Mạng xã hội Văn học trẻ

Viết một bài nghị luận bàn về vấn đề xã hội :'' Tuổi trẻ với việc giữ gìn ,phát huy bản sắc văn hóa dân tộc''.
Thêm
363
3
2
Đề bài thường gặp và cũng là đề bài rất hay. Nhưng nếu chỉ dùng 200 từ để diễn đạt thì thật đáng tiếc.
Làm đề này gồm 2 luận điểm chính:
- Bản sắc văn hóa dân tộc là gì?
- Nội dung văn hóa dân tộc bạn quan tâm (suy nghĩ) đến là gì?

Luận điểm 2 gắn với cảm xúc mấy hôm nay - Quốc tang TBT Nguyễn Phú Trọng cũng có thể nói lên rất nhiều, trong đó mình thích nội dung: Lòng biết ơn. Trong đó, trên mạng có 2 câu mình bắt gặp, rất hay, rất sâu sắc: " Kiếp sau mình lại là người Việt Nam", và "Không ai bắt buộc bạn buồn, song bạn cần phải có lòng biết ơn".
 
Viết trả lời...
“Cái quý nhất của con người là đời sống. Ðời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để đến khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người. Và ta phải sống gấp lên mới được vì tật bệnh vô lý hay một sự tình cờ bi đát nào đó có thể bỗng nhiên cắt đứt cuộc đời".

Ðó là đoạn văn miêu tả tâm trạng của Pavel trong nghĩa địa quê hương, nơi những bạn bè bị quân thù treo cổ, khi anh vừa thoát khỏi cái chết do bệnh thương hàn ở công trường Bayarka.

Thép đã tôi thế đấy.jpg

Ý NGHĨA LÂU BỀN CỦA TÁC PHẨM “THÉP ĐÃ TÔI THẾ ĐẤY” (ВЕЧНОЕ ЗНАЧЕНИЕ ПРОИЗВЕДЕНИЯ «КАК ЗАКАЛЯЛАСЬ СТАЛЬ»). Nguồn: sưu tầm

Ðoạn văn tiêu biểu cho nhân sinh quan cộng sản ấy đã được nhiều bạn trẻ trên khắp thế giới thuộc lòng và lấy làm châm ngôn sống.

Lý tưởng cao đẹp nhất - sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người, không chỉ bó hẹp trong một giai đoạn lịch sử đấu tranh giành chính quyền, không chỉ ở phạm vi một quốc gia nào, mà càng ngày, chúng ta càng thấy rõ sự nghiệp ấy chỉ mới bắt đầu. Nó không chỉ là một sự lựa chọn của một cá nhân, một giai cấp mà là sự nghiệp thống nhất của nhân dân toàn thế giới. Sau cuộc đấu tranh chống áp bức là cuộc đấu tranh chống đói nghèo bệnh tật, chống sự kỳ thị, khủng bố..., cuộc đấu tranh để hoàn thiện bản thân và dân tộc. Chỉ khi đó từ "giải phóng" mới có một ý nghĩa thật sự.

Vì vậy, "Thép đã tôi thế đấy" không chỉ là khúc tráng ca về thế hệ đầu tiên của thanh niên Xô-viết, những con người đã được tôi luyện trong lửa đỏ và nước lạnh như Pavel, Sergey, Valia, Rita, Pankratov, Okuniev... mà là những vấn đề của hôm nay và của tương lai.

Sau khi Liên Xô sụp đổ, những giá trị lớn của văn học Xô-viết bị xem xét lại. Người ta không dám công khai đả kích vào "Thép đã tôi thế đấy" nhưng cũng có người cho rằng, đó là một thứ văn nghệ tuyên truyền, văn nghệ của một thời đã qua, ít có giá trị văn hóa...

N.Ostrovsky là một chiến sĩ, có học vấn không cao, cả đời ông chỉ viết được hai cuốn sách ("Ra đời trong bão táp" cũng đã được dịch ra tiếng Việt) nhưng không phải vì thế mà giá trị văn hóa của tác phẩm lại không cao.

Trước đây, nhà văn Ilia Erenbua đã từng coi "Thép đã tôi thế đấy" là Thánh kinh mới của thanh niên Xô-viết. Nó là cuốn sách gối đầu giường của nữ anh hùng Liên Xô Zoya, của Lý Tự Trọng, người thanh niên cộng sản Việt Nam đầu tiên. Ngay trong khói lửa của cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp, cuốn sách đã được nhà báo Thép Mới (báo Nhân Dân) và Huy Vân dịch ra tiếng Việt, xuất bản năm 1954 và từ đó đến nay đã làm say mê hàng triệu trái tim tuổi trẻ, là nguồn sức mạnh to lớn cổ vũ thanh niên.

Hiện nay, ở nước Nga sau cải tổ một tờ báo lớn viết: "Nokolai Ostrovsky và hình tượng của nhà văn là Pavel Corchaghin đã và đang là biểu tượng lớn của một nền văn minh vĩ đại".

Vào dịp này, hai cuốn tiểu thuyết "Ra đời trong bão táp" và "Thép đã tôi thế đấy" của nhà văn lại được tái bản tại Việt Nam. Một cậu bé lớp 9 đã thức suốt đêm để đọc một mạch 700 trang "Thép đã tôi thế đấy" vì không dứt được. Sức sống của tác phẩm không hề giảm sút ...

Cho đến nay, "Thép đã tôi thế đấy" vẫn là một trong những tác phẩm thành công nhất khắc họa chân dung người thanh niên cộng sản.

Pavel Corchaghin-ghin từ con nhà "mụ nấu bếp", nghịch ngợm, đầy tính tự phát, trong con mắt của con bé quý tộc hàng xóm là "du côn", đã trở thành một anh hùng trong nội chiến, anh hùng trong lao động, và thể hiện rõ là chân dung một con người thuộc về văn hóa tương lai. Cách mạng không chỉ tôi luyện chí anh hùng mà còn có khả năng hoàn thiện và mở rộng những tính cách, những khả năng tốt đẹp của con người. Cái nhìn của tư sản mới kỳ thị. Cái nhìn của vô sản mới thật sự cầu thị và bao dung. Pavel mê tít sách ở nhà Tonya, nhìn mẹ Tonya trong mối thiện cảm, dành nửa tháng lương để may áo xa-tanh mới và húi tóc, biết làm ngoại giao, giữ thể diện quốc gia khi gặp lại con bé nhà Lesinsky... là một khả năng cách mạng, khả năng tự cải biến mình nhưng không bao giờ xa rời nguyên tắc, xa rời lý tưởng sống cao đẹp. Ðoạn đối thoại với Tonya khi gặp lại Pavel, một bên sực nức mùi son phấn, giàu có, một bên là anh xúc tuyết (để làm đường sắt chở củi cứu thành phố khỏi cái rét mùa đông) là đoạn bộc lộ sự tự tin của một tầm cao văn hóa: "Tonya khó khăn lắm mới nhận ra cái người mặc rách rưới này là Pavel đứng ngay đó, trước mặt Tonya, mình khoác manh áo rách bươm, chân xỏ đôi ủng kỳ quái, cổ buộc cái khăn mặt cáu bẩn, mặt đã lâu không rửa. Chỉ độc có đôi mắt là vẫn như xưa, đôi mắt ánh lên một ngọn lửa không gì dập tắt được: đôi mắt Pavel... Tonya ngại ngùng không dám đưa tay ra bắt. Vasili, chồng chị, sẽ nghĩ thế nào, nếu chị bắt tay Pavel? Ðời Pavel đã xuống dốc đến thế thì mình cũng ngượng với mình thật ...

