+ Họ và tên: Phạm Thị Hoa
+ Năm sinh: 2006
+ Tên trường: THPT Ngô Quyền
+ Tên lớp: 10C1
+ Huyện (quận): Ngô Quyền, tỉnh (thành phố): Hải Phòng
+ Nội dung bài dự thi:
Xa xa, phía chân trời ngấn bể xanh thẳm, pha sắc hồng tươi,vài tia nắng ló rạng đón chào ngày mới.Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự đẹp đẽ giàu có của đại dương. Khi vừng đông thực sự hiện ra rực rỡ giữa màu mây trắng, chiếu ánh sáng kì diệu xuống vạn vật thì cả mặt biển lóe sáng một màu trắng bạc. Ánh sáng ấy phủ lên mặt biển, lan tỏa rất đẹp. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với sắc màu của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Linh hồn của Trọng Thủy vì mang oán hận quá lớn mà cứ thế vất vưởng nơi ven biển từ sau khi chàng tự tử. Chàng muốn lắm được nhìn thấy Mị Châu, chàng ước ao mình không bị dính vào vòng xoáy danh lợi, cường quyền của cha. Chàng muốn được sống một đời an yên cùng với người vợ thân yêu của mình. Kí ức hỗn loạn trong đầu chàng chợt hiện ra, cảnh tượng cái chết của Mị Châu trước tỏ tường và rõ ràng như mới ngày hôm qua. Chàng đau lòng mà khóc, những giọt nước mắt xót thương cho vợ chàng, xót thương cho một đời tranh chiến thảm khốc, xót thương cho mối tình của mình.
Từ phía xa, có ánh sáng chói lòa ánh hiện lên nơi giữa biển, ánh sáng dịu dàng ấm áp trùm phủ lên thân ảnh cô độc của chàng. Trọng Thủy từ từ ngẩng đầu lên, chàng thấy chính giữa vùng sáng hình rẻ quạt ấy thần Kim Quy đang xuất hiện trước mặt mình, vị thần mà cả đất Âu Lạc phải biết ơn và kính trọng, vị thần đã phò tá cho vua An Dương Vương gây dựng nên một đất nước vốn dĩ an yên, hạnh phúc đã bi một tay chàng phá nát. Chàng vừa hổ thẹn vừa kính sợ mà quỳ rụp xuống. Thần Kim Quy chỉ nở một nụ cười khẽ, ngài ôn tồn mà rằng:
- Chuyện của quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua, nhân sinh ai cũng có những khiếm khuyết. Ngươi là muốn tròn bổn phận làm con, ta không trách. Nhưng mối nghiệt duyên giữa ngươi và vợ ngươi chưa thể giải, ngươi phải nợ nàng cả một đời.
Trọng Thủy lòng đau như cắt, những dằn vặt bấy lâu trong lòng chàng được không những được phơi bày mà còn được sự bao dung của vị thần Kim Quy rộng lượng mà tha thứ. Chàng rằng:
- Con phải làm thế nào để chuộc tội với Mị Châu với Âu Lạc đây ạ?
Thần Kim Quy mỉm cười, chỉ cần ngươi có lòng thành tâm ắt sẽ được tha thứ? Ngươi thấy Âu Lạc không, mảnh đất ấy vốn cường thịnh, sau khi quân Triệu Đà xâm chiếm trở nên loạn lạc, đất đai khô cằn dân chúng lầm than. Ngươi nợ họ cuộc sống an yên thì ngươi phải trả, ngươi đi về phía Nam nơi đó có con sông Bùng. Ngày ngày ngươi phải tát nước từ biển Cửa Hiền sang con sông ấy cho dân chúng có nước mà tưới tắm ruộng vườn. Trong vòng 3 năm nếu tát cạn nước biển, đời sống dân khá lên ngươi ắt gặp được người ngươi muốn gặp. Còn đây là viên hồi hồn đan ngươi uống vào, sẽ lấy lại được sự sống.
Nghe vậy Trọng Thủy mừng rỡ vô cùng, chàng những tưởng cả đời này chàng sẽ không bao giờ gặp được Mị Châu nữa, những tưởng rằng chuyện dơ bẩn mình từng làm sẽ trở thành cái gai đâm sâu trong lòng không bao giờ lành. Nhưng cuối cùng chàng vẫn còn cơ hội để sửa chữa sai lầm đó.
