sáng tác  Sợi dây chuyền hoa Ti-gôn.

Trương Thị Diễm Phúc
Trương Thị Diễm PhúcTrương Thị Diễm Phúc đã được xác minh
Bài viết cấm người đọc dưới 18 +

Đã mấy ngày rồi, gã không ngủ được. Nếu không ngủ lại, chắc gã chết mất. Gã sẽ chết vì mất ngủ. Gã trở mình mấy lần, ghìm chặt những suy nghĩ vẩn vơ lại. Gã phải ngủ, ngủ đi. Một, hai, ba, bốn…

Vớ vẩn, thật là vớ vẩn. Chuyện hoang đường thế mà. Mấy chuyện điên khùng này sao cứ bám lấy gã. Lẽ nào là do gã thực sự không có năng lực,.. điên, không phải. Gã nghĩ gã vẫn có thể có. Lòng tự tôn của một thằng đàn ông không cho phép gã nghĩ bậy. Nhưng gã vẫn cứ nghĩ. Gã sắp chết điên với một nồi suy nghĩ bung trào. Tức cái mình, gã ngồi phắt dậy, dứt khoát đi ra khỏi giường.

Thành phố về đêm trống vắng lạ thường. Gã nhìn đồng hồ, hai giờ sáng. Bình thường giờ này mấy tay đua với mấy tên bợm nhậu sẽ chơi ẩu ở quán nào đó. Chắc có lẽ do gã chưa thấy thôi. Chiếc xe rác nằm ven đường bơ vơ thấy tội, tự dưng gã muốn bổ nhào vô đó. Đơn giản là gã muốn chạy trốn. Giá như có tên điên nào đó húc gã bất tỉnh thì sướng biết mấy nhỉ? Để gã khỏi nghĩ nhiều, hoặc gã chỉ muốn nằm đó, không nghĩ ngợi gì về cuộc đời. Trốn khỏi cuộc đời có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất của gã lúc này.

Gã đã đi đến cầu Trần Phú từ lúc nào. Mặt biển gợn sóng lăn tăn. Ánh đèn hiu hắt chiếu sáng lên khuôn mặt gã. Gã vô thức sờ chòm râu lún phún mấy cộng. Chà, cũng đẹp trai đấy. Khóe miệng gã nhếch lên, gã hài lòng sờ khuôn mặt mình. Nha Trang thật đẹp, nếu không phải vì quyết định ban đầu của mẹ gã thì chắc gã không có duyên với thành phố này rồi. Tự nhiên gã thấy yêu thành phố này quá. Những khu Resort chạy dọc ven biển, kiến trúc hiện đại ngon chẳng khác gì mấy em mười tám mà gã muốn xơi. Cuộc đời gã chỉ có hai thứ gã chưa chạm vào nhiều: Gái và tiền. Gã chạy theo mãi mà chẳng có được. Nghĩ đến đây, gã tiếc rẻ, giá như ngày đó gã xơi em Ngàn thì tốt biết mấy. Gã sẽ biết mùi gái là gì.

Brin…brin… Chiếc xe ào tới, gã không kịp nhìn, xém ngã nhào ra giữa đường.

-Mày đi không có mắt à. Mở mắt mà nhìn bố mày chứ.

Nói đoạn, thanh niên lồm cồm bò dậy, phóng xe cái ù đi mất.

Gã phủi quần áo, mồm chửi hai từ mà bất kì người đàn ông nào khi nổi khùng cũng sẽ nói. “Mẹ nó”.

Cuộc đời gã vui như rạp xiếc. Cơ duyên kẻ xiếc không phải thú mà là người. Nhưng mà gã thấy vui vì điều đó. Đâu phải ai đẻ ra đã được xiếc như gã. Mấy ai dám bị cuộc đời ném ra bươn chải từ bé như gã đâu.

Biết gã dạo này nhiều tâm sự, thằng Huy lại rủ gã đi bar.