- Chào Pavlusa. Nói thật với anh, tôi không ngờ thấy anh như thế này. Hóa ra chính quyền Xô-viết không có việc gì khác tốt hơn đáng giao cho anh hay sao mà lại để anh đi xúc đất như vậy? Tôi cứ tưởng đã từ lâu anh làm chính ủy hay là giữ một chức vụ gì đại khái như vậy rồi kia đấy"...

Suy nghĩ của Tonya có thể coi là một suy nghĩ bình thường vì Pavel có công trạng, đã từng cứu sống cán bộ cấp trên. Nhưng Pavel đi làm cách mạng để hiến dâng chứ không phải đi kiếm lợi lộc, chức vụ. Nếu như vậy, chỉ là từ thân phận hèn kém này sang thân phận hèn kém khác dù có được sự "bọc đường" dễ chịu. Ðây là tấm gương soi cho những ai theo cách mạng chỉ nhằm kiếm lợi lộc mà Lenin đã hết sức đả đảo. Giải phóng nhân loại, giải phóng cá nhân, trước hết là sự tiến lên về tư tưởng, nhân cách. Tầm cao và ý nghĩa sâu sắc của tác phẩm được toát lên từ hình tượng Pavel chính là ở chỗ đó. Sức cuốn hút, sự tất thắng của con người và CNCS cũng chính là ở chỗ đó.

Chừng nào con người còn những khát vọng cao cả, chừng đó, "Thép đã tôi thế đấy" vẫn còn là cuốn sách hấp dẫn, thôi thúc tiến lên.

1f1fb_1f1f3.png
❤️
1f1fb_1f1f3.png

ST
Thêm
451
3
2
Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho có ý nghĩa, để không phải xót xa, ân hận vì những việc làm ti tiện, đớn hèn, vô liêm sỉ; tiền bạc lắm làm gì, chết có mang theo được đâu.
Danh dự mới là điều thiêng liêng cao quý nhất!

TBT : Nguyễn Phú Trọng
_____________________
Ảnh st
 
  • Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.jpg
    Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.jpg
    49.7 KB · Lượt xem: 21
  • Like
Reactions: Thích Văn Học
Viết trả lời...
(Đây là đường đi hay lòng suối )



Ầm ầm
Rả rích
Chợt đến
Chợt đi
Mưa bao đời vẫn thế

Mưa
Về cùng cơn gió
Lá rơi
Cây đổ
Mưa về cùng đám mây
Trời bị ai che kín
Sấm rền, sét ngoằn ngoèo
Cả không gian như nín thở

Mưa
Kiến cõng con bò lên cao
Mối ướt sũng nháo nhác bay
Chim co ro che đàn con khỏi ướt
Cá tung tăng xuôi ngược
Ếch ồm ộp tấu khúc nhạc không tên

Mưa
Rác bồng bềnh nổi lên
Đường đi ngập nước
Mẹ nghỉ chợ
Em nghỉ học
Con bò đói trong chuồng
Cún con ngủ quên không sủa
Nhà nhà mở cửa
Những nồi cơm chín sớm hơn mọi ngày

Mưa
Ướt
Lạnh
Người vui
Người buồn
Bao ký ức lướt qua
Đọng lại
Ngày mai là một vết nứt khô dài trên mặt đất
Cỏ lại mỏi mòn chờ .

(Ảnh sưu tầm)

Hoa phù sa

1721194233167.jpg
Thêm
242
3
3
Vừa xong, VTV đưa tin mưa gió.

Theo hệ thống đo mưa chuyên dùng Vrain, lượng mưa đo được ở Sơn La từ 50 - 122 mm, đặc biệt ở xã Lóng Luông, huyện Vân Hồ lượng mưa lên đến 239 mm.

Mưa lớn trút xuống gây ngập úng và sạt lở trên tuyến quốc lộ 6 đoạn qua bản Pa Kha, xã Lóng Luông, giao thông ách tắc nhiều giờ. Đến chiều nay đã tạm thời khắc phục sự cố.

Trên tuyến QL37 tại Km440+250 - Km440+350 qua bản Chẹn, xã Mường Khoa, huyện Bắc Yên cũng xuất hiện lũ tràn mặt đường gây ngập khoảng 40 cm. Địa phương đã bố trí người chặn gác giao thông tại hiện trường không cho phương tiện qua đoạn đường trên.

Dự báo Sơn La sẽ còn mưa to đến rất to hết ngày 24/7, khả năng vẫn có điểm mưa trên 250 mm. Đề phòng lũ lên gây ngập úng vùng trũng thấp, ven sông, lũ quét, sạt lở đất ở các sườn đồi núi, taluy.
 
  • Like
Reactions: Hoa Phù Sa
Viết trả lời...
(Đây là đường đi hay lòng suối )



Ầm ầm
Rả rích
Chợt đến
Chợt đi
Mưa bao đời vẫn thế

Mưa
Về cùng cơn gió
Lá rơi
Cây đổ
Mưa về cùng đám mây
Trời bị ai che kín
Sấm rền, sét ngoằn ngoèo
Cả không gian như nín thở

Mưa
Kiến cõng con bò lên cao
Mối ướt sũng nháo nhác bay
Chim co ro che đàn con khỏi ướt
Cá tung tăng xuôi ngược
Ếch ồm ộp tấu khúc nhạc không tên

Mưa
Rác bồng bềnh nổi lên
Đường đi ngập nước
Mẹ nghỉ chợ
Em nghỉ học
Con bò đói trong chuồng
Cún con ngủ quên không sủa
Nhà nhà mở cửa
Những nồi cơm chín sớm hơn mọi ngày

Mưa
Ướt
Lạnh
Người vui
Người buồn
Bao ký ức lướt qua
Đọng lại
Ngày mai là một vết nứt khô dài trên mặt đất
Cỏ lại mỏi mòn chờ .

