NGƯỜI MẸ ĐIÊN
Ngày sinh con trời mưa tầm tã
Ba đi xa, xa mãi chẳng thấy về
Mẹ thẩn thờ bồng con chờ trước cửa
Qua bao mùa mưa gió chẳng thôi trông
Thời gian trôi, lòng người như hóa đá
Giữa khổ đau, mẹ trở thành bà điên
Nhà mình nghèo, tiền đâu mà chữa trị
Con cùng chị trở thành trẻ mồ côi
Rồi lên hai, con rời vòng tay mẹ
Đến nơi xa, gọi đất khách là nhà
Mẹ ở lại ôm mối tình giang dở
Lỡ xuân thì bên chiếc xích chân
Ngày con về, mẹ vẫn giữ bức ảnh
Là hình ba trên tấm giấy chứng minh
Rồi lặng mình, nhìn ba cười và chỉ
“ Con về rồi, anh có thấy nó không ?”
Con òa khóc giữa khoảng không vắng lặng
Hai mươi năm chẳng phải một cuộc đời
Mẹ vẫn vậy, chẳng chịu cách rời
Hình bóng ba giữa cuộc đời giông bão
Con về rồi, chẳng còn là đứa trẻ
Mẹ ẵm bồng trong tiếng ầu ơ
Mà sao mẹ, vẫn hoài là mẹ
Đứng đợi ba trước cửa những trưa hè ?
Ngày sinh con trời mưa tầm tã
Ba đi xa, xa mãi chẳng thấy về
Mẹ thẩn thờ bồng con chờ trước cửa
Qua bao mùa mưa gió chẳng thôi trông
Thời gian trôi, lòng người như hóa đá
Giữa khổ đau, mẹ trở thành bà điên
Nhà mình nghèo, tiền đâu mà chữa trị
Con cùng chị trở thành trẻ mồ côi
Rồi lên hai, con rời vòng tay mẹ
Đến nơi xa, gọi đất khách là nhà
Mẹ ở lại ôm mối tình giang dở
Lỡ xuân thì bên chiếc xích chân
Ngày con về, mẹ vẫn giữ bức ảnh
Là hình ba trên tấm giấy chứng minh
Rồi lặng mình, nhìn ba cười và chỉ
“ Con về rồi, anh có thấy nó không ?”
Con òa khóc giữa khoảng không vắng lặng
Hai mươi năm chẳng phải một cuộc đời
Mẹ vẫn vậy, chẳng chịu cách rời
Hình bóng ba giữa cuộc đời giông bão
Con về rồi, chẳng còn là đứa trẻ
Mẹ ẵm bồng trong tiếng ầu ơ
Mà sao mẹ, vẫn hoài là mẹ
Đứng đợi ba trước cửa những trưa hè ?
- Từ khóa
- người mẹ điên