  • Tao hết tiền rồi, tiền đâu nữa mà đi.
  • Yên tâm, thằng em này lo tất, cứ mượn nợ chỗ thằng Tuấn là được.
  • Được, vậy tối nay đi.
Tiếng nhạc xập xình, gã muốn quẩy tung kí ức. Cô em múa cột xéo xắt uốn éo nhìn mà thèm. Ả lắc bờ mông, ưỡn cái ngưc. Ánh đèn trên sân khấu rọi vào những bàn tay đang nhét tiền vào ngực ả. Những bàn tay thèm khát muốn nhét vào sâu hơn. Ả đã mặc ba bốn lớp áo để khỏi chạm da thịt. Nhưng mấy kẻ săn mồi thì không muốn như vậy. Ánh mắt hau háu luôn nhìn vào chỗ có vải đang đung đưa theo nhịp.

Xịt ra- Thanh niên đẩy gã ra xa. Trên mặt hắn, có vết sẹo dài.

Hắn đi thẳng lên chỗ DJ thì thầm vào tai:

Hôm nay có hàng không?

Tên DJ hất mắt về phía tên đang đứng cạnh sân khấu. Mặt Sẹo lò dò đi xuống, khi đi ngang qua gã, không quên ném cái nhìn sắc sảo đầy hàm ý.

  • Hàng thịt hay hàng bột?
  • Cả thịt, cả bột thì sao? Giá bao nhiêu?
  • Đoán xem?
  • Chục triệu?
  • Hơn đó, hàng thịt em tốn công đưa từ miền Tây về, đâu dễ gì đưa tới Nha Trang, công vận chuyển đã hơn chục triệu rồi. Anh mới chơi lần đầu đúng không?
  • Bao nhiêu thì tao cũng chiều. Chú em cứ đưa tất. Tao còn cái sổ đỏ bà già mới “đưa”.
Tên đưa hàng cười ẩn ý, là đưa hay là cướp? Chắc lại đi cướp của bà già để đi chơi đây mà.

Theo em xuống kho. Tha hồ cho anh chọn.

Thằng Huy mở cửa kho. Đoạn thằng Huy dúi vào túi Mặt Sẹo thứ gì đó, rồi ghé sát tai: “Anh chơi cho cẩn thận”.

Gã ngồi một bên nhìn thấy hết. Mấy hổm rày, cớm làm ăn lơ là quá. Nhưng nghĩ tới bận mình cũng suýt từng, gã bỗng giật thót kinh.

Huy thấy gã thì tiến lại gần:

  • Em Ngàn bữa trước… mùi vị có ngon không?
  • Ngon cái con khỉ, tao có kịp xơi đâu?
  • Thế hôm nay, quý anh có muốn xơi lại không?
Gã chần chừ giây lát.

Ông anh mà yếu là con Ngàn chê đó. Hôm nay đặt lịch nha.

Yếu? Ai bảo gã yếu? Là con Ngàn nói à? Gã muốn làm rõ cho ra ngô ra khoai mới được.

Gã không phủ nhận cũng không đồng tình. Đôi tay gã vô thức móc ra đống tiền mà thằng Tuấn đưa, đặt lên bàn.

Bao nhiêu tiền đó, cứ lấy hết đi.

Thằng Huy cầm đống tiền bỏ vội vào túi, liếc nhìn thằng Tuấn đang quẩy hăng dưới kia. Hai thằng liếc nhau cười nhếch môi.

***

-Em có thai rồi!

- Có thai? Mày bị điên à?

Thằng Huy cú đầu con Ngàn một cái.

  • Mày có biết tao bỏ ra bao nhiêu tiền mới rước được mày về không? Tao cực khổ đào tạo ra mày mà mày lại nói ra những câu thế à! Mày có thai rồi ai làm việc cho tao! Rồi mày lấy gì trả tiền cho tao?! Con của thằng nào? Mày có bị điên không?!
  • Có thể là con của anh Tuấn.
Thằng Tuấn tay đang chuẩn bị vặn nhạc, thì khựng lại.

  • Mày có bị điên không? Tao có dụng cụ, không thể nào có con được?
  • Tuần trước em với anh…
Thằng Tuấn chặn họng con Ngàn

-Có khi nào là con của thằng đó?

- Cái tên Mặt Sẹo đó hả? – Thằng Huy nghi ngờ.

- Có thể lắm, thấy hắn lớ ngớ là em nghi rồi. Còn đòi chơi cả hàng thịt lẫn hàng bột nữa.