(Ảnh sưu tầm)

Hoa phù sa

1721194233167.jpg
Thêm
242
3
3
Viết trả lời...
Xác định vấn đề nghị luận cho đề bài sau: " Cuộc sống không cho bạn tất cả những ước mơ, nhưng cuộc sống cho bạn quyền được lựa chọn ước mơ và cách bạn thực hiện nó."
Thêm
  • Like
Reactions: Vanhoctre
465
1
1
Viết trả lời...
Khác với nhiều người, nếu như các bạn được bố mẹ dạy học khi ở nhà, thì ông ngoại lại là người thầy ở nhà của mình.

Những năm tháng học cấp 1, trong khi bố mẹ bận bịu với công việc, không có thời gian dạy mình học thì ông ngoại là người dạy mình. Những bài toán khó hiểu hay rắc rối, suy nghĩ cả ngày mà chẳng tìm được đáp án mình thường tìm đến ông. Ngoại có cách giải hay mà dễ hiểu lắm. Lần nào mang bài ngoại hướng dẫn làm tới lớp mình cũng được cô khen.

Ngoại mình rất thích làm thơ. Những người bạn bằng tuổi ngoại thường gọi đùa ngoại là nhà thơ. Thơ ngoại làm hay lắm. Khi thì châm biếm những thói hư, tật xấu của người đời, khi thì "pr" cho hàng bia của cô đầu làng,...

Bài thơ cuối cùng ngoại mình làm là bài chúc mừng đám cưới của anh họ mình. Thế nhưng, đó cũng chẳng phải bài thơ hoàn chỉnh. Bởi khi đang sáng tác, ông trời lại kéo ngoại về nơi thiên đường...
Ngoại là một phần ký ức tuổi thơ tươi đẹp của mình mà chắc chắn cả đời này mình sẽ chẳng thể nào quên.

Cre ảnh: Pinterest
Thêm
  • 449788944_474904352142464_3358553385427414971_n.jpg
    449788944_474904352142464_3358553385427414971_n.jpg
    107.1 KB · Lượt xem: 78
250
3
1
Viết trả lời...
MỜI RƯỢU



Rượu lá

Men tình

Ta cùng uống đêm nay

Ngồi giữa nhà sàn ngà ngà say chếnh choáng



Mời bạn, mời em

Uống cho ngày đầu tháng

Đỏ như ánh mặt trời ban trưa

Uống cho ngày cuối tháng

Đẹp như nước hồ Thu, như suối chảy về sông lặng lẽ



Rượu cần ủ từ tay mẹ

Có vị lá rừng, có vị sương đêm

Nước ngọt từ hốc đá núi tạo nên

Trải qua bao năm ngày lui tháng tới



Mời bạn, mời em uống cho tình tươi mới

Cho cây nẩy lộc xanh, hoa đơm trái ngọt ngào

Cho tình Mường gắn kết tựa trăng sao

Cho đọt măng thành khóm tre kiên cố



Uống cạn ánh trăng đêm cho từ mờ thành tỏ

Cho mẹ bố mẹ chồng thương mến con dâu

Cho họ hàng vừa kính, vừa nể nhau

Cho chị dâu em chồng hòa bình chung sống



Uống cho tan nỗi buồn chôn dấu

Cho chiêng âm vang giữa chính bậc núi rừng

Cầm tay nhau trước ánh lửa bập bùng

Bền hơn núi, dài hơn sông, vị tha như lòng đất



Mời bạn, mời em uống cạn ngày tất bật

Tìm thảnh thơi trong con chữ nhịp nhàng

Gieo vần thơ giữa gió núi đại ngàn

Say ngây ngất từ bậc thang xuống bản.

Hoa phù sa
(Bài này tớ được giải nhì trong cuộc thi thơ trên tạp chí văn nghệ tỉnh Hòa Bình, cơ mà thơ thời nay khó khó đọc và viết quá mọi người ạ, tớ không biết uống rượu nên cũng không biết mình làm thế nào mà viết được thơ kiểu này nữa, tớ mới đăng ký một khóa học viết thơ chuyên sâu của nhà văn bùi Việt Phương. Mong tương lai có thể viết được hai kiểu thơ một là tớ hiểu và một kiểu người khác thích. )

IMG_UPLOAD_20240222_105458.jpg
Thêm
414
2
5
Viết trả lời...
Đây là một quan điểm đúng đắn của Xuân Diệu. Ông muốn đề cập tới tính toàn diện của thơ ca. Khái niệm hay chưa bao giờ là dễ dàng vì nó liền với quan điểm thẩm mỹ của từng người cũng như quan điểm thẩm mỹ của thời đại.