Hôm sau, khi mặt trời nhô lên tròn trĩnh và phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng cực lớn từ từ đặt lên cái mâm bạc được dệt bằng cả chân trời màu ngọc trai nước biển ửng hồng, chàng đã tỉnh giấc. Biển cả mênh mông giăng kín những bọt sóng li ti cứ thế mà ập vào bờ, cũng như nỗi nhớ Mị Châu ngày đêm ập vào lòng chàng. Những mệt mỏi khi phải gánh từng gánh nước vẫn ở đó nhưng không thể làm nhụt đi ý chí kiên cường của chàng.
Cứ thế thời gian tự kiếp phù vân mà thấm thoát trôi đi 1 tháng, 3 tháng, 1 năm, 2 năm, vậy là chỉ còn một ngày nữa là hết thời hạn cho chàng tát cạn biển. Trọng Thủy bền bỉ mà gánh từng gàu nước ròng rã mấy năm trời, đôi vai chàng trĩu dần theo năm tháng nhưng trái tim và lòng tự tôn sắt đá của chàng dường như chưa bao giờ tan biến. Sông sâu biển lớn là thế, ấy vậy mà đã bị chàng tát cạn. Niềm hân hoan hằn sâu trên gương mặt đã nhuốm màu mệt mỏi của chàng. “Cuối cùng ta cũng có thể trả món nợ với dân chúng, ta còn có thể gặp lại nàng ấy nữa” chàng nghĩ thầm.
Sáng hôm sau, khi trời còn sớm, gió khẽ lay động hàng phi lao, những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên kẽ lá. Chàng ra biển để đợi Mị Châu, nhưng dòng sông vốn dĩ cạn khô bấy giờ lại được phủ kín lớp màu xanh biếc. Trước mặt chàng là cả một vùng trời nước mênh mông xanh thẳm của biển cả. Từng đợt, từng đợt sóng trắng nối nhau ào ạt vỗ bờ rồi lại rút ra xa như cái dằm đâm vào tim chàng. Trọng Thủy mới chợt nhớ đêm qua, trong giấc mơ chàng mơ thấy tiếng mưa, không là tiếng của một cơn bão đang gào thét mới đúng. Chàng không ngờ rằng ông trời lại bội bạc đến thế, nợ ân nợ oán chàng đã cố gắng trả lại nhưng vẫn không đủ sao? Chàng gục đầu xuống bờ biển mà khóc, tiếng khóc ai oán đến mức động tới lòng biển. Chàng khóc cho người vợ thân yêu của chàng, khóc cho nhân sinh nghiệt ngã đã tước đoạt đi cơ hội được sống một đời an yên của chàng, khóc cho sự lầm than của con dân vì chàng mới lâm vào cảnh đó.
- Trọng Thủy, là chàng phải không?
Ngẩng đầu lên, chàng thấy thân ảnh mong manh của Mị Châu, nàng vẫn vậy đẹp tựa tiên nhân, gương mặt phúc hạnh của nàng như ánh lên tia sáng chiếu rọi trái tim đang bị nỗi ân hận vắt kiệt đến chết kia của Trọng Thủy. Chàng mừng rỡ:
- Mị Châu, nàng trở về rồi sao?
Hai người cứ vậy mà ôm chầm lấy nhau, hóa ra những giọt nước mắt của Trọng Thủy hòa với nước biển đã khiến cho Mị Châu vốn dĩ bị giam cầm trong thân ảnh của một con trai biển được giải thoát, biến trở lại thành hình dáng ban đầu. Bỗng nhiên từ phía xa có một luồng ánh sáng như tuyết sà thấp xuống bay la đà bên những phiến đá. Ánh sáng phát ra từ phía sau phiến đá tròn rực rỡ cả khoảng không. Thần Kim Quy xuất hiện, nở một nụ cười điềm đạm:
- Hai ngươi cuối cùng cũng gặp được nhau rồi, quả nhiên hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Cả hai người đều quỳ rụp xuống liên tục đa tạ Thần Kim Quy, Mị Châu vô cùng mừng rỡ mà rằng:
- Con xin cảm tạ ngài, nhờ ngài mà con có thể gặp được chàng ấy. Thời gian ở dưới biển tĩnh tâm ngẫm kĩ mọi chuyện, con nhận ra thói đời quả là tri nhân, tri diện bất tri tâm. Cả đời con nguyện phò dân phụ nước, hành lễ tế nhân, nguyện cả đời này tận nhân lực, tri thiên mệnh.