- Mày đưa hàng kiểu gì vậy? Phải biết nhìn khách chớ? Tên đó lần đầu vào quán đó – Thằng Tuấn bỗng sang nhìn Ngàn- Mày đi vào trong, lát tao vào nói chuyện với mày sau!

- Là anh kêu em đưa mà, anh liếc mắt còn gì!- Thằng Huy phân bua.

- A, em có cách rồi, ông anh đó đần lắm, cứ gá sang cho ổng là được. – Huy tiếp lời- Ông đó luôn sợ mình không có con, nên em mới đưa con Ngàn sang cho ổng chơi.

- Được không đó? Mai mày dắt con Ngàn đi khám, coi thử mấy tuần rồi. Nếu được thì bỏ, nghe chưa?

- Em nghĩ nên bỏ con Ngàn luôn đi, con đó làm ăn không được gì hết. Cứ gán sang cho ông Đông chịu hộ. Anh quên rồi à, ông Đông không rành mấy vụ này, hồi em con Ngàn, hai lần ổng đều không dám đụng vào con Ngàn chứ huống chi là…

Hai tên cùng cười phá lên…

***

Tự dưng gã có thêm một đứa con mà gã cứ ngờ ngợ. Gã được làm bố rồi sao? Không lẽ cứ nắm tay là có con? Gã sợ hãi giấu bàn tay ra sau. Con Ngàn cứ thút thít cạnh giường, đòi gã phải cưới cho bằng được.

Không lẽ anh không định chịu trách nhiệm với em sao? Anh là đồ đàn ông tệ bạc, con của anh mà anh không dám nhận à?!

Gã đưa tay lau nước mắt cho Ngàn, tự dưng lên chức bố gã thấy không quen. Gã nghĩ lại quá khứ của gã, từng thước phim tua chậm trong đầu.

Mẹ gã có thai khi chưa đầy 17 tuổi, gã được sinh ra trong cái đống rơm gần đường đi chợ của mẹ. Chợ Đồng Xuân hôm đó không hiểu sao lại đông đến kì lạ. Mẹ gã đặt đại cái tên cho gã. Gã tên là Đông.

Lên 8 tuổi, gã đánh nhau với tên trong xóm. Nó trề môi ra:

Mày là cái đồ không cha! Lêu lêu.

Gã tức mình lấy cục đá ném chảy máu đầu tên đó. Mẹ tên đó đến mắng:

Mày đúng là cái đồ không có bố nên không có ai dạy dỗ đàng hoàng cả.

Thì ra, không có cha tức có nghĩa là không thành người. Thì ra là vậy. Mẹ gã ôm chặt gã vào lòng. Mấy tháng sau, mẹ gã vì kế sinh nhai, cũng không chịu nổi những lời đàm tiếu, xách gã lên vai, lên chuyến tàu Nam – Bắc, bỏ gã ở dọc đường.

Gã sống ở Nha Trang từ lúc gã 8 tuổi rồi.

Sống bằng nghề ăn xin qua ngày. Gã chưa từng biết hạnh phúc là gì, có cái gì bỏ bụng, đó chính là hạnh phúc rồi.

Gã giơ tay sờ bụng cô gái. Không hiểu sao trong lòng gã có cái gì đó chảy ngược. Sinh linh bé bỏng này… Nếu gã bỏ đi thì ai sẽ nuôi con gã? Rồi con gã sẽ chịu cảnh như gã. Gã cũng chưa từng biết bố mình là ai.

Ngày mai tôi sẽ kiếm việc gì đó làm, nuôi con chúng ta.

Ngàn nhìn gã bất ngờ. Kéo gấu áo xuống che chỗ thịt dập tím trên người. Ả tính phá thai, đặt trước cửa Trang viên Hoa Hồng như mọi cô gái đã từng làm. Nhưng ai ngờ tên này lại ngu quá, chấp nhận nuôi mẹ con ả. Ả nghi ngờ có chịu nuôi thật không. Nghĩ như vậy chứ ả vẫn đợi góp nhiều tiền rồi bỏ đứa trẻ luôn một đặng.

Ngày mai, gã trở nên chín chắn như bao giờ hết. Lấy cái áo sơ mi được cho, khoác vội lên người, gã bỗng thấy mình chững chạc, có trách nhiệm hẳn ra. Ả nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉnh lại cái cổ áo cho gã. Lần đầu tiên, gã cảm nhận mình được yêu thương, lần đầu tiên có người quan tâm gã. Lòng gã có chút rộn ràng, tâm trạng phấn khởi hẳn lên.