Bản thân tôi luôn luôn tự cho rằng vạn vật trên cuộc sống từ những cành cây ngọn cỏ hay là mọi câu thơ đều có sự tồn tại ở hai yếu tố đó chính là hồn và xác mới hình thành nên vẻ toàn diện. Có thể hiểu đơn giản giống như một loài hoa đẹp, sặc sỡ nhưng lại đánh mất đi mùi hương thơm nhẹ vốn có của nó làm cho mọi loài sinh vật khác xa lánh loài hoa đó thì liệu nó còn đẹp đẽ khi chỉ còn một thể xác không trọn vẹn ư ?. Cũng giống như đối với văn học điều gì khiến chúng được gọi là một tác phẩm hay, hoàn hảo được tôn vinh và trường tồn theo dòng chảy của thời gian vậy? Nhà thơ Xuân Diệu đã từng khẳng định quan điểm như sau “ Thơ hay là hay cả hồn lẫn xác, hay cả bài ”. Mối quan hệ giữa hai thứ đó song hành với nhau khăng khít cụ thể xác ở đây chúng ta có thể hiểu đó là hình thức bên ngoài của một tác phẩm văn học như: nghệ thuật, câu từ, vần thơ, nhịp điệu,… tất cả chúng tạo nên vẻ đẹp bề ngoài xuất sắc. nhưng như vậy thôi chưa đủ mà còn cần cả hồn tức là cái cảm xúc toát lên từ bài thơ đó chỉ được nhìn thấu bằng đôi mắt của sâu thẳm trong trái tim mỗi người. Hai yếu tố hòa quyện vào nhau tạo nên một tác phẩm thật tuyệt vời. Tác phẩm tiêu biểu chỉnh chu về cả tâm hồn lẫn thể xác phải kể đến đó là “ông đồ” của nhà thơ lớp đầu tiên tiên phong bước trên con đường phong trào thơ mới Vũ Đình Liên. Với câu từ nhã nhặn, giàu hình ảnh mang giá trị nghệ thuật cao tác giả đã thành công in dấu ấn vào tâm trí người đọc một niềm hoài cổ, nỗi lòng thương tiếc cho một truyền thống, phong tục xưa đáng quý của dân tộc đang dần bị mài mòn theo thời gian. Ông đô ngồi bên lề đường viết thư pháp, câu đố gửi gắm cho những người qua đường hang vạn lời chúc tốt đẹp đến bên họ làm thắp lên ngọn lửa ấm áp trong ngày xuân quả thật là kỉ niệm đẹp đáng nhớ trong tâm trí của chúng ta. Ông đồ ở nơi nào là nơi đó như mang một sắc xuân tươi đỏ, nhôn nhịp lạ thường. Thời đó, cái thời mọi người còn kính trọng nét đẹp chơi chữ, cứ hễ chỗ nào có viết lời chúc thì ai ai cũng hớn hở vây xung quanh để chiêm ngưỡng đôi bàn tay khéo léo cùng những nét viết uyển chuyển như rồng múa phượng bay đưa lại trên giấy giấy, và trao tận tay người xin chữ, biểu cảm mọi người xung quanh không thể giấu nổi sự phấn khích và ngưỡng mộ liền thi nhau xin chữ treo trong nhà. Ngày ấy nếu bạn đi dọc đường làng hay chỉ đơn giản sang nhà hang xóm, nhìn nhà đối diện cũng thật không khó để bắt gặp dòng chữ đen được viết bằng mực tàu đang bay lượn trên nền giấy đỏ tươi ngập tràn không khí tết. Ngày nay, xuân còn đó, đào mai như mọi năm vẫn nở rộ, sắc xuân nơi đây vẫn tràn ngập ấy vậy mà lại thiếu đi ông đồ ngồi viết chữ bên lề đường. Dường như mọi người càng vội vàng hối hả hơn trên dòng đời tấp nập mà đã vô tình đưa phong tục tập quán tốt đẹp ấy vào lãng quên. Sự tiếc nuối ấy được thể hiện rõ rang hơn qua những biện pháp nghệ thuật đặc sắc, một trong số đó là câu hỏi tu từ “ người thuê viết nay đâu” làm nổi bật them cảm cúc buồn tủi, xót xa về một thời tục chơi chữ ngày tết được còn được trọng dụng. Tác giả còn tận dụng biện pháp nhân hóa một cách điêu luyện để thổi hồn vào những đồ vật vô tri vô giác, thấm đẫm nỗi tiếc nuối vào từng nghiên mực, giấy đỏ,… làm cho chúng dường như cũng có một cảm xúc day dứt mãnh liệt đồng cảm với ông đồ. Không chỉ có những món đồ đó mà đến ngay cả thiên nhiên cũng đang gợi một niềm thương tiếc vô cùng “ lá vàng rơi trên giấy “ được sử dụng biện pháp ẩn dụ nhằm cảm nhận them sự buồn bã, rơi rụng báo hiệu sự tàn tạ của nho giáo thời bấy giờ.

Năm nay đào lại…….

Ôi thật vô cùng thương xót. Một thời mùa xuân và ông đồ luôn luôn gắn kết với nhau, cứ đến mỗi dịp tết việc đầu tiên con người ta nghĩ tới là đi xin chữ cầu phúc cho gia đình mình giờ đây còn đâu, khoảng cách thế hệ dần xa hơn đến một lúc nào đó nét đẹp văn hóa này sẽ không còn có thể tồn tại được nữa. Kết thức bài thơ vũ đình liên đã khắc họa lên khung cảnh thật ảm đạm và thê lương biết bao! Như đã thấy tác phẩm “ Ông đồ” quả thật chính là bài thơ hay cả hồn lẫn xác, hay cả bài. Qua bút pháp điêu luyện của nhà thơ Vũ Đình Liên tác phẩm đã có được sự hòa quyện hài hòa giữa hình thức nghệ thuật, biện pháp tu từ đặc sắc giàu sức gợi hình gợi cảm mà vẫn giữ lại được cái hồn hoài cổ, niềm cảm thương chân thành với một lớp người tàn tạ đang bị phai mờ theo năm tháng. Thể thơ ngụ ngôn 5 chữ ngắn gọn, lời thơ giản dị gần gũi mà lại mang đến cảm giác sâu lắng cho người đọc.

Phản ánh thực trạng con người đã quá vô tâm theo đuổi những thứ xa xỉ, học tập theo phương tây quá nhiều mà lại không hề bận tâm tới văn hóa tươi đẹp ngay tại chính đất nước mình. Cảm xúc dạt dào được thể hiện rõ nét từ hình thức cho đến nội dung của bài chứng tỏ cái tâm và tầm của nhà thơ vũ đình liên, một người sáng tác bất cứ thứ gì cũng cần phải có một trái tim biết yêu thương, đồng cảm bởi nếu có tâm thì dĩ nhiên tầm cao sẽ dựa vào đó mà tiến xa hơn, mang lại giá trị tinh thần cao sau mỗi sáng tác.

Nhận định của xuân diệu là hết sức đúng đắn và hợp lí bởi một bài thơ hay là xuất phát từ tận trong đáy lòng chứ không phải chỉ có dòng chữ cứng đơ mà không có hồn. Nếu như vậy thì gọi gì là một tác phẩm hay nữa khi nó không trọn vẹn. Mỗi một nhà thơ, văn đều là nghệ sĩ trình diễn bay bổng trên ngòi bút vậy nên hãy dung cả chất xám lẫn giọt mồ hôi, trái tim yêu thương để gửi gắm vào đứa con tinh thần của mình.


“Thơ hay là hay cả hồn lẫn xác, hay cả bài”.png
Thêm
801
3
3
Viết trả lời...
IMG_20240330_220802.jpg


Em trở về lối cũ của em đây
Sau bao nhiêu tháng ngày nơi tạm bợ
Dấu vết xưa tới hôm nay loang lổ
Bụi thời gian không bằng bụi trong lòng

Em đi rồi có ai nhớ em không
Lối gạch men hết loang màu thực phẩm
Cửa thênh thang còn gì đâu vướng bận
Bước chân vào nhẹ nhàng bước chân ra

Em đi về lối nhỏ của hôm qua
Ô từng Ô như phương trình toán khó
Chiếc ẩm kế lệch giờ sai nhiệt độ
Bảng quy trình hoạt động máy trống không

Mới hôm nào dưới cái nóng như nung
Em còn hận trên mình đầy nhớp nháp
Hôm nay về tự dưng lòng mang mác
Ngộ ra rằng ấm lạnh tự trong tâm

Em về rồi ai kia nhớ em không?.

Hoa phù sa
Thêm
  • Like
Reactions: Vanhoctre
318
1
1
Viết trả lời...
Cách mạng là cải cách toàn diện do một dân tộc, một tổ chức hay một cá nhân bằng các hoạt động đấu tranh diễn ra liên tục. Maxim Gorky, nhà văn của “tầng lớp du thủ du thực” khoái trá hưởng ứng bầu không khí sục sôi của những cuộc đấu tranh ở từng ngóc ngách ở nước Nga, từ nhà máy, làng quê, trường học,... qua tác phẩm chào đón thế kỷ XX - "Bài ca chim báo bão". "Bài ca chim báo bão" ra đời dấy lên một làn sóng mạnh mẽ, nối kết thành một tinh thần hào hùng của Cách mạng trong lòng đông đảo quần chúng nhân dân.

