Dự thi Lạc giữa đơn côi

Dự thi  Lạc giữa đơn côi

Con vội xếp những tâm tình thiên cổ

Mải miết đi, chìm xuống phố không màu

Bỗng sững lại nghe mùa đang trở giấc

Hồn thẫn thờ nhen nhói một niềm đau.



Mùa Đông về sau giấc ngủ rất sâu

Sao tàn nhẫn khoác lên màu bông tuyết

Để cô đơn con biết mình đi lạc

Chẳng thể quay về trước đổi khác vòng xoay.



Con tự mình nắm chặt lấy bàn tay

Đan khoảng trống thưa dần sau mỗi ngón

Ở nơi ấy những ngày xưa còn nhỏ

Một bàn tay gầy guộc đã len vào.



Con trở về trong những giấc chiêm bao

Thấy vai mẹ đã sờn qua màu áo

Mái nhà tranh vẹo xiêu cùng gió bão

Lửa bập bùng sao chẳng ấm lòng thêm.



Mẹ dịu hiền như những ánh sao đêm

Đơn sơ lắm, chẳng đơn thuần – con biết

Những mất mát, khổ đau nào kể hết

Trước hi sinh cùng kiệt suốt cuộc đời.


Tan biến rồi, nước mắt cuối mùa trôi

Giấc chiêm bao vừa qua – thời nông nổi

Chẳng thể giữ bên mình lần sau cuối

Mất mẹ rồi con lạc giữa đơn côi.


Mất mẹ.jpg


Ảnh: Sưu tầm Internet

 
Sửa lần cuối:
Từ khóa Từ khóa
mất mẹ mùa đông tình mẹ con
1K
8
0
Trả lời

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.