để gửi cho vợ chồng Tê-nác-đi-ê.

Phăng-tin trở nên kiệt quệ. Vợ chồng Tê-nác-đi-ê lừa dối cô lần thứ ba, đẩy cô vào con đường gái điếm:

Phăng-tin sống trong căn phòng tàn tạc, và cuộc sống của cô trở nên ngày càng khốn khổ hơn. Cô không biết thế nào là xấu hổ, không còn sức lực để trang điểm hoặc làm đẹp cho bản thân. Vợ chồng Tê-nác-đi-ê lại gửi thư cho cô, buộc cô gửi họ một trăm phờ-răng.

Phăng-tin đã thực sự quá khốn khổ và không biết phải làm gì. Cô cười mỉa mai mà không biết tự mình đang dấn thân vào tình thế khó khăn. Cuộc sống của cô dần trở nên tồi tệ hơn khi cô phải làm gái điếm, bán cả thân xác và danh dự của mình để cứu con gái.
 
Từ khóa
nguoi phu nu phăng tin tấm lòng người mẹ
708
0
2

Thích Văn Học

Sáng tạo nội dung (content)
30/9/21
149
15
18,000
Hà Nội
forum.vanhoctre.com
Xu
954,737
Victor Hugo đã một lần tuyên bố: “Cuộc đời là một đóa hoa, còn tình yêu là mật ngọt.” Và không gì có thể thể hiện mật ngọt của tình yêu hơn tình mẫu tử, một loại tình yêu ấm áp và phi thường trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Đoạn trích “Tấm lòng người mẹ” lấy từ tiểu thuyết kinh điển “Những người khốn khổ” thực sự là một câu chuyện cảm động về tình mẫu tử, một sức mạnh tuyệt vời có thể thấy trong cuộc sống hàng ngày.

Phăng-tin, một người phụ nữ xinh đẹp và có tình yêu sâu sắc đối với con gái. Tuy cô trải qua nhiều khó khăn sau khi bị đuổi việc làm, tất cả vì cô có một đứa con ngoài giá thú. Tuy nhiên, cô không bao giờ từ bỏ hoặc ruồng rẫy cô bé đó. Thay vào đó, cô để lại đứa con gái yêu quý của mình, Cô-dét, cho gia đình Tê – nác – đi – ê nuôi dưỡng với hy vọng ngây thơ rằng đứa bé sẽ có cuộc sống hạnh phúc. Lần đầu tiên, Phăng-tin đã bán mái tóc của mình để có tiền mua một chiếc váy len cho Cô-dét. Việc này là một biểu tượng cho vẻ đẹp của cô và sự hy sinh của cô để bảo vệ con gái. Khi Cô – dét bị nhiễm bệnh và cần một loại thuốc đắt tiền để chữa trị, Phăng-tin không ngần ngại bán hai chiếc răng cửa của mình cho người bán răng giả và gửi bốn mươi phờ-răng cho nhà Tê – nác – đi – ê. Việc này khiến cô thấy tội lỗi và tồi tệ về việc mất đi hai chiếc răng, nhưng tình yêu mẫu tử đối với con gái đã thúc đẩy cô vượt qua mọi thách thức.

Tổn thương về thân thể và bị áp bức bởi những người chủ nợ, Phăng – tin suy tàn tinh thần. Và những tên Tê – nác – đi – ê đã trở nên càng độc ác hơn, ép cô gửi thêm một trăm phờ-răng. Cuối cùng, Phăng – tin đã chấp nhận hy sinh cả danh dự và nhân phẩm, trở thành gái điếm để kiếm tiền gửi đi. Đây là một cuộc đấu tranh không khoan nhượng của một người mẹ, người đã hi sinh tất cả để bảo vệ con gái mình.

Trong đoạn trích này, ta được chứng kiến sức mạnh vĩ đại của tình mẫu tử, một trạng thái tình cảm không biên giới. Đối với Phăng – tin, tình yêu thương cho con là nguồn động viên mạnh mẽ, giúp cô vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống. Ngay cả trong những thời khắc tăm tối nhất, hình ảnh con luôn chiếu sáng trong tâm hồn cô, là nguồn động viên và hi vọng duy nhất. Đặc biệt, tình thương của Phăng – tin đã đạt đến mức cao điểm khi cô bắt đầu phản kháng xã hội tàn ác và tham lam. Cô không còn có ai hiểu và đồng cảm với mình, chỉ có tình thương dành cho con cái là động力 duy nhất đưa cô vượt qua mọi khó khăn. Từ những nỗ lực và hy sinh của Phăng-tin, Cô-dét đã được sinh ra và sống.