Bối cảnh lịch sử cuối XIX - đầu XX ở nước Nga hết sức phức tạp. Giai đoạn này, nước Nga trở thành nơi tập trung cao độ các mâu thuẫn của chủ nghĩa đế quốc. Trong tình hình đó, những tư tưởng Bolshevik của Lênin vĩ đại, hừng hực tính chiến đấu đã khích lệ niềm tin tưởng mạnh mẽ trong lòng đông đảo quần chúng nhân dân, trong đó có Gorky. Vào năm 1901, Maxim Gorky đã là thành viên tiêu biểu và hoạt động sôi nổi trong nhóm “Tia lửa” thuộc Đảng Công nhân dân chủ. Do đó, chúng ta luôn cảm nhận được sức sống của tinh thần Cách mạng vận động rất rõ ràng trong những sáng tác của ông. Mùa xuân năm 1901, thời điểm khởi động kỷ nguyên mới, Maxim Gorky thổ lộ với vợ rằng: “...trong tim anh chói sáng ánh bình minh của mùa xuân và lòng ngực căng tràn nhịp thở..”. Niềm hăng say này cũng dễ dàng bắt gặp trong từng nét bút của nhà văn Việt Nam thời kỳ kháng chiến. Ví dụ, trong thơ ca có Tố Hữu với “mặt trời chân lý chói qua tim”, còn trong mảng văn xuôi có vô số các nhân vật đại diện, từ cô nữ sinh, cô y tá, vợ người chiến sĩ, đến bà lão hàng nước, ông lão chèo đò... đều hừng hực nhiệt huyết chiến đấu chống xâm lăng. Có thể thấy, văn học Việt Nam thời kỳ đó cực kỳ đậm nét tinh thần cách mạng, giống những gì Gorky hướng đến trong các sáng tác của mình. Đó là một khát vọng mạnh mẽ hướng về sự tự do. Những phong trào cách mạng do đó mà tất yếu phải diễn ra, mở ra con đường giải thoát nhân dân cùng khổ bằng cách đi theo dẫn dắt của Đảng.

Phong trào cách mạng chí ít phải mang theo tinh thần vô vụ lợi, anh dũng, hưởng ứng đấu tranh, xem nhẹ những hiểm nguy chắc chắn sẽ xảy ra để hướng tới cái chung là giải thoát đồng bào và giật lấy tự do. Cũng giống như loài chim báo bão, nó sẵn sàng dùng cánh xé gió bay giữa khoảng trời hung hăng mây bão. Những bất công của xã hội, những mâu thuẫn giữa hai phe phái cầm quyền, sự nghèo khổ làm con người mất lương tri, tất cả đều là những đám mây xám xịt bị dồn nén, gió kết chúng dính vào nhau, đợi một đợt bùng nổ ầm vang. Sau cơn bão, một xã hội tân tiến, tự do và tốt đẹp sẽ xuất hiện, cũng giống như một bầu trời trong xanh, hùng vĩ bao trùm thiên nhiên. Nếu như Dostoyevsky không thường miêu tả cảnh đẹp xung quanh, yêu chuộng việc nhìn thấu vào bên trong con người thì Maxim Gorky hoàn toàn ngược lại. Thiên nhiên trong tác phẩm Maxim Gorky lúc nào cũng đẹp đẽ, vĩ đại qua ánh nhìn tinh tường của một nhà cải cách. Điển hình trong truyện ngắn "Bài ca chim báo bão", từng câu chữ viết ra đưa chúng ta đến một “bình nguyên bạc” rộng lớn, một chiến trường oai hùng của loài chim báo bão. Cụ thể hơn ở chiến trường đó, “mây là là buông thấp dần xuống mặt biển, mỗi lúc một u ám, và sóng biển réo lên, vươn cao lên đón sấm. Sấm vang dậy. Sủi bọt căm hờn, sóng cất tiếng than đáp lời gió. Gió ôm đoàn sóng biển trong đôi tay hùng vĩ và tung sóng lao vào vách đá trong cơn hung hãn man dại, và những khối nước khổng lồ màu ngọc bích vỡ tung tóe thành muôn hạt bụi trong”. Vì đang ở “địa bàn” của chính mình, khác với loài chim hải âu rên rỉ thoái chí, loài chim lặng sợ hãi đấu tranh, con vịt run rẩy ẩn nấp trốn tránh một cách khờ khạo mang theo bản năng kẻ hèn nhát, chim báo bão như một hung thần với “tiếng kêu khao khát bão táp”, “bay lượn ngang tàng và tự do”. Tinh thần cao cả này làm chúng ta liên tưởng đến một tác phẩm của ông vào cuối thế kỷ XIX - “Bà lão Izergil”, đoạn về huyền thoại anh hùng Danko. Danko trong truyện một mình động viên quần chúng vượt lên, băng qua khu rừng sâu hun hút chẳng biết đường lần để tìm đến một cuộc sống mới tốt đẹp hơn. Dẫu con đường khó khăn, rút cạn sức lực, trỗi dậy con người cộc cằn, thô lỗ trong tầng lớp công dân bần hèn, cơ cực nhưng nó vẫn có một tia hi vọng. Nếu quay về, chịu trói buộc và chịu đựng ở mảnh đất cũ, họ đánh mất tương lai. Cũng giống như Danko, chim báo bão không chùn bước trước hiểm nguy, đương đầu xé sóng cản gió với một nỗi hăng say trong trái tim nhỏ bé. Có thể trong “Bài ca chim báo bão” không rõ ràng về sự động viên giúp con người tìm thấy con đường tươi sáng bằng Danko - người đổi lấy sự sống của bản thân để cứu vớt một tập thể to lớn. Tuy nhiên, hình ảnh chim báo bão sảng khoái tung cánh giữa biển khơi đang gọi dậy cơn bão táp lại mang một ánh sáng đẹp đẽ, thức tỉnh những sinh vật bên dưới còn đang lo lắng, sợ sệt. Có lẽ vì thế cho nên văn chương Maxim Gorky luôn được đánh giá cao về khả năng khơi gợi, đánh thức lương tri, khả năng biết xấu hổ sâu thăm thẳm trong tâm hồn con người.

“Bài ca chim báo bão” kết thúc với lời kêu gọi hào hùng: “Dữ dội hơn nữa, bão táp hãy nổi lên!”. Các lực lượng cách mạng vui sướng reo hò về “Bài ca chim báo bão” như một tuyên ngôn cho những cuộc chiến đấu rực lửa. Bài ca sau đó cũng được chép tay, đánh máy, in truyền thành đơn rải khắp các nhà máy, xóm thợ, làng thôn. Câu kết thúc của Bài ca chim báo bão lần nữa được nhắc lại trong tác phẩm “Trước cơn bão táp” (1906) của nhà hoạt động cách mạng đại tài Lênin.