Ra là sau khi chết, Mị Châu được Thần Kim Quy cứu giúp, biến nàng thành con trai biển. Dặn dò nàng hãy tu tâm duy phật, suy ngẫm sự đời, biết sai ở đâu phải sửa ở đó. Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ được cứu, sẽ được gặp người mà nằng muốn gặp. Cuối cùng ngày đó đã tới, khi giọt nước mắt đau lòng của Trọng Thủy rơi xuống, cũng là khi nàng được giải thoát. Thần Kim Quy gật đầu hài lòng:
- Trọng Thủy ngươi đã cứu được người ngươi muốn cứu rồi, mong ước được đền đáp cho con dân cuộc sống no ấm ngươi cũng hoàn thành. Nhờ ngươi ngày ngày tát nước, nhân chúng mới có nước mà dùng mà chống chọi với cái hạn hán. Nhưng lời hứa với ta ngươi vẫn chưa thực hiện được, hôm nay là tròn 3 năm nhưng nước sông vẫn chưa cạn. Từ nay ngươi và Mị Châu phải cùng nhau tát nước giúp đỡ dân chúng vượt qua cuộc sống khó khăn ở vùng đất khô cằn này. “Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn”.
Nói rồi Thần Kim Quy quay đầu bỏ đi, thân ảnh của ngài dần chìm trong sắc xanh của biển cả rồi biến mất. Trọng Thủy rối rít:
- Con xin hứa sẽ tận tâm tận lực phò trợ dân chúng để họ có cuộc sống tốt hơn. Con xin cảm tạ ngài.
Kể từ hôm đó ngày ngày hai người đều ra biển Cửa Hiền tát nước. Không chỉ ban ngày, mà đến tối cảnh tát nước vẫn diễn ra cho tới tận quá nửa đêm, khi ông trăng bắt đầu lên đến đỉnh đầu. Dân cả làng thấy hai người ngày ngày tát nước giúp họ thì cũng kéo nhau ra đồng để tát nước chống hạn cho lúa, cho các loại cây rau màu. Khung cảnh tát nước chống hạn cho mùa màng trong những tháng mùa khô trở nên tất bật và nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Hai người cứ vậy tiếp tục hành thiện, sống thọ tới hơn 80 tuổi và được an nghỉ lúc tuổi già. Xưa nay trong dân gian vẫn có câu nói rằng, ‘ông Trời có đức hiếu sinh’, ‘Trời không tuyệt đường người’. Quả vậy, con người dù cho đã từng làm việc xấu ác, nhưng nếu biết kịp thời hối cải sửa sai, hành thiện tích đức thì Trời Phật vẫn từ bi cho cơ hội, chính là vẫn còn có tương lai.
+ Năm sinh: 2006
+ Tên trường: THPT Ngô Quyền
+ Tên lớp: 10C1
+ Huyện (quận): Ngô Quyền, tỉnh (thành phố): Hải Phòng
+ Nội dung bài dự thi:
Xa xa, phía chân trời ngấn bể xanh thẳm, pha sắc hồng tươi,vài tia nắng ló rạng đón chào ngày mới.Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự đẹp đẽ giàu có của đại dương. Khi vừng đông thực sự hiện ra rực rỡ giữa màu mây trắng, chiếu ánh sáng kì diệu xuống vạn vật thì cả mặt biển lóe sáng một màu trắng bạc. Ánh sáng ấy phủ lên mặt biển, lan tỏa rất đẹp. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với sắc màu của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Linh hồn của Trọng Thủy vì mang oán hận quá lớn mà cứ thế vất vưởng nơi ven biển từ sau khi chàng tự tử. Chàng muốn lắm được nhìn thấy Mị Châu, chàng ước ao mình không bị dính vào vòng xoáy danh lợi, cường quyền của cha. Chàng muốn được sống một đời an yên cùng với người vợ thân yêu của mình. Kí ức hỗn loạn trong đầu chàng chợt hiện ra, cảnh tượng cái chết của Mị Châu trước tỏ tường và rõ ràng như mới ngày hôm qua. Chàng đau lòng mà khóc, những giọt nước mắt xót thương cho vợ chàng, xót thương cho một đời tranh chiến thảm khốc, xót thương cho mối tình của mình.
Từ phía xa, có ánh sáng chói lòa ánh hiện lên nơi giữa biển, ánh sáng dịu dàng ấm áp trùm phủ lên thân ảnh cô độc của chàng. Trọng Thủy từ từ ngẩng đầu lên, chàng thấy chính giữa vùng sáng hình rẻ quạt ấy thần Kim Quy đang xuất hiện trước mặt mình, vị thần mà cả đất Âu Lạc phải biết ơn và kính trọng, vị thần đã phò tá cho vua An Dương Vương gây dựng nên một đất nước vốn dĩ an yên, hạnh phúc đã bi một tay chàng phá nát. Chàng vừa hổ thẹn vừa kính sợ mà quỳ rụp xuống. Thần Kim Quy chỉ nở một nụ cười khẽ, ngài ôn tồn mà rằng:
- Chuyện của quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua, nhân sinh ai cũng có những khiếm khuyết. Ngươi là muốn tròn bổn phận làm con, ta không trách. Nhưng mối nghiệt duyên giữa ngươi và vợ ngươi chưa thể giải, ngươi phải nợ nàng cả một đời.