Tình mẫu tử không chỉ thể hiện trong cuộc sống hàng ngày mà còn là một trải nghiệm thiêng liêng, tự nhiên của con người. Nó được thể hiện qua việc công sinh, nuôi dưỡng và chăm sóc con cái. Mẹ, trong trường hợp này, đã đối mặt với nỗi đau và khó khăn của việc sinh con trong đau đớn, đồng thời tận tâm nuôi dưỡng, che chở cho con cái một cuộc sống hạnh phúc và an lành. Ngoài ra, mẹ là người thầy dạy cho con những giá trị đạo đức quý bá và kiến thức về thế giới tự nhiên và xã hội. Tình mẫu tử đồng thời còn là sự hy sinh không đòi hỏi đền đáp. Trong khi đó, sự hiếu thảo, thấu hiểu và cảm thông của con cái đối với mẹ cũng là một biểu hiện của tình mẫu tử.

Tình mẫu tử mang lại ý nghĩa quan trọng cho cuộc sống con người. Nó là nguồn động viên mạnh mẽ giúp ta vượt qua những thử thách trong cuộc sống. Tình mẫu tử giúp ta có sức mạnh để đối mặt với những khó khăn trên con đường phấn đấu. Nó giúp ta cảm nhận niềm hạnh phúc mỗi ngày và giúp ta hiểu rõ giá trị cuộc sống. Sự hiểu biết và tôn trọng tình mẹ là một phần quan trọng của con người. Sự hiểu biết này cũng giúp chúng ta thấu hiểu nguồn gốc, đỉnh cao của tình mẫu tử. Thiếu tình mẫu tử, con người sẽ mất đi sự đoàn kết và lạc hậu, không thể phát triển một cách toàn diện. Hiện nay, trong xã hội vẫn còn tồn tại những trường hợp mất đi sự thiêng liêng của tình mẫu tử, mà điều này thật đáng buồn.

Cũng giống như Trái Đất có duy nhất một Mặt Trời, cuộc đời của chúng ta chỉ có một lần. Vì vậy, hãy trân trọng yêu thương mẹ cha trong khi họ vẫn còn ở bên. Rồi sau này, khi chúng ta trở thành cha mẹ, chúng ta sẽ hiểu được ý nghĩa tuyệt vời của tình mẫu tử.

suu tam
 

Thích Văn Học

Sáng tạo nội dung (content)
30/9/21
149
15
18,000
Hà Nội
forum.vanhoctre.com
Xu
954,737
Nhà văn Victor Hugo đã chia sẻ tư tưởng nhân đạo sâu sắc trong tác phẩm của ông, nhấn mạnh tài năng và lòng tốt là những điều đáng trọng nhất trong cuộc đời. Trong tiểu thuyết “Những người khốn khổ,” ông thể hiện điều này qua nhân vật Phăng-tin.

Phăng-tin, một phụ nữ đáng thương, bị đuổi khỏi xưởng vào mùa đông vì có một đứa con ngoài giá thú. Cô phải đối mặt với thời tiết khắc nghiệt và áp lực tài chính do chủ nợ đòi nợ. Vợ chồng Tê-nác-đi-ê lừa dối Phăng-tin, khiến cô bán mái tóc và sau đó ép cô gửi tiền. Tình yêu của Phăng-tin dành cho con và sự phấn đấu của cô trong cuộc sống khiến người đọc cảm thấy đau đớn và đồng cảm.

Cuộc sống của Phăng-tin trở nên khốn khổ hơn, và cuối cùng, cô phải trở thành gái điếm để cứu con gái. Victor Hugo với sự tài tình miêu tả tâm lý của nhân vật đã thể hiện sâu sắc tình yêu cao cả của Phăng-tin cho con và nỗi khổ của cô trong bối cảnh xã hội khắc nghiệt.