Maxim Gorky cũng được lấy làm ví dụ cho một nhà tiên tri trong sáng tác, đặc biệt với tầm ảnh hưởng của “Bài ca chim báo bão”. Bằng khả năng ngôn ngữ tài ba cùng với vốn am hiểu sâu rộng về đời sống tinh thần, nhà văn đã khai phá khả năng kết nối với trạng thái “mặc khải”. Bài ca được ví như tín hiệu Maxim Gorky gửi đến cho dân tộc về Cách mạng tháng Mười năm 1917. Những con người là dân lao động khổ sai, người đầy tớ, người sống không mục đích, không lý tưởng, không tương lai từ giờ phút ấy đã là những “đồng chí” hướng đến một kết quả chung, san sẻ và yêu thương. Đó là lý tưởng vô cùng đẹp đẽ và mang tính cứu rỗi nhân loại, một lý tưởng “vô sản và thế giới đoàn kết lại”.​
Thêm
  • 1..png
    1..png
    837.8 KB · Lượt xem: 188
1K
3
2
Viết trả lời...
Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.

Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông...

Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng
Còn em đi xa...

Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm thương con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.

Ký ức em dội ướt 1 mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá 1 đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.

FB_IMG_1709459685005.jpg


Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".

Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.

Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.

St
Thêm
467
2
2
EM NGHE KHÔNG, THÁNG 3 VỀ!

Tháng 3 về, em có biết không?
Hoa gạo nở, đỏ vùng trời thương nhớ
Mây trắng trôi, băng qua miền cách trở
Gió thì thầm, khẽ hát khúc tình ca

FB_IMG_1709464722902.jpg


Tháng 3 về, những nỗi nhớ không tên
Mùa gạo đỏ, đường quanh co nắng sớm
Rét nàng Bân giữa ngày xuân bất chợt
Chạnh lòng mình chút trống vắng, cô liêu

Tháng 3 về, anh nghe mùa xuân thở
Búp trên cành đâm nở những chồi non
Vầng trăng con, khuyết tròn một nửa
Đợi chờ ai, mà sao cứ vơi đầy

Tháng 3 về, hỏi nắng có còn xanh?
Hoa bưởi rụng, qua những mùa thương nhớ
Khung cửa sổ, cuối phố có còn mở?
Bài “Hương thầm” ai khẽ hát ru ai?

Thơ: Ngọc Giao
 
Viết trả lời...
Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.

Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông...

Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng
Còn em đi xa...

Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm thương con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.

Ký ức em dội ướt 1 mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá 1 đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.

FB_IMG_1709459685005.jpg


Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".

Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.

Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.

St
Thêm
467
2
2
THĂM MẸ CHIỀU QUÊ

Con về thăm mẹ chiều quê
Xăm xăm dáng mẹ hiện về từ xa
Vệt bùn lấm tấm sân nhà
Rơi từ chân mẹ đồng xa bước về
Chạnh lòng nhìn chiếc nón mê
Tả tơi đội cả bộn bề sớm trưa
Một đời mắm muối cà dưa
Bao dung cả những lọc lừa thế gian
Đêm khuya canh vắng trăng tàn
Mo cau rụng xuống con man mác buồn
Ai làm chớp bể mưa tuôn
Để vai mẹ gánh ngọn nguồn đắng cay
Tay mẹ vun gốc mạ gầy
Nhăn nheo dưới nước mưa bay trắng đầu
Chân trần lội ruộng đồng sâu
Nứt ngang nẻ dọc chịu đau bốn mùa.
Cả đời cấy nắng gặt mưa
Hóa thành khúc hát ru xưa thuở nào
Cánh cò cõng khúc ca dao
Hóa thành bóng mẹ bước vào trong thơ.

Tác giả: Lê Hồng Phúc
 
Viết trả lời...
Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.

Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông...

Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng
Còn em đi xa...

Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm thương con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.

Ký ức em dội ướt 1 mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá 1 đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.

FB_IMG_1709459685005.jpg


Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".

Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.

Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.

St
Thêm
467
2
2
EM NGHE KHÔNG, THÁNG 3 VỀ!

Tháng 3 về, em có biết không?
Hoa gạo nở, đỏ vùng trời thương nhớ
Mây trắng trôi, băng qua miền cách trở
Gió thì thầm, khẽ hát khúc tình ca

FB_IMG_1709464722902.jpg


Tháng 3 về, những nỗi nhớ không tên
Mùa gạo đỏ, đường quanh co nắng sớm
Rét nàng Bân giữa ngày xuân bất chợt
Chạnh lòng mình chút trống vắng, cô liêu

Tháng 3 về, anh nghe mùa xuân thở
Búp trên cành đâm nở những chồi non
Vầng trăng con, khuyết tròn một nửa
Đợi chờ ai, mà sao cứ vơi đầy

Tháng 3 về, hỏi nắng có còn xanh?
Hoa bưởi rụng, qua những mùa thương nhớ
Khung cửa sổ, cuối phố có còn mở?
Bài “Hương thầm” ai khẽ hát ru ai?

Thơ: Ngọc Giao
 
Viết trả lời...
CHƯƠNG BỐN
"Thôi nào Philippe! Em đang làm gì vậy?"

Stuart ngượng đỏ mặt khi Philippe đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên mi mắt anh. Cậu thích thú, hào hứng khi nhìn biểu cảm "chuyển biến theo một hướng không thể tin được" của anh lúc này, liền vòng tay qua cổ Stuart một cách trìu mến rồi xoa mái tóc hơi ngả hung của anh rồi cười híp mắt. Stuart nhìn philippe đang cười khúc khích khi được trêu nghẹo anh, ngại ngần đẩy cậu xa một chút trước khi mọi người xung quanh để ý đến họ. "Vì cái quái gì mà Philippe lại nghĩ ra cái ý tưởng bày trò sến sẫm này như mấy cặp đôi ở xung quanh ở chỗ đông người vậy?" Anh nghĩ.

"Stuart à. Đây là Paris của chúng ta, sẽ không ai phán xét đâu. Người ta có thể trao nhau tình yêu bất kì lúc nào và kể cả chúng ta"

Philippe nói hơi ngắt quãng như đang cố gắng dấu tiếng cười của mình.

"Nhưng...em à..."

Đương nhiên là Stuart biết chứ, anh cũng đã quen vì khi còn ở Mỹ anh vẫn thấy người ta làm như vậy và hơn nữa pháp luật đã cho phép họ làm điều đó. Nhưng lỡ như người nhìn thấy họ bảo thủ và theo tư tưởng cũ thì sao. Họ, hai người con trai đang quấn quít nhau. Nếu như ai đó thấy thì sẽ nghĩ gì.