Gã vô thức sờ tay lên lồng ngực. Mặt dây chuyền hoa ti-gôn long lanh dưới nắng, Những chùm sáng chớp nhả như chơi một bản nhạc không lời. Nhìn vật như nhớ cố nhân. Mớ kí ức xa xưa bỗng ùa về trong gã.

***

  • Con tên là gì?
  • Con tên là Đông.
  • Bố mẹ con đâu? Sao con lại ở đây? Mau về đi, trời sắp khuya rồi.
Ông lão lầm bầm. “Chả biết con cái nhà ai lại đi lạc ở đây thế này.”

Đứa trẻ òa lên khóc, ông lão hoảng hốt. Dấm chặt đầu đứa bé vào lòng. Miệng không ngừng an ủi. Càng an ủi, càng khóc to hơn. Mãi cho đến khi lão chia nửa miếng bánh, đứa trẻ mới ngừng khóc.

Đó là lần đầu tiên gã gặp “bố nuôi” của gã. Một ông lão tuổi đã ngoài 70. Đứa con trai ruột của lão bỏ lão lại ngôi nhà tranh vách đất. Ông lão nhớ con nên vác thân già lên thành phố đi tìm. Tìm hoài, tìm hoài. Vẫn chưa tìm thấy. Số góa vợ, con bỏ đi kiếm kế sinh nhai, ông lão sống cô đơn cho đến khi gặp gã.

Còn trông đợi được gì vào lòng người? Thứ lạnh lùng có thể vứt bỏ tình thân, vứt bỏ trách nhiệm của người mẹ. Ông lão đã thấu hiểu sự đời, thấu hiểu đến nỗi nhẫn tâm bỏ rơi gã lại một lần nữa.

Dây chuyền hoa ti-gôn là món quà cuối cùng ông lão để lại cho gã. Dây chuyền đó chính tay ông lão làm, ông lão đi xin từng chút keo một, ngắt bông hoa ti-gôn bên đường, loài hoa mà vợ ông lão thích nhất. Ông lão mài nhẵn mặt đi, lại chà, lại trát keo, lại làm nhẵn. Cái sợi dây chuyền được ra đời như thế đó. Không khắc nạm bạc, vàng, không trắng trẻo, sáng mắt như kim cương, ấy vậy mà chứa đựng tình thương vô hạn của người với người.

Ông lão theo bà lão đi rồi.

Từ đó, gã trân quý sợi dây chuyền hơn bao giờ hết.

Nó đã bị gã sờ miết cho đen đi, nhưng mỗi khi gã tắm, gã đều cất sang một bên. Mỗi khi bị người ta đánh, gã đều cầm chặt sợi dây chuyền cho khỏi bị hư. Đối với gã, sợi dây chuyền còn quý hơn sinh mệnh.

Gã chẳng hiểu vì sao ả lại muốn đến nơi này. Tâm tư đàn bà cũng ít thằng đàn ông hiểu nổi. Nghĩ vậy, gã chẳng thèm thắc mắc làm chi. Trang viên Hoa Hồng, là nhà của hàng nghìn đứa trẻ. Ngàn đến Trang viên Hoa hồng, thắp nhang cho từng ngôi mộ thai nhi. Những đứa trẻ đáng thương chưa kịp thấy ánh sáng mặt trời, mãi mãi không bao giờ thấy. Nhìn ả tiều tụy thấy rõ, từ lúc ả biết ả bị bệnh, ả khát khao được sống. Ả muốn mặc chiếc áo đẹp nhất, ả muốn đi du lịch. Ả chợt nghĩ, ai cũng có quyên được sống mà, cớ sao lại tước đoạt đi quyền của người khác? Đúng vậy, bất cứ ai cũng có quyền được sống, được hạnh phúc, tại sao lại muốn cướp đi quyền được sống của ả. Tại sao vậy? Ả chua chát ngước nhìn ánh mặt trời. Đứa con trong bụng đạp mạnh một cái, ả đau điếng ôm bụng.

Con ngoan, mẹ sẽ cố gắng cho con được sống.