Trọng Thủy lòng đau như cắt, những dằn vặt bấy lâu trong lòng chàng được không những được phơi bày mà còn được sự bao dung của vị thần Kim Quy rộng lượng mà tha thứ. Chàng rằng:
- Con phải làm thế nào để chuộc tội với Mị Châu với Âu Lạc đây ạ?
Thần Kim Quy mỉm cười, chỉ cần ngươi có lòng thành tâm ắt sẽ được tha thứ? Ngươi thấy Âu Lạc không, mảnh đất ấy vốn cường thịnh, sau khi quân Triệu Đà xâm chiếm trở nên loạn lạc, đất đai khô cằn dân chúng lầm than. Ngươi nợ họ cuộc sống an yên thì ngươi phải trả, ngươi đi về phía Nam nơi đó có con sông Bùng. Ngày ngày ngươi phải tát nước từ biển Cửa Hiền sang con sông ấy cho dân chúng có nước mà tưới tắm ruộng vườn. Trong vòng 3 năm nếu tát cạn nước biển, đời sống dân khá lên ngươi ắt gặp được người ngươi muốn gặp. Còn đây là viên hồi hồn đan ngươi uống vào, sẽ lấy lại được sự sống.
Nghe vậy Trọng Thủy mừng rỡ vô cùng, chàng những tưởng cả đời này chàng sẽ không bao giờ gặp được Mị Châu nữa, những tưởng rằng chuyện dơ bẩn mình từng làm sẽ trở thành cái gai đâm sâu trong lòng không bao giờ lành. Nhưng cuối cùng chàng vẫn còn cơ hội để sửa chữa sai lầm đó.
Hôm sau, khi mặt trời nhô lên tròn trĩnh và phúc hậu như lòng đỏ một quả trứng cực lớn từ từ đặt lên cái mâm bạc được dệt bằng cả chân trời màu ngọc trai nước biển ửng hồng, chàng đã tỉnh giấc. Biển cả mênh mông giăng kín những bọt sóng li ti cứ thế mà ập vào bờ, cũng như nỗi nhớ Mị Châu ngày đêm ập vào lòng chàng. Những mệt mỏi khi phải gánh từng gánh nước vẫn ở đó nhưng không thể làm nhụt đi ý chí kiên cường của chàng.
Cứ thế thời gian tự kiếp phù vân mà thấm thoát trôi đi 1 tháng, 3 tháng, 1 năm, 2 năm, vậy là chỉ còn một ngày nữa là hết thời hạn cho chàng tát cạn biển. Trọng Thủy bền bỉ mà gánh từng gàu nước ròng rã mấy năm trời, đôi vai chàng trĩu dần theo năm tháng nhưng trái tim và lòng tự tôn sắt đá của chàng dường như chưa bao giờ tan biến. Sông sâu biển lớn là thế, ấy vậy mà đã bị chàng tát cạn. Niềm hân hoan hằn sâu trên gương mặt đã nhuốm màu mệt mỏi của chàng. “Cuối cùng ta cũng có thể trả món nợ với dân chúng, ta còn có thể gặp lại nàng ấy nữa” chàng nghĩ thầm.
Sáng hôm sau, khi trời còn sớm, gió khẽ lay động hàng phi lao, những giọt sương đêm vẫn còn đọng trên kẽ lá. Chàng ra biển để đợi Mị Châu, nhưng dòng sông vốn dĩ cạn khô bấy giờ lại được phủ kín lớp màu xanh biếc. Trước mặt chàng là cả một vùng trời nước mênh mông xanh thẳm của biển cả. Từng đợt, từng đợt sóng trắng nối nhau ào ạt vỗ bờ rồi lại rút ra xa như cái dằm đâm vào tim chàng. Trọng Thủy mới chợt nhớ đêm qua, trong giấc mơ chàng mơ thấy tiếng mưa, không là tiếng của một cơn bão đang gào thét mới đúng. Chàng không ngờ rằng ông trời lại bội bạc đến thế, nợ ân nợ oán chàng đã cố gắng trả lại nhưng vẫn không đủ sao? Chàng gục đầu xuống bờ biển mà khóc, tiếng khóc ai oán đến mức động tới lòng biển. Chàng khóc cho người vợ thân yêu của chàng, khóc cho nhân sinh nghiệt ngã đã tước đoạt đi cơ hội được sống một đời an yên của chàng, khóc cho sự lầm than của con dân vì chàng mới lâm vào cảnh đó.
