Mạng xã hội Văn học trẻ

Tiếng sột soạt khi lật trang, tiếng ngòi bút di chuyển trên giấy trong phòng rõ ràng hơn bao giờ cả. Stuart hì hục, mắt vẫn hướng nhìn vào tờ giấy như có một thứ gì đó vô hình khiến anh chú ý vào nó như vậy. Tay vẫn nhuần nhuyễn đưa những nét bút tạo nên những chất thơ mà cậu biết rằng cậu chẳng bao giờ ngờ được, một người khó khăn để bày tỏ tình cảm như anh có thể viết được.

Philippe ngồi trên chiếc giường bên cạnh, cố gắng không phát ra tiếng động và nhẹ nhàng tiến lại gần Stuart. Cậu muốn ngắm nhìn anh mà không để bị phát hiện. Stuart ngồi đó, người đong đưa theo nhịp điệu hoài cổ của băng cát-xét cũ. Nắng chiếu sáng và hạt bụi lơ lửng trong luồng ánh sáng rồi biến mất khi chạm vào bóng tối. Cậu chăm chú ngắm nhìn, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thầm lặng nhập tâm vào nhân vậy để bày tỏ lời thương và chiếc bút gần hết mực di chuyển theo từng dòng cảm xúc. Một nỗi quen thuộc và khi nghĩ đến lúc cậu xa anh thì lại thật vô thực, lạ lẫm. Từng con người, cảnh vật, nỗi niềm hiện qua từng câu từ. Stuart ngẩng lên bầu trời xanh, rồi đưa mắt đến bụi hồng gai. Bút đặt nhẹ lên đôi môi mỏng. Rồi anh nghiêng đầu chậm rãi về phía cậu.

"Xong rồi đấy anh nhỉ?"

Cậu cười rồi đưa tách trà hoa cúc đặt trên bàn anh

"Còn thiếu gì đó..."

Ánh mắt anh lại dò xét trang giấy, tay dừng lại. Như thể đang cố tìm ra một lỗi sai, thiếu sót, những chỗ dùng từ chưa phù hợp hay thêm thắt một số chi tiết nhỏ. Dáng vẻ trầm tư của anh thật đẹp, lần đầu gặp cũng vậy, cậu chưa bao giờ hay muốn rời mắt khỏi anh vì hành động đó.

"Em đã vẽ xong bức tranh dự thi chưa. Cho anh xem nó được không?" Stuart cất giọng nhẹ nhàng

"Rồi, Stuart à"

Cậu giở tấm màn che khuất hình ảnh trong tranh. Những màu sắc tươi tắn khác với cách phối màu của Philippe thường ngày. Stuart chống cằm, anh mắt sáng lên một tia hào hứng.

"Em vẽ gì vậy?"

"Hạnh phúc"

Philippe thì thầm, nhẹ nhưng không cho thấy cậu đang hờ hững.

"Chúng ta tạo nên hạnh phúc cùng nhau. Anh là nhà văn, có thể viết lên những vui vẻ, hân hoan qua từng câu chữ và người ta có thể hiểu tường tận hoặc đa phần. Còn em_một họa sĩ...Những câu chuyện thể hiện qua hình ảnh thường không dễ hiểu bằng chữ viết đúng không? Nên em chỉ có thể cố gắng bày tỏ qua những chi tiết nhỏ nhặt tuy không cốt lõi bằng từ ngữ nhưng nó là hạnh phúc, là hạnh phúc của em và của anh"

Stuart chợt nảy lên cảm giác thú vị. Anh hiểu tất cả những gì cậu nói là gì

"Phải rồi..."

Anh choàng tay qua cổ Philippe, đặt lên má cậu một nụ hôn.

"J'ai donc une question. De quel bonheur parlez-vous?" (Vậy, anh có một câu hỏi. Niềm hạnh phúc em nói đến là gì vậy?"

Cậu đáp lại nó. Miệng mấp máy thì thầm từng từ

"Le jour où vous et moi nous sommes rencontrés, séparés et reconnectés..." (Ngày mà em gặp anh, chia tay rồi gặp lại)

Stuart có thể cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ người Philippe. Một cảm giác êm ái đặt trên môi anh

"...Sous le soleil d'été et l'odeur des roses" (Dưới nắng hạ và hương thắm vườn hồng)

Cậu nhìn anh mỉm cười, sà vào vòng tay anh. Stuart tựa mặt vào tóc của Philippe

"je sais ce qui me manque" (anh hiểu là anh thiếu gì rồi)
Thêm
  • Like
Reactions: yuyu and Vanhoctre
125
2
0
CHƯƠNG BỐN
"Thôi nào Philippe! Em đang làm gì vậy?"

