Khói bếp lửa giờ này không cháy nữa
Ngói rêu phủ thôi việc hứng cơn mưa
Kiềng ba chân nghỉ phụ bà đun nước
Đống rơm to hun bếp bỗng dư thừa.
Chạn bát cao từ biệt xa bồ hóng
Đít xoong nồi vương vấn sắc nhọ đen
Hũ cơm mẻ chưa thèm chịu lên men
Vại nếp tương lem nhem xa góc cũ.
Đàn gà con chẳng còn nơi cư trú
Chó đốm già nằm một góc lim dim
Bếp hoang sơ, cảnh vật bỗng im lìm
Hồi ức qua mang về bao nỗi nhớ.
Gian bếp xưa cả đời bà đóng, mở
Nhóm củi khô nấu từng bữa cơm nghèo
Cơm độn sắn, rau cỏ bụng đói meo
Bảy đứa con lớn dần theo năm tháng.
Khẽ bước chân bóng trời chưa ló rạng
Dáng hình bà quang gánh nặng đôi vai
Gánh thứ nhất là những bó rau dài
Gánh thứ hai đàn gà non chiêm chiếp.
Áng chiều vàng nối khói lam xuất hiện
Bữa cơm nghèo thêm thịt mỡ, tép kho
Đàn con thơ vui sướng, thỏa reo hò
Ăn thật no, tối khò khò ngon giấc.
Căn bếp qua biết bao mùa gió bấc
Rêu phủ xanh ngói bếp thuở mưa phùn
Lưng bà cong, chân khó bước, tay run
Quang gánh xưa gãy đôi, thôi trọng trách.
Từng nhát búa đập vách nghe liền mạch
Ngói phủ rêu rơi lạch cạch xuống nền
Khói bếp lửa chẳng còn vút bay lên
Đống đổ nát xóa mờ căn bếp cũ.
Ngày hôm nay gia đình bà no đủ
Đàn con ngoan, ưu tú, trả ân tình
Xây cho mẹ căn bếp mới lung linh
Không bồ hóng, không nhọ nồi, hoen ố.
Cả đời bà chịu gió sương, khắc khổ
Quen củi khô, khói bếp, bữa cơm nghèo
Đôi tay bà nóng rát, mồ hôi đổ
Nấu cơm dài cho đám trẻ đói meo.
Trứng gà ta, nếp tương và rau muống
Dưa cải xanh, thịt luộc, tép kho cà
Nơi bếp mới nhìn đàn con ăn uống
Bà lão già trẻ lại... ngỡ đầu ba.
Ngói rêu phủ thôi việc hứng cơn mưa
Kiềng ba chân nghỉ phụ bà đun nước
Đống rơm to hun bếp bỗng dư thừa.
Chạn bát cao từ biệt xa bồ hóng
Đít xoong nồi vương vấn sắc nhọ đen
Hũ cơm mẻ chưa thèm chịu lên men
Vại nếp tương lem nhem xa góc cũ.
Đàn gà con chẳng còn nơi cư trú
Chó đốm già nằm một góc lim dim
Bếp hoang sơ, cảnh vật bỗng im lìm
Hồi ức qua mang về bao nỗi nhớ.
Gian bếp xưa cả đời bà đóng, mở
Nhóm củi khô nấu từng bữa cơm nghèo
Cơm độn sắn, rau cỏ bụng đói meo
Bảy đứa con lớn dần theo năm tháng.
Khẽ bước chân bóng trời chưa ló rạng
Dáng hình bà quang gánh nặng đôi vai
Gánh thứ nhất là những bó rau dài
Gánh thứ hai đàn gà non chiêm chiếp.
Áng chiều vàng nối khói lam xuất hiện
Bữa cơm nghèo thêm thịt mỡ, tép kho
Đàn con thơ vui sướng, thỏa reo hò
Ăn thật no, tối khò khò ngon giấc.
Căn bếp qua biết bao mùa gió bấc
Rêu phủ xanh ngói bếp thuở mưa phùn
Lưng bà cong, chân khó bước, tay run
Quang gánh xưa gãy đôi, thôi trọng trách.
Từng nhát búa đập vách nghe liền mạch
Ngói phủ rêu rơi lạch cạch xuống nền
Khói bếp lửa chẳng còn vút bay lên
Đống đổ nát xóa mờ căn bếp cũ.
Ngày hôm nay gia đình bà no đủ
Đàn con ngoan, ưu tú, trả ân tình
Xây cho mẹ căn bếp mới lung linh
Không bồ hóng, không nhọ nồi, hoen ố.
Cả đời bà chịu gió sương, khắc khổ
Quen củi khô, khói bếp, bữa cơm nghèo
Đôi tay bà nóng rát, mồ hôi đổ
Nấu cơm dài cho đám trẻ đói meo.
Trứng gà ta, nếp tương và rau muống
Dưa cải xanh, thịt luộc, tép kho cà
Nơi bếp mới nhìn đàn con ăn uống
Bà lão già trẻ lại... ngỡ đầu ba.