( Nguồn ảnh vntrip.vn )
“ Tết năm ấy lần đầu con nhận lịch trực Tết, nhà cách 360 cây số, và thế là viết nên bài thơ này, với nỗi nhớ nhà day dứt...”
Con nghe nắng chiều se sắt bên song
Trong tiếng còi tan tầm vội vã
Con nghe gió cũng có gì khác lạ
Hình như xuân lại sắp về rồi.
Con giật mình ngoảnh lại. Tháng năm trôi
Con không còn là đứa nhóc sáng học chiều về nữa
Bốn năm xa nhà tự lo cơm từng bữa
Bốn năm nhà mình ngày thiếu vắng con.
Con không còn là đứa nhóc lon ton
Bám áo ba đi chơi mỗi chiều tan học
Ngồi trước gương chải từng lọn tóc
Mẹ hỏi:” Muốn ăn gì để mẹ mua cho?”
Những ngày cấp ba ngồi học co ro
Ba mắng :” Lạnh rồi không thèm mặc áo”
Ngày đi học xa trở về mẹ bảo
“Ăn uống kiểu chi mà cứ gầy còm?”
Thời gian cứ đi con buộc phải lớn khôn
Có đứa trẻ nào làm trẻ con được mãi?
Rồi cứng cáp lên. Rồi dần vững chãi.
Rồi bước vào đời. Rồi trải nghiệm. Rồi đi.
Ba mẹ à, đừng buồn lắm làm chi.
Hết bốn năm rồi, con rời trường đại học
Tấm bằng trên tay. Con phải dần va vấp
Con phải tự mình xây đắp tương lai.
Năm nay làm xa. Xuân lại chẳng có ai
Giúp mẹ sắm đồ những ngày giáp Tết
Cùng ba dọn nhà như mùa này năm trước
Nhà neo người. Tết này lại vắng thêm.
Bữa cơm ba mươi chiều cuối Tất niên
Hay phút Giao thừa cả nhà đoàn tụ
Hai mấy năm rồi, lần đầu con không dự
Con biết ba buồn, biết mẹ trách con.
Ba thường bảo con là đứa vô tâm
Ít gọi điện về, không nhớ nhà nhớ mẹ
Nhớ ba nhớ em. Người đâu lạ thế?
Con chỉ cười rồi lại lặng im.
Vì có những điều con chỉ giấu trong tim
Con biết mẹ thương, biết ba lo nhiều lắm
Sợ con khổ, ba lâu lâu lại mắng
“ Công việc chưa thành thì để đấy ba nuôi”
Con mới là cô gái tuổi đôi mươi
Con con trẻ. Còn cần nhiều trải nghiệm
Thế nên xa nhà Tết đầu sẽ lạ
Nhưng rồi dần ba mẹ sẽ quen thôi.
Ừ, Tết sắp về, con nhớ khôn nguôi
Mẹ nấu cỗ bên bếp hồng rực cháy
Không có mùi khói cay như thơ thường viết vậy
Nhưng thoảng trong con ký ức đậm đà
Mèo Đen lười lạnh chẳng dám đi xa
Ngồi hếch mũi đợi tay người ve vuốt
Thằng nhóc con nhoẻn miệng cười thân thuộc
Hỏi :” Mẹ ơi, sao Tết chị chưa về?”
Tết năm nay liệu trời có lạnh tê
Liệu vết sẹo cũ trên cằm con có buốt?
Để con nhớ bàn tay ba gầy guộc
Bưng cháo từng thìa chầm chậm lúc con đau.
Con biết mình sẽ chẳng vui đâu
Khi tiếng pháo đầu tiên giã từ năm cũ
Phút xuân sang người người đoàn tụ
Con ở nơi xa chẳng cạnh gia đình.
Nhưng dẫu thế nào con vẫn luôn tin
Dù có nghìn cây, xa thêm nhiều Tết nữa
Trong trái tim con, gia đình là một nửa.
Nơi quay về.
Nơi rộng cửa đón con!
Thục Trang