Philippe bất chợt hôn lên môi Stuart. Một nụ hôn nồng nhiệt, vẫn còn vươn chút mùi cam dìu dịu hòa với hương bạc hà mát lạnh, quyện lại thành một vị ngọt tê. Nó khiến anh không thể cưỡng lại nổi.





"Des yeux qui font baisser les miens

Un rire qui se perd sur sa bouche

Voilà le portrait sans retouches

De l'homme auquel j'appartiens"

Ánh đèn đường đã sáng lên, Paris đã thực sự thức giấc, đã thật sự bừng sáng. Từng lời ca bay bổng ở một nơi gần tháp Eiffel. Những nghệ sĩ hát lên những ca từ lãng mạn và những người đi đường liền dừng lại, để thưởng thức những khoảnh khắc tuyệt đẹp ở Paris. Những đôi tình nhân liền hòa cùng vào những nhịp điệu mà cho dù có chia xa, họ cũng sẽ không thể quên được những kí ức của bản thân và người kia tại đây. Những bước chân nhẹ nhàng trong tiếng réo rắt, giữa bầu trời xứ sở của tình yêu_Paris. Stuart thực sự muốn có một mảnh giấy hay cây bút nào đó ở đây để viết lên tất cả những điều anh thấy, để mọi thứ không bị xóa nhòa đi theo thời gian

"Em sẽ không bao giờ để tâm đến những gì xung quanh đâu Stuart" Cậu nắm lấy tay Stuart, kéo anh ra đường lớn. Tiếng hát vẫn vang vọng trong không gian, bầu trời Paris giờ đã tan màu đỏ chiều tà.

"Des mots de tous les jours

Mais moi, ça me fait quelque chose..."

"Em sẽ không bao giờ buông tay anh dù họ có nhìn chúng ta bằng bất kì ánh mắt nào đi chăng nữa, và cả anh nữa nhé, Stuart" Philippe nở một nụ cười, nụ cười lấn át mọi thứ ồn ào xung quanh, tiếng ríu rít trò chuyện, tiếng hát ca hay những tiếng xe cộ, mọi thứ thật bình yên. Cậu xoa tay lên gò má ửng hồng, nóng hổi của anh

"Ils ne comprennent jamais ce que nous pensons. Parce qu'ils sont étrangers..."

Cậu ra hiệu cho anh để bắt đầu nhảy đoạn tiếp theo. Stuart choàng tay qua người Philippe.

"Et nous sommes amants, n'est-ce pas?"

"C'est vrai, Stuart"
Thêm
  • Like
Reactions: yuyu
457
1
2
Viết trả lời...
Mùng 1 thích ai
Mùng 2 phải tán
Mùng 3 mà chán
Mùng 4 chia tay
Mùng 5 yêu lại
Mùng 6 công khai
Thêm
383
0
1
Viết trả lời...
Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~

Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~

Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~

Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~

Cung Chúc Tân Xuân Giáp Thìn 2024!
An Khang Thịnh Vượng
Vạn Sự Như Ý~
Thêm
473
0
5
Các cụ Đồ trên phố Hàng Bồ, gần Tết năm 1907, khách thuê viết câu đối có vẻ ít.


Ảnh của sĩ quan Pháp Edgar Imbert. Có những nét văn hóa bị văn hóa phương Tây làm mai một. Cho đến nay chúng ta đang cố gắng phục dựng và duy trì lại. Và để cho tiện, người ta kiến nghị bỏ luôn Tết coi như bỏ hết luôn.

Ông Đồ.

Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu, giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
“Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay”

Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu?
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu...

Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay

Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?

(Vũ Đình Liên)
1936/ Bài thơ đăng trên báo Tinh hoa.
 
Viết trả lời...
Kính gửi BQT Mạng xã hội Văn học trẻ (@Vanhoctre)
Hôm nay tôi muốn báo một lỗi. Đó là không thể in đậm, nghiêng, cũng như chỉnh màu,... cho văn bản
Kính mong bộ phận kỹ thuật sẽ sớm khắc phục lỗi này
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Thêm
  • Screenshot (145).png
    Screenshot (145).png
    179.5 KB · Lượt xem: 137
518
2
3
Viết trả lời...
Việc đọc hay soạn thảo văn bản, đăng tải trên internet đã trở thành 1 phần quan trọng của đời sống hiện đại, quen như hơi thở mỗi ngày song việc trình bày văn bản có nhiều lỗi đáng lo ngại. Diễn dàn Văn Học Trẻ chúng ta cũng thường gặp những hạt sạn sai chính tả, sai trình bày văn bản. Dưới đây, Admin tổng hợp và trình bày lại một số kiến thức về chính tả, dấu câu, qui tắc đặt dấu câu.

Quy tắc chính tả

Quy tắc chính tả sẽ bao gồm các quy tắc về cách viết hoa, không viết hoa và cách viết tắt sao cho đúng.

1. Quy tắc viết hoa

Ta sẽ viết hoa những danh từ riêng (như tên họ, địa điểm,...): Hà Nội, nhà thơ Xuân Diệu.

Chữ đầu của các tổ chức, cơ quan cấp cao nhất của Đảng đều được viết hoa: Đảng, Nhà nước, Viện kiểm sát nhân dân, Hội đồng nhân dân. Tuy nhiên, khi những từ này giữ vai trò tính từ thì sẽ không được viết hóa, ví dụ: điều lệ đảng, thẻ đảng, chuyên trách quốc hội, thành viên chính phủ.

Các từ, cụm từ chỉ chức vụ, chức danh sẽ được viết hoa chữ đầu nếu đi kèm với danh từ riêng, ví dụ: Tổng bí thư Trần Phú, Giáo sư Võ Tòng Xuân, Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn,...

Với các từ chỉ tính chất đặc trưng của cơ quan, đơn vị thì viết hoa chữ đầu của từ thứ nhất và chữ đầu của từ tiếp theo, ví dụ: Ban Tổ chức chính quyền, Đoàn Thanh niên cộng sản, Bộ Giáo dục.

Với tên cơ quan, đơn vị thì ta sẽ viết hoa chữ đầu của từng thành phần hợp lại, ví dụ: Bộ Kế hoạch và Đầu tư, Thanh thiếu niên và Nhi đồng của Quốc hội

Ngoài ra, ta cũng cần viết hoa các chữ của tên năm âm lịch như Canh Dần, Tân Tỵ. Các ngày tết phải được viết hoa chữ đầu tên như tết Trung thu, tết Nguyên đán. Chữ đầu tên các bộ luật, luật cũng được viết hoa như luật Nghĩa vụ quân sự, bộ luật Lao động. Viết hoa chữ đầu và tên thương hiệu của doanh nghiệp như Công ty cổ phần tư vấn xây dựng Đại Phát.