Stuart ngượng đỏ mặt khi Philippe đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên mi mắt anh. Cậu thích thú, hào hứng khi nhìn biểu cảm "chuyển biến theo một hướng không thể tin được" của anh lúc này, liền vòng tay qua cổ Stuart một cách trìu mến rồi xoa mái tóc hơi ngả hung của anh rồi cười híp mắt. Stuart nhìn philippe đang cười khúc khích khi được trêu nghẹo anh, ngại ngần đẩy cậu xa một chút trước khi mọi người xung quanh để ý đến họ. "Vì cái quái gì mà Philippe lại nghĩ ra cái ý tưởng bày trò sến sẫm này như mấy cặp đôi ở xung quanh ở chỗ đông người vậy?" Anh nghĩ.

"Stuart à. Đây là Paris của chúng ta, sẽ không ai phán xét đâu. Người ta có thể trao nhau tình yêu bất kì lúc nào và kể cả chúng ta"

Philippe nói hơi ngắt quãng như đang cố gắng dấu tiếng cười của mình.

"Nhưng...em à..."

Đương nhiên là Stuart biết chứ, anh cũng đã quen vì khi còn ở Mỹ anh vẫn thấy người ta làm như vậy và hơn nữa pháp luật đã cho phép họ làm điều đó. Nhưng lỡ như người nhìn thấy họ bảo thủ và theo tư tưởng cũ thì sao. Họ, hai người con trai đang quấn quít nhau. Nếu như ai đó thấy thì sẽ nghĩ gì.

Philippe bất chợt hôn lên môi Stuart. Một nụ hôn nồng nhiệt, vẫn còn vươn chút mùi cam dìu dịu hòa với hương bạc hà mát lạnh, quyện lại thành một vị ngọt tê. Nó khiến anh không thể cưỡng lại nổi.





"Des yeux qui font baisser les miens

Un rire qui se perd sur sa bouche

Voilà le portrait sans retouches

De l'homme auquel j'appartiens"

Ánh đèn đường đã sáng lên, Paris đã thực sự thức giấc, đã thật sự bừng sáng. Từng lời ca bay bổng ở một nơi gần tháp Eiffel. Những nghệ sĩ hát lên những ca từ lãng mạn và những người đi đường liền dừng lại, để thưởng thức những khoảnh khắc tuyệt đẹp ở Paris. Những đôi tình nhân liền hòa cùng vào những nhịp điệu mà cho dù có chia xa, họ cũng sẽ không thể quên được những kí ức của bản thân và người kia tại đây. Những bước chân nhẹ nhàng trong tiếng réo rắt, giữa bầu trời xứ sở của tình yêu_Paris. Stuart thực sự muốn có một mảnh giấy hay cây bút nào đó ở đây để viết lên tất cả những điều anh thấy, để mọi thứ không bị xóa nhòa đi theo thời gian

"Em sẽ không bao giờ để tâm đến những gì xung quanh đâu Stuart" Cậu nắm lấy tay Stuart, kéo anh ra đường lớn. Tiếng hát vẫn vang vọng trong không gian, bầu trời Paris giờ đã tan màu đỏ chiều tà.

"Des mots de tous les jours

Mais moi, ça me fait quelque chose..."

"Em sẽ không bao giờ buông tay anh dù họ có nhìn chúng ta bằng bất kì ánh mắt nào đi chăng nữa, và cả anh nữa nhé, Stuart" Philippe nở một nụ cười, nụ cười lấn át mọi thứ ồn ào xung quanh, tiếng ríu rít trò chuyện, tiếng hát ca hay những tiếng xe cộ, mọi thứ thật bình yên. Cậu xoa tay lên gò má ửng hồng, nóng hổi của anh

"Ils ne comprennent jamais ce que nous pensons. Parce qu'ils sont étrangers..."

Cậu ra hiệu cho anh để bắt đầu nhảy đoạn tiếp theo. Stuart choàng tay qua người Philippe.

"Et nous sommes amants, n'est-ce pas?"

"C'est vrai, Stuart"
Thêm
  • Like
Reactions: yuyu
176
1
2
CHƯƠNG BỐN
"Thôi nào Philippe! Em đang làm gì vậy?"