- Trọng Thủy, là chàng phải không?
Ngẩng đầu lên, chàng thấy thân ảnh mong manh của Mị Châu, nàng vẫn vậy đẹp tựa tiên nhân, gương mặt phúc hạnh của nàng như ánh lên tia sáng chiếu rọi trái tim đang bị nỗi ân hận vắt kiệt đến chết kia của Trọng Thủy. Chàng mừng rỡ:
- Mị Châu, nàng trở về rồi sao?
Hai người cứ vậy mà ôm chầm lấy nhau, hóa ra những giọt nước mắt của Trọng Thủy hòa với nước biển đã khiến cho Mị Châu vốn dĩ bị giam cầm trong thân ảnh của một con trai biển được giải thoát, biến trở lại thành hình dáng ban đầu. Bỗng nhiên từ phía xa có một luồng ánh sáng như tuyết sà thấp xuống bay la đà bên những phiến đá. Ánh sáng phát ra từ phía sau phiến đá tròn rực rỡ cả khoảng không. Thần Kim Quy xuất hiện, nở một nụ cười điềm đạm:
- Hai ngươi cuối cùng cũng gặp được nhau rồi, quả nhiên hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Cả hai người đều quỳ rụp xuống liên tục đa tạ Thần Kim Quy, Mị Châu vô cùng mừng rỡ mà rằng:
- Con xin cảm tạ ngài, nhờ ngài mà con có thể gặp được chàng ấy. Thời gian ở dưới biển tĩnh tâm ngẫm kĩ mọi chuyện, con nhận ra thói đời quả là tri nhân, tri diện bất tri tâm. Cả đời con nguyện phò dân phụ nước, hành lễ tế nhân, nguyện cả đời này tận nhân lực, tri thiên mệnh.
Ra là sau khi chết, Mị Châu được Thần Kim Quy cứu giúp, biến nàng thành con trai biển. Dặn dò nàng hãy tu tâm duy phật, suy ngẫm sự đời, biết sai ở đâu phải sửa ở đó. Rồi sẽ có một ngày nàng sẽ được cứu, sẽ được gặp người mà nằng muốn gặp. Cuối cùng ngày đó đã tới, khi giọt nước mắt đau lòng của Trọng Thủy rơi xuống, cũng là khi nàng được giải thoát. Thần Kim Quy gật đầu hài lòng:
- Trọng Thủy ngươi đã cứu được người ngươi muốn cứu rồi, mong ước được đền đáp cho con dân cuộc sống no ấm ngươi cũng hoàn thành. Nhờ ngươi ngày ngày tát nước, nhân chúng mới có nước mà dùng mà chống chọi với cái hạn hán. Nhưng lời hứa với ta ngươi vẫn chưa thực hiện được, hôm nay là tròn 3 năm nhưng nước sông vẫn chưa cạn. Từ nay ngươi và Mị Châu phải cùng nhau tát nước giúp đỡ dân chúng vượt qua cuộc sống khó khăn ở vùng đất khô cằn này. “Thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn”.
Nói rồi Thần Kim Quy quay đầu bỏ đi, thân ảnh của ngài dần chìm trong sắc xanh của biển cả rồi biến mất. Trọng Thủy rối rít:
- Con xin hứa sẽ tận tâm tận lực phò trợ dân chúng để họ có cuộc sống tốt hơn. Con xin cảm tạ ngài.
Kể từ hôm đó ngày ngày hai người đều ra biển Cửa Hiền tát nước. Không chỉ ban ngày, mà đến tối cảnh tát nước vẫn diễn ra cho tới tận quá nửa đêm, khi ông trăng bắt đầu lên đến đỉnh đầu. Dân cả làng thấy hai người ngày ngày tát nước giúp họ thì cũng kéo nhau ra đồng để tát nước chống hạn cho lúa, cho các loại cây rau màu. Khung cảnh tát nước chống hạn cho mùa màng trong những tháng mùa khô trở nên tất bật và nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Hai người cứ vậy tiếp tục hành thiện, sống thọ tới hơn 80 tuổi và được an nghỉ lúc tuổi già. Xưa nay trong dân gian vẫn có câu nói rằng, ‘ông Trời có đức hiếu sinh’, ‘Trời không tuyệt đường người’. Quả vậy, con người dù cho đã từng làm việc xấu ác, nhưng nếu biết kịp thời hối cải sửa sai, hành thiện tích đức thì Trời Phật vẫn từ bi cho cơ hội, chính là vẫn còn có tương lai.
- Từ khóa
- dự thi