Phăng-tin sống trong đau khổ và sự đánh đập của cuộc đời. Vợ chồng Tê-nác-đi-ê không ngừng lừa dối cô. Bằng cách tăng số tiền và làm tình trạng của Cô-dét trở nên nghiêm trọng hơn, họ tiếp tục làm khó khăn cuộc sống của Phăng-tin. Chị vô cùng đau đớn và bối rối trước số tiền lớn mà họ yêu cầu.

Sự sợ hãi và căng thẳng ngày càng gia tăng trong tâm hồn của Phăng-tin. Cô thậm chí đã bán mái tóc quý giá của mình để thu thập tiền. Những lời đề nghị kỳ lạ và đáng sợ từ vợ chồng Tê-nác-đi-ê khiến chị trở nên không ổn định tinh thần. Phăng-tin cảm thấy khó xử với số tiền lớn đó và không biết làm thế nào để có được nó.

Khi chị nhận được đề nghị bán răng, cô tỏ ra tức giận nhưng cũng bị nó làm xao lãng. Chị đã cố gắng tìm hiểu những khía cạnh khó hiểu của cuộc sống, cảm thấy không thể tìm ra lối thoát. Khi biết về bệnh tình của Cô-dét, Phăng-tin đã đau đớn đến mức tận cùng. Chị chịu đựng được đau đớn và khát khao sống hạnh phúc của con gái mình, nhưng cũng không tránh khỏi sự bối rối và lo sợ trước số tiền lớn đó.

Tuy Phăng-tin tỏ ra tức giận trước lời đề nghị này, nhưng cuối cùng chị đã phải bán răng để có đủ tiền. Sự thay đổi về ngoại hình của chị cũng là một biểu tượng cho sự đau đớn và đấu tranh tinh thần của cô. Phăng-tin đã hi sinh bản thân mình một lần nữa vì Cô-dét, không để cho bệnh tình của con gái trở nên nghiêm trọng hơn.

Tuy sau đó có một sự cố đáng sợ xảy ra, khi Phăng-tin bị đánh đập và hành hạ, nhưng tình yêu và hy sinh của chị vẫn luôn nổi bật. Chị đã quyết định hi sinh bản thân một lần nữa để cứu con gái. Cuộc sống đầy khổ đau đã làm cho Phăng-tin trở nên thay đổi, nhưng tình yêu cao cả của một người mẹ dành cho con không bao giờ thay đổi.

Trong cuộc đời khốn khó, Phăng-tin đã mất lý trí và tha hóa. Xã hội bất lương đã đẩy chị vào con đường này. Cô sống trong một không gian kém may mắn và đắm chìm trong tình trạng tinh thần tồi tệ. Mọi thứ xung quanh cô thể hiện sự suy tàn và thiếu sức sống. Cô sống trong điều kiện thảm họa với một cái giường xẻo chật chội, một mảnh đệm bất tiện, và cây hồng chết khô. Xã hội đã lấy đi tất cả từ Phăng-tin, và cô đã từ bỏ vẻ ngoại hình của mình, bất chấp sự chỉ trích của người khác.

Phăng-tin thể hiện sự chống đối đối với xã hội và đau đớn bất lực. Dù bị bóc lột và tra tấn, cô vẫn đứng vững. Cô bị lừa dối bởi vợ chồng Tê-nác-đi-ê và buộc phải làm những điều không tưởng để thu thập tiền. Cô trở thành một cái bóng của bản thân trước sự ám ảnh của xã hội bất lương.

Cuối cùng, tình yêu và hy sinh của Phăng-tin cho con gái đã đạt đến đỉnh điểm. Cô đã quyết định làm gái điếm để có đủ tiền. Chị đã bán danh dự của mình để cứu Cô-dét. Tình yêu và đau khổ của Phăng-tin đều được thể hiện mạnh mẽ trong đoạn trích này.

Đoạn trích kết thúc bằng một cái kết ám ảnh và kinh dị, với sự tham lam của vợ chồng Tê-nác-đi-ê và sự hy sinh cuối cùng của Phăng-tin. Đoạn trích này phản ánh tài năng và lòng nhân đạo của tác giả V. Huy-go, đồng thời lên án xã hội bất lương và những kẻ tham lam và tàn ác.

suu tam
 

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top