Khi bóng đêm đã phủ mờ ôm hết những cô liêu, em trở về giữa không gian lạnh ngắt, chẳng buồn bật đèn mặc cho căn phòng tối tăm tĩnh mịch.
Em sà vào lòng tôi, tôi đưa đôi tay vô hình ôm lấy em một mớ đơn côi.
Kể ra em chắc chẳng biết có tôi luôn bên cạnh em, âm thầm lắng nghe những tâm tình em giấu kĩ người đời.
Khi và chỉ khi bầu trời ngoài kia tắt hết những giọt nắng, những ánh đèn thay thế mặt trời, cả không gian chìm vào một màu đen cô quạnh, tôi lại đến bên em. Tôi là bóng đêm cô liu , dù không lời không hình dạng nhưng đủ dịu dàng để vỗ về con tim nhỏ cô đơn.
Một mai... Ảnh st
Cuộc đời viễn xứ nhiều lắm những bão giông, ai cũng đôi lần mệt mỏi đến gục ngã. Em cũng như thế. Đứa trẻ đôi mươi dại khờ vì dòng đời xô đẩy mà nổi trôi, vì vòng xoáy mưu sinh mà dần trở nên mạnh mẽ.
Sau những ngày dài phải gượng ép bản thân sống vui ,sống khoẻ sống có ích trước mặt người khác. Em trở về với bản ngã chính mình, tẩy trang lột đi lớp trang điểm tươi tắn, ôm gối mà rơi lệ.
Thân gái một mình nơi xứ lạ, người xa, những lúc yếu đuối không một ai che chở. Giữa đêm trường, khi em đã quá mệt nhoài thiếp đi, chiếc điện thoại reo chuông vài hồi, em vội vàng thức giấc, trực sẵn trên môi một nụ cười, em nói, em cười như thể bản thân chưa từng buồn bã, ấy là khi em nhìn thấy mẹ cha, em không dám để họ thấy em tiều tụy, sầu muộn . Rồi khi màn hình rơi vào tĩnh lặng, em ngã người mắt ướt tràn mi. Cuộc sống khi mà tốc độ thành công của mình luôn chậm hơn so với tốc độ già đi của cha mẹ, có mấy ai yên lòng.
Những trăn trở không ngừng cuộn lên, có lẽ em yêu tôi, hoặc nghiện tôi mà vì thế chưa khi nào ngủ sớm. Em cứ tĩnh lặng ngắm nhìn tôi, đôi lúc hàng mi khẽ rung mang những giọt nước. Bờ vai gầy thi thoảng run lên. Tôi ôm lấy em, rồi ngày mai sẽ tốt, tôi tin là như thế. Tôi thường tự hỏi, rốt cuộc con người ta đã trải qua những thứ gì? Nhân gian nhiều người đến thế sao cứ mãi một mình ôm lấy những đơn côi?
Phải chăng thế gian muôn hình vạn trạng, không ai dám tin ai để sẻ chia?
Phải chăng giữa thế sự xoay vầng, chẳng ai bận lòng nỗi u hoài của ai?
Nhân tình thế thái lạnh lẽo, lạnh hơn cả mùa đông và những cơn mưa. Chỉ thương em, thương mảnh đời nhọc nhằn, thương tuổi đời thơ ngây.
Thương những nỗi niềm chất chứa. Cứ ôm lấy tôi đi mà than thở, tôi rất kín lời và tôi thương em. Rồi một mai ánh bình minh thay tôi vuốt ve tóc mềm, em hãy cười hãy sống cho em, một cuộn đời bình dị an yên và hạnh phúc.
Tôi vẫn đây đợi em, dù nao nhiêu năm nữa, em không hề đơn côi. Hãy sống hết lòng để trải nghiệm. Cuộc sống mà, muốn thấy cầu vồng phải chấp nhận những cơn mưa.
Hồng Hana
Em sà vào lòng tôi, tôi đưa đôi tay vô hình ôm lấy em một mớ đơn côi.
Kể ra em chắc chẳng biết có tôi luôn bên cạnh em, âm thầm lắng nghe những tâm tình em giấu kĩ người đời.
Khi và chỉ khi bầu trời ngoài kia tắt hết những giọt nắng, những ánh đèn thay thế mặt trời, cả không gian chìm vào một màu đen cô quạnh, tôi lại đến bên em. Tôi là bóng đêm cô liu , dù không lời không hình dạng nhưng đủ dịu dàng để vỗ về con tim nhỏ cô đơn.
Một mai... Ảnh st
Cuộc đời viễn xứ nhiều lắm những bão giông, ai cũng đôi lần mệt mỏi đến gục ngã. Em cũng như thế. Đứa trẻ đôi mươi dại khờ vì dòng đời xô đẩy mà nổi trôi, vì vòng xoáy mưu sinh mà dần trở nên mạnh mẽ.
Sau những ngày dài phải gượng ép bản thân sống vui ,sống khoẻ sống có ích trước mặt người khác. Em trở về với bản ngã chính mình, tẩy trang lột đi lớp trang điểm tươi tắn, ôm gối mà rơi lệ.
Thân gái một mình nơi xứ lạ, người xa, những lúc yếu đuối không một ai che chở. Giữa đêm trường, khi em đã quá mệt nhoài thiếp đi, chiếc điện thoại reo chuông vài hồi, em vội vàng thức giấc, trực sẵn trên môi một nụ cười, em nói, em cười như thể bản thân chưa từng buồn bã, ấy là khi em nhìn thấy mẹ cha, em không dám để họ thấy em tiều tụy, sầu muộn . Rồi khi màn hình rơi vào tĩnh lặng, em ngã người mắt ướt tràn mi. Cuộc sống khi mà tốc độ thành công của mình luôn chậm hơn so với tốc độ già đi của cha mẹ, có mấy ai yên lòng.
Những trăn trở không ngừng cuộn lên, có lẽ em yêu tôi, hoặc nghiện tôi mà vì thế chưa khi nào ngủ sớm. Em cứ tĩnh lặng ngắm nhìn tôi, đôi lúc hàng mi khẽ rung mang những giọt nước. Bờ vai gầy thi thoảng run lên. Tôi ôm lấy em, rồi ngày mai sẽ tốt, tôi tin là như thế. Tôi thường tự hỏi, rốt cuộc con người ta đã trải qua những thứ gì? Nhân gian nhiều người đến thế sao cứ mãi một mình ôm lấy những đơn côi?
Phải chăng thế gian muôn hình vạn trạng, không ai dám tin ai để sẻ chia?
Phải chăng giữa thế sự xoay vầng, chẳng ai bận lòng nỗi u hoài của ai?
Nhân tình thế thái lạnh lẽo, lạnh hơn cả mùa đông và những cơn mưa. Chỉ thương em, thương mảnh đời nhọc nhằn, thương tuổi đời thơ ngây.
Thương những nỗi niềm chất chứa. Cứ ôm lấy tôi đi mà than thở, tôi rất kín lời và tôi thương em. Rồi một mai ánh bình minh thay tôi vuốt ve tóc mềm, em hãy cười hãy sống cho em, một cuộn đời bình dị an yên và hạnh phúc.
Tôi vẫn đây đợi em, dù nao nhiêu năm nữa, em không hề đơn côi. Hãy sống hết lòng để trải nghiệm. Cuộc sống mà, muốn thấy cầu vồng phải chấp nhận những cơn mưa.
Hồng Hana