Một gia đình truyền thống - Lê Ngọc Minh Vy

Một gia đình truyền thống - Lê Ngọc Minh Vy

Gia đình tôi là một gia đình truyền thống.

Truyền thống ở đây không phải là những quy định nghiêm khắc gì cả, nó chỉ đơn giản là cách dạy con của gia đình tôi mà thôi. Ba, mẹ tôi biểu đạt tình cảm cho con cái có phần lạnh nhạt, nghiêm túc. Khi còn nhỏ tôi đã tự nhận thức được họ không thích nói những lời ngọt ngào, yêu thương ôm ấp như những người ba, người mẹ của bạn bè xung quanh, có đôi lúc tôi vô cùng ghen tị, vô cùng tủi thân vì các bạn khác lại được ba mẹ trao cho những cái ôm cổ vũ, những nụ hôn khen thưởng mà tôi thì lại không có gì cả. Đối với một đứa trẻ chưa đủ nhận thức với mọi thứ xung quanh lúc bấy giờ, đó thật sự là điều tổn thương nhất, một vết cắt không thể xoá nhoà.

Đến một tháng nọ, vì sức khoẻ yếu mà mẹ tôi phải nhập viện nhiều lần, không có mẹ trong nhà không khí dường như không còn ấm áp nữa, dù mẹ không nói lời ngọt ngào nhưng có mẹ trong nhà vẫn ấm áp hơn biết bao nhiêu. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và cuối cùng đã hạ quyết tâm viết một bức thư cho mẹ, trong thư ghi chỉ có mấy chữ hỏi thăm đơn giản, nét chữ non nớt lúc bé lúc lớn không thẳng hàng, nhưng chứa đầy tình cảm của tôi. Tôi lén cho thư vào trong túi đồ của mẹ mà ba đã soạn sẵn để đưa vào bệnh viện. Dù biết mẹ sẽ không để ý đến bức thư trẻ con đó và cũng sẽ không phản hồi, nhưng tôi lại vô cùng cứng đầu muốn gửi nó cho mẹ. Tôi lúc đó đã không mong muốn gì, chỉ duy nhất mong muốn mẹ bình an mà thôi.

Bẫng qua một thời gian sau, trong lúc tìm đồ trong tủ của mẹ, tôi đã phát hiện một bí mật mà mẹ đã ấp ủ che giấu bao lâu nay. Đó là một tờ giấy mỏng manh được để ngăn nắp dưới một quyển sách nhỏ, vì tò mò tôi đã kéo nó ra xem. Sự ngạc nhiên lúc đó đã làm một đứa trẻ nhỏ bật khóc, dưới quyển sách chính là bức thư của tôi! Không một chút sứt mẻ hay rách nát gì cả, nhưng thêm vào đó lại có một hàng chữ nhỏ được viết ở góc giấy, nét chữ vô cùng cẩn thận, đẹp mắt, chỉ với ba từ mà đã đánh thẳng vào cảm xúc của tôi, làm lòng tôi ùn ùn như vũ bão, không gì có thể dập tắt được cơn bão dữ dội đó. Ba từ còn ấm áp hơn những cái ôm, cái hôn mà tôi hằng ao ước. Ba từ đấy chỉ giản đơn là:

"Mẹ yêu con"

"Mẹ yêu con" chỉ cần vậy thôi tôi đã nhận thức được rằng, tôi là một đứa trẻ được trao không ít kẹo mà lại tưởng mình thua kém mọi người.

Vết nứt trong lòng tôi như được một bàn tay vô hình mà vô cùng ấm áp chữa lành. Tôi đã nhận ra một đều rất quan trọng, rằng ba mẹ thật sự rất thương yêu tôi, chỉ là họ không biết thể hiện ra mà thôi. Tình yêu đó không phải là khổ hoa đắng ngát mà là kẹo ngọt điên người, không thể chỉ mới nếm thử đã vội vàng đánh giá, mà chỉ khi cảm nhận rõ ràng mới nhận ra được nó ngọt ngào cỡ nào. Sự ngọt ngào thầm lặng đó cứ như thế diễn ra, chúng tôi cứ lặng lẽ trao nhau tình yêu, cho nhau hơi ấm, quan tâm, chăm sóc nhau một cách thầm lặng. Đối với tôi như vậy là đủ, không cần lời nói hay những cái ôm ngoài mặt, chỉ cần bao nhiêu đó là đủ hạnh phúc, vì họ là gia đình của tôi, là một viên ngọc quý không gì có thể sánh bằng.

Tôi yêu gia đình của mình.
inbound7576576102274332768-jpg.6808
 
  • inbound7576576102274332768.jpg
    inbound7576576102274332768.jpg
    2.8 MB · Lượt xem: 2,501
Từ khóa Từ khóa
nhà trong phố
852
4
0
Trả lời

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.