Từ khi còn rất nhỏ, Ngọc đã quen với âm điệu trĩu nặng trong căn nhà ấy. Không phải tiếng ru êm đềm hay lời dặn dò âu yếm như lũ bạn thường kể, mà là giọng quát tháo như dao cứa và những câu nói lạnh tanh, sỉ nhục. Cha cô — ông Dũng — chưa từng động tay đánh con gái một lần nào, nhưng những lời ông nói còn sắc hơn roi vọt.
“Mày ngu dốt giống mẹ mày!”
“Tao chỉ coi mày như con osin trong nhà này thôi!”
“Riêng cái loại mày sống chết tao cũng không quan tâm!”
Ngày nào cũng thế, những câu nói như nhát dao mài mòn trái tim non nớt của Ngọc. Mẹ cô — một người đàn bà hiền lành, chịu đựng — chỉ lặng lẽ cúi đầu, chưa từng dám can ngăn. Cứ mỗi lần cô làm sai một việc nhỏ, ông Dũng lại chửi rủa thậm tệ, ánh mắt như đóng đinh vào đứa con gái duy nhất của mình. Thậm chí khi cô đạt giải học sinh giỏi , ông cũng chỉ lạnh nhạt buông một câu: “Giỏi gì thì cũng vô tích sự.” Ngọc lớn lên với nỗi sợ hãi vô hình. Cô thu mình lại, dần dần chẳng còn cười nói với ai. Mỗi lần ai đó khen ngợi cô, trong đầu lại vang lên giọng cha: “Đừng tưởng mày giỏi giang gì hơn ai.” Những năm tháng tuổi trẻ, cô không dám mơ ước, không dám tin vào bản thân. Trong thẳm sâu, cô tin rằng mình đúng là đứa vô dụng như cha nói.
Năm mười tám tuổi, Ngọc đỗ đại học xa nhà. Lần đầu tiên rời khỏi căn nhà ngột ngạt, cô mới biết thế nào là không khí trong lành của sự lắng nghe và tôn trọng. Ở thành phố, cô gặp những người bạn tốt, gặp thầy cô tử tế, dần dần vết thương cũ được xoa dịu. Nhưng mỗi lần gọi điện về nhà, chỉ cần nghe giọng cha, trái tim cô lại co rút. “Mày học cho cố rồi cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu, đừng có mơ mộng.”
Hai mươi lăm tuổi, Ngọc tốt nghiệp thạc sĩ và có công việc ổn định. Khi trở về thăm quê, căn nhà cũ vẫn thế, chỉ có cha cô già đi nhiều, tóc đã lấm tấm bạc. Ngọc đứng trước cổng rất lâu, hít một hơi sâu rồi bước vào. Ông Dũng nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng như xưa. Ông cất giọng cũ kỹ: “Về làm gì? Ở thành phố không ai chứa chấp à?” Ngọc nhìn cha, lần đầu tiên trong đời cô không cúi đầu nữa. Giọng cô trầm tĩnh nhưng cương quyết:
— “Con về để nói với cha rằng những lời cha từng nói, con đều nhớ. Nhưng con không còn tin vào chúng nữa. Con không phải là đứa vô dụng. Con đã tự chứng minh điều đó, không phải cho cha, mà cho chính con.”
Ông Dũng sững người. Lần đầu tiên, trong ánh mắt ông, có một thoáng hoang mang. Ông không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng con gái ra cổng. Suốt đêm hôm đó, ông ngồi lặng trong gian nhà trống, trước bàn thờ vợ cũ — người phụ nữ ông từng đối xử tệ bạc. Trí óc ông quay cuồng với những ký ức xa xưa: khuôn mặt nhỏ thó của Ngọc năm nào, những lần cô khóc vì bị ông nặng lời, ánh mắt cam chịu của vợ… Chưa bao giờ ông thấy nặng nề như đêm nay.
Sáng hôm sau, khi Ngọc chuẩn bị rời đi, ông Dũng bất ngờ đứng trước cổng. Ông không còn vẻ lạnh lùng quen thuộc nữa. Giọng ông khàn khàn, chậm rãi:
— “Cha… cha không giỏi nói lời hay. Nhưng cha sai rồi. Cả đời cha cứ nghĩ cứng rắn là cách dạy con nên người. Hóa ra cha chỉ gieo đau khổ cho mẹ con và cho chính con. Cha xin lỗi… Nếu còn cơ hội, cha muốn sửa sai." Ngọc đứng lặng. Nước mắt chực trào nhưng cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng như nắng sớm:
— “Con chưa từng mong cha phải hoàn hảo. Chỉ cần cha nhận ra điều đó… đã là đủ cho con rồi.”