Nhất định, cho dù đánh đổi mạng sống, mẹ cũng muốn con được ra đời.



Phòng bar vẫn nóng phừng phực. DJ uể oải ngáp ngắn, ngáp dài. Thằng Huy bá cổ:

  • Hôm nay đắt hàng quá anh Ba nhỉ!
  • Bình thường thôi! -Vừa nói vừa lấy tay che miệng đã ngáp muốn sái quai hàm.
  • Theo anh thì…có nên khử con Ngàn?!
  • Chưa phải lúc, đợi nó sinh con, rồi khử luôn một lần. Hãy làm cho thật tự nhiên, sinh con là cửa tử của phụ nữ.
Huy ngầm hiểu ý, đưa tay xẹt ngang cổ để biểu thị chấp hành mệnh lệnh. Bỗng…bùm bùm…xẹt xẹt…

Phòng bar tối om.

-Đứa nào tắt cầu dao đó!

Thằng Huy gọi hai thằng em ra bên ngoài, phải coi thử là tên nào đang dở trò. Chứ quán bar này không đời nào có chuyện cúp điện được.

  • Có cớm, có cớm!
  • Chạy đi anh Ba.
Thằng Huy, thằng Tuấn vội lách vào trong đám đông để chuồn. Một cánh tay to lớn vặn ngược thằng Tuấn tại góc sân khấu. Thằng Huy cũng không trách khỏi, vừa ra ngoài đã gặp khách quen.

-Khốn nạn thật! Mẹ nó, em đâu biết nó là cớm!

-Đồ ngu, nếu mày khôn thì đã không bị nó bắt rồi!

“Bốp”- Cái bọn tép cò này có im hay không hả?

Mặt Sẹo vừa tát thằng Tuấn vừa tiếp lời:

Tao rình tụi bây lâu rồi, nay mới tóm gọn cả ổ. Chuẩn bị bục xương trong tù đi!

**

  • Trong một con hẻm nhỏ, ánh đèn hắt lên cái sẹo dài ngoằng chạy từ khóe môi tới chân mày của hắn, trông đáng sợ.
  • Mày dám giành con Ngàn với tao à? Bọn bay đâu, đứng đó làm gì nữa, đánh hắn gãy xương đi!
  • Màn đêm vang vọng tiếng đánh đập man rợ. Kẻ nhìn sát bên cột điện cũng thở không ra hơi, chậm rãi lui về.
  • Rồi, hắn cắn chặt lấy tai người đang nằm sấp, vết sẹo dài dãn ra:
  • Triển khai nhiệm vụ.
Người nằm dưới đất, nắm chặt vật gì đó trong tay, miệng thều thào:

Rõ.

Chiếc USB đặt trên bàn, Mặt Sẹo chỉnh lại trang phục, dõng dạc:

  • Thưa các đồng chí, tôi phát hiện một hang ổ buôn ma túy và mại dâm. Kính mong các đồng chí cho phép tôi thực hiện nhiệm vụ lần này.
  • Không được, nó rất nguy hiểm. Hãy để cho Bác Túc thực hiện, bác ấy đã có hơn 30 năm kinh nghiệm trong ngành.
  • Tôi muốn thực hiện nhiệm vụ này. Đây là hang ổ rất chuyên nghiệp, có đường dây, tổ chức chặt chẽ, có địa bàn hoạt động rộng. Hơn nữa là, bọn chúng có tên cầm đầu đã từng có tiền án. Tôi đã tìm hiểu rất kĩ và chỉ còn đang thiếu một số chứng cứ, nó hiện đang nằm trong tay tên Tuấn.
Mặt Sẹo cầm xấp tài liệu phát ra.

  • Nếu không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con?!
  • Ai sẽ hỗ trợ đồng chí?! Ai sẽ là người tiếp ứng cho đồng chí? Tôi cần đảm bảo đồng chí đã hạn chế rủi ro hết mức có thể.
  • Tôi có người hỗ trợ, bố hắn ta từng là cảnh sát chìm.
Gã đến phỏng vấn công ty, gã ú ớ trả lời không đúng câu nào. Người HR vứt tập CV của gã xuống đất, rồi quay lưng đi. Tay chắp sau lưng ra kí hiệu số 2.