2. Quy tắc không viết hoa

Không viết hoa danh từ chung chỉ địa điểm, nơi chốn như xã, phường, quận, huyện, tỉnh, thành phố. Ví dụ: thôn Hiệp Hòa, xã Phú Nhuận, huyện Ninh Phước, thành phố Phan Rang - Tháp Chàm

Những từ chỉ ngành nghề, cấp độ khi đứng sau một danh từ khác đều sẽ không được viết hoa: ngành hải quan, bộ đội biên phòng, lực lượng cảnh sát nhân dân,...

Không viết hoa những từ chỉ mùa, vụ, ví dụ: lúa xuân, khoai vụ đông, vụ hè thu

Không viết hoa những từ chỉ phương hướng, ví dụ: đông, tây, nam, bắc, đông nam. Nếu các từ chỉ phương hướng kết hợp với danh từ khác chỉ địa danh thì viết hoa, ví dụ: Đông Nam bộ, Tây nguyên,...

Không viết hoa những từ chỉ cấp bậc, học vị, chức danh: tiến sĩ, thạc sĩ, tú tài, cử nhân, bác sĩ, kỹ sư,... Ví dụ: bác sĩ Nguyễn Khắc Viện, thượng sĩ Phan Lê Sơn,...

Không viết những từ chỉ đoàn thể, tổ chức xã hội khi kết hợp với từ khác thành từ ghép như Huyện đoàn Quảng Trạch, đoàn viên, hội viên, chi đoàn,...

Không viết hoa những từ có gốc tiếng nước ngoài như vitamin, internet, fax, karaoke, web,...

Những từ chỉ ngành nghề, cấp độ khi đứng sau một danh từ khác đều sẽ không được viết hoa. Những từ chỉ ngành nghề, cấp độ khi đứng sau một danh từ khác đều sẽ không được viết hoa.

3. Quy tắc viết tắt

Viết tắt những tên riêng nếu chỉ có một nhất thể. Ví dụ: T.Ư Đảng, T.Ư Đoàn

Viết tắt những từ được dùng nhiều lần trong một hoặc bài sau khi đã có một lần viết đầy đủ. Ví dụ: Công ty liên doanh Hưng Lâm Phát (HLP).

Viết tắt những từ chỉ đơn vị đo lường, tiền tệ, thời gian: m (mét), m2 (mét vuông), ha (héc ta), kWh (ki lô wat/giờ), đ (đồng), USD (đô la Mỹ),...

Viết tắt những chỉ nơi chốn có tần suất sử dụng cao: quận (Q), huyện (H), thành phố (TP), sau chữ viết tắt phải dùng dấu chấm. Ví dụ: Q. Tân Bình, H. Từ Liêm, TP. Thanh Hóa.

4. Cách dùng dấu câu

Cách dùng dấu câu đúng là cả một vấn đề. (Ảnh: Monkey)Cách dùng dấu câu đúng là cả một vấn đề. (Ảnh: Monkey)

Trong văn bản hành chính, bài tập trên lớp, trong các văn bản được xuất bản cho nhiều người đọc… thì dùng đúng dấu câu là điều vô cũng quan trọng. Nếu thiếu dấu câu, một số trường hợp sẽ dễ gây ra hiểu lầm cho người đọc. Học cách dùng dấu câu đúng sẽ giúp cho văn bản được “mượt mà” hơn và sẽ tránh khỏi những hiểu lầm không đáng có.

Cách sử dụng dấu chấm [.]: dấu chấm dùng ở cuối câu tường thuật, câu miêu tả. Ví dụ: Hôm nay tôi đi học. Trường học cách nhà tôi khoảng 10km.

Cách sử dụng dấu phẩy [,]: dấu phẩy được dùng với nhiều chức năng như ngắt các vế trong câu ghép, chú thích, khởi ý,... Ví dụ: Tôi được 10 điểm, bạn tôi thì được 8 điểm

Cách sử dụng dấu chấm hỏi [?]: dấu chấm hỏi có công dụng là kết thúc một câu hỏi, nghi vấn. Ví dụ: Họ tên của bạn là gì?

Cách sử dụng dấu chấm than [!]: dấu chấm than dùng khi kết thúc câu cầu khiến hoặc câu cảm thán (để tỏ thái độ ngạc nhiên, châm biếm)

Cách sử dụng dấu chấm phẩy [;]: cách dùng phổ biến là để phân biệt các vế của câu ghép phức tạp. Ngoài ra, sử dụng dấu chấm phẩy còn để phân biệt trong trường hợp liệt kê phức tạp.

Cách sử dụng dấu chấm lửng [...]: thường được sử dụng với các chức năng liệt kê, diễn tả cảm xúc ngập ngừng

Cách sử dụng dấu hai chấm [:]: thường dùng để liệt kê, để thông báo sắp có thông tin được trích dẫn hoặc được dùng trước lời thuật lại trực tiếp hoặc gián tiếp.

Cách sử dụng dấu gạch ngang [-]: thường dùng để làm ranh giới giữa phần chú thích và phần còn lại của câu, đánh dấu lời nói trực tiếp của nhân vật

Cách sử dụng dấu ngoặc đơn ( ): thường được sử dụng với chức năng để chú thích

Cách sử dụng dấu ngoặc kép “ “: thường được dùng để trích dẫn nguyên văn, ranh giới với lời nói được thuật lại trực tiếp

5. Qui tắc đặt dấu câu

Những dấu câu: Dấu phẩy, dấu chấm, dấu chấm hỏi, dấu chấm than, dấu chấm phẩy, dấu 2 chấm.

Nguyên tắc sử dụng: Khi sử dụng dấu câu bạn phải gõ sát vào từ đứng trước nó. Phía sau dấu câu là 1 khoảng trắng (dấu cách), trừ trường hợp dấu câu đứng ở cuối đoạn văn, thì không cần khoảng trắng (tức xuống dòng).

Nguyên tắc sử dụng ngoặc đơn
: Trước và sau dấu ngoặc đơn, luôn luôn có 1 khoảng trắng.
Trừ trường hợp ngoặc đơn nằm cuối 1 đoạn văn bản, thì sau ngoặc đóng không cần khoảng trắng. Ngoặc đơn đứng sát với từ bên trong, không có khoảng trắng.

Nguyên tắc sử dụng dấu ghạch ngang: Trước và sau dấu ngạch ngang đều phải có dấu cách.
Trừ trường hợp, dùng dấu ngạch ngang để mở đầu 1 đoạn văn. Thì chỉ có ở phía sau nó là có dấu cách thôi.
Ví dụ: Độc lập – Tự do – Hạnh phúc.

Trên là những nguyên tắc (và kĩ năng) trình bày văn bản mà mỗi chúng ta cần phải tuân theo và Admin tổng hợp, trình bày lại. Hi vọng các thành viên luôn chú ý khi soạn thảo cũng như kiểm tra lại mỗi khi đăng bài (nếu sai có thể sửa lại tự do).

Chúc cả nhà vui vẻ :)
Thêm
686
1
1
Viết trả lời...