“ Số 2 nghĩa là tóm gọn.” Gã thầm nghĩ. “Chắc bên cảnh sát sắp hành động rồi”.

Gã lẻn vào bar, đến gần két sắt. Gã mường tượng lại mật khẩu két sắt mà lúc tên Tuấn cho gã mượn tiền. Két sắt mở ra, gã lấy toàn bộ giấy tờ trong đó, rồi bỏ đống giấy tờ khác vào.

Lúc đi ngang cầu dao, gã vung cùi chỏ vào mũi tên đứng gần đó.Tên đó đưa hai tay ôm mũi, nhân lúc hắn không phản ứng kịp, gã bật tập giấy thật mạnh vào mắt tên đó, rồi bấu vào hàm hắn lôi đi…

Gã trở về nhà đã quá khuya. Bóng hồng trên giường đã ngủ từ lâu rồi. Gã uể người trườn về khu tắm rửa, rồi mệt lả gục trên bồn nước.

Tin tức quán bar bị phong tỏa và tên Tuấn đã bị quân triều đình lôi đi khiến Ngàn nơm nớp lo sợ. Giờ chỉ còn ả là chưa bị tóm. Ả phải làm sao đây? Ả chỉ biết nắm chặt tay gã.

Trong bệnh viện, cảnh sát mở cửa cái cạch.

Là bé trai, xin chúc mừng anh.

Gã hồ hởi nhìn khuôn mặt nhắm nghiền của đứa trẻ, lòng dâng lên bao cảm xúc hỗn độn. Gã vui khi thấy thằng cu con đang chóm chép, gã rộn ràng khi gã được lên chức. Gã được làm cha rồi. Gã ngã khụy xuống bên giường bệnh, lúc này ả đã ngủ rồi.

Chúng tôi đã có kế hoạch cho anh và cô ấy. Yên tâm, cô ấy sẽ được chăm sóc đặc biệt.

Mặt Sẹo vỗ vào lưng gã. Tự nhiên hời thêm thằng cu con gã không biết phải làm sao. Gã vui tủm tỉm. Kìa, kì lạ quá, sao Ngàn lại không thở nữa. Gã lay ả thật mạnh. Ả vẫn nằm im. Cơ thể ả lạnh ngắt. Gã hoảng hốt giật mạnh vào tay ả.

Mặt Sẹo cúi gằm mặt:

Thật ra, cô ấy bị nhiễm HIV từ lâu rồi. Trước khi vào phòng sinh cô ấy đã cầu cứu đến bác sĩ, hãy cứu lấy con của cô ấy.

Gã gào khản cổ tên ả, ả đã hứa với gã là sẽ sống tốt cơ mà. Ả hứa sẽ cùng gã về quê, chăm sóc cho con chúng mình. Tại sao lại…

Sao ai cũng bỏ gã đi hết vậy? Tại sao? Tại sao vậy?

Kết quả xét nghiệm ADN ở trên bàn, gã không dám nhìn. Không phải vì gã không muốn biết mà là vì gã biết sự thật từ lâu rồi, chỉ là gã không muốn tên Tuấn biết sự thật. Nhưng vì đứa bé, gã không nỡ để tên đó ra đi mà không biết đến sự tồn tại của con mình.

Thằng Tuấn nhìn mặt đứa nhỏ, vô thức đưa tay lên không trung, tỏ ý định muốn sờ. Gã ôm đứa nhỏ lui ra xa, sợ hắn sẽ làm gì bậy đến đứa nhỏ. Đứa nhóc ôm chặt mặt sợi dây chuyền hoa Ti-gôn trên cổ mình. Những cánh hoa Ti-gon lấp lánh lấp lánh. Đứa trẻ chìm dần vào trong những giấc mơ…
 
  • Sợi dây chuyền hoa Ti-gôn.png
    Sợi dây chuyền hoa Ti-gôn.png
    848.1 KB · Lượt xem: 155
Từ khóa Từ khóa
công an diễm phúc sợi dây chuyền hoa ti-gôn tội phạm
806
0
7
Trả lời
Truyện này đọc cuốn quá. Đã đọc không sót chữ nào luôn
 
  • Like
Reactions: Triều Anh
Tự gắn mác 18+ luôn
 
Theo yêu cầu của em, chị xin đưa ra một vài nhận xét sau:
-Ưu điểm
+ Cốt truyện hấp dẫn
+ Truyện có nhiều tình tiết bất ngờ
+ Thành công trong việc xây dựng nhân vật. Ví dụ như: nhân vật gã, Ngàn, Tuấn
+ Ngôn ngữ phù hợp với bối cảnh và tính cách nhân vật
+ Kết cấu phức tạp, tạo nhiều bất ngờ cho người đọc
- Khuyết/ hạn chế
+ Các dấu chấm đen ở đầu lời thoại của nhân vật là không phù hợp ( thường hay dùng gạch đầu dòng)
+ Một số tình tiết quá nhanh làm người đọc theo dõi không kịp với tiết tấu của truyện.
+ Một vài câu văn sử dụng từ chưa phù hợp, làm giảm giá trị của truyện:”Gã sắp chết điên với một nồi suy nghĩ bung trào”( không ai diễn tả tâm lý bực tức đến phát điên bằng cụm từ “ một nồi suy nghĩ bung trào”)
+ Nhan đề chưa phù hợp với truyện ( nói đúng hơn là nhan đề chưa đủ độ cuốn hút để người đọc nhìn thấy nhan đề là đọc ngay)
+ “Ngày mai, gã trở nên chín chắn như bao giờ hết.” Câu này chưa ổn em nhé, cần phải sửa lại.
Nói chung là trừ những cây bút chuyên nghiệp, chúng ta chỉ là người mê văn chương thôi. Nên có tác phẩm là đã quý. Chị cũng viết không hay. Nhưng cũng thích viết. Viết như một nhu cầu…
Riêng truyện ngắn này có chất lắm nhé, bỏ qua những khuyết điểm thì truyện vừa có giá trị hiện thực vừa có giá trị nhân đạo. Truyện truyền tải được thông điệp ý nghĩa. Em có khiếu viết truyện ngắn đấy. Văn xuôi phù hợp với em. Hãy kiên trì theo đuổi đam mê em nhé
 
Theo yêu cầu của em, chị xin đưa ra một vài nhận xét sau:
-Ưu điểm
+ Cốt truyện hấp dẫn
+ Truyện có nhiều tình tiết bất ngờ
+ Thành công trong việc xây dựng nhân vật. Ví dụ như: nhân vật gã, Ngàn, Tuấn
+ Ngôn ngữ phù hợp với bối cảnh và tính cách nhân vật
+ Kết cấu phức tạp, tạo nhiều bất ngờ cho người đọc
- Khuyết/ hạn chế
+ Các dấu chấm đen ở đầu lời thoại của nhân vật là không phù hợp ( thường hay dùng gạch đầu dòng)
+ Một số tình tiết quá nhanh làm người đọc theo dõi không kịp với tiết tấu của truyện.
+ Một vài câu văn sử dụng từ chưa phù hợp, làm giảm giá trị của truyện:”Gã sắp chết điên với một nồi suy nghĩ bung trào”( không ai diễn tả tâm lý bực tức đến phát điên bằng cụm từ “ một nồi suy nghĩ bung trào”)
+ Nhan đề chưa phù hợp với truyện ( nói đúng hơn là nhan đề chưa đủ độ cuốn hút để người đọc nhìn thấy nhan đề là đọc ngay)
+ “Ngày mai, gã trở nên chín chắn như bao giờ hết.” Câu này chưa ổn em nhé, cần phải sửa lại.
Nói chung là trừ những cây bút chuyên nghiệp, chúng ta chỉ là người mê văn chương thôi. Nên có tác phẩm là đã quý. Chị cũng viết không hay. Nhưng cũng thích viết. Viết như một nhu cầu…
Riêng truyện ngắn này có chất lắm nhé, bỏ qua những khuyết điểm thì truyện vừa có giá trị hiện thực vừa có giá trị nhân đạo. Truyện truyền tải được thông điệp ý nghĩa. Em có khiếu viết truyện ngắn đấy. Văn xuôi phù hợp với em. Hãy kiên trì theo đuổi đam mê em nhé
Triều AnhDạ, em sẽ sửa lại cho nó hay hơn ạ
 
  • Like
Reactions: Triều Anh

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.