Stuart ngượng đỏ mặt khi Philippe đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên mi mắt anh. Cậu thích thú, hào hứng khi nhìn biểu cảm "chuyển biến theo một hướng không thể tin được" của anh lúc này, liền vòng tay qua cổ Stuart một cách trìu mến rồi xoa mái tóc hơi ngả hung của anh rồi cười híp mắt. Stuart nhìn philippe đang cười khúc khích khi được trêu nghẹo anh, ngại ngần đẩy cậu xa một chút trước khi mọi người xung quanh để ý đến họ. "Vì cái quái gì mà Philippe lại nghĩ ra cái ý tưởng bày trò sến sẫm này như mấy cặp đôi ở xung quanh ở chỗ đông người vậy?" Anh nghĩ.

"Stuart à. Đây là Paris của chúng ta, sẽ không ai phán xét đâu. Người ta có thể trao nhau tình yêu bất kì lúc nào và kể cả chúng ta"

Philippe nói hơi ngắt quãng như đang cố gắng dấu tiếng cười của mình.

"Nhưng...em à..."

Đương nhiên là Stuart biết chứ, anh cũng đã quen vì khi còn ở Mỹ anh vẫn thấy người ta làm như vậy và hơn nữa pháp luật đã cho phép họ làm điều đó. Nhưng lỡ như người nhìn thấy họ bảo thủ và theo tư tưởng cũ thì sao. Họ, hai người con trai đang quấn quít nhau. Nếu như ai đó thấy thì sẽ nghĩ gì.

Philippe bất chợt hôn lên môi Stuart. Một nụ hôn nồng nhiệt, vẫn còn vươn chút mùi cam dìu dịu hòa với hương bạc hà mát lạnh, quyện lại thành một vị ngọt tê. Nó khiến anh không thể cưỡng lại nổi.





"Des yeux qui font baisser les miens

Un rire qui se perd sur sa bouche

Voilà le portrait sans retouches

De l'homme auquel j'appartiens"

Ánh đèn đường đã sáng lên, Paris đã thực sự thức giấc, đã thật sự bừng sáng. Từng lời ca bay bổng ở một nơi gần tháp Eiffel. Những nghệ sĩ hát lên những ca từ lãng mạn và những người đi đường liền dừng lại, để thưởng thức những khoảnh khắc tuyệt đẹp ở Paris. Những đôi tình nhân liền hòa cùng vào những nhịp điệu mà cho dù có chia xa, họ cũng sẽ không thể quên được những kí ức của bản thân và người kia tại đây. Những bước chân nhẹ nhàng trong tiếng réo rắt, giữa bầu trời xứ sở của tình yêu_Paris. Stuart thực sự muốn có một mảnh giấy hay cây bút nào đó ở đây để viết lên tất cả những điều anh thấy, để mọi thứ không bị xóa nhòa đi theo thời gian

"Em sẽ không bao giờ để tâm đến những gì xung quanh đâu Stuart" Cậu nắm lấy tay Stuart, kéo anh ra đường lớn. Tiếng hát vẫn vang vọng trong không gian, bầu trời Paris giờ đã tan màu đỏ chiều tà.

"Des mots de tous les jours

Mais moi, ça me fait quelque chose..."

"Em sẽ không bao giờ buông tay anh dù họ có nhìn chúng ta bằng bất kì ánh mắt nào đi chăng nữa, và cả anh nữa nhé, Stuart" Philippe nở một nụ cười, nụ cười lấn át mọi thứ ồn ào xung quanh, tiếng ríu rít trò chuyện, tiếng hát ca hay những tiếng xe cộ, mọi thứ thật bình yên. Cậu xoa tay lên gò má ửng hồng, nóng hổi của anh

"Ils ne comprennent jamais ce que nous pensons. Parce qu'ils sont étrangers..."

Cậu ra hiệu cho anh để bắt đầu nhảy đoạn tiếp theo. Stuart choàng tay qua người Philippe.

"Et nous sommes amants, n'est-ce pas?"

"C'est vrai, Stuart"
Thêm
  • Like
Reactions: yuyu
176
1
2

Quang Chiêu

Kẻ dạo chơi trên cánh đồng hoa(ng)_Quang Chiêu)
27/2/24
10
6
3,000
Đà Nẵng
Xu
257,283
Nói thiệt chớ chương này là chương sến nhất mà tớ viết đấy, đọc lại thấy ngại dễ sợ
 
  • Like
Reactions: Vanhoctre
Chín giờ sáng và mặt trời đã soi rõ tỏ tường cả những góc phố. Ly cà phê nâu sậm như sắp chuyển sang màu đen lòm ngòm có những bọt bong bóng được bao bọc xung quanh bởi một màu nhạt hơn. Nó phản chiểu lại sắc trắng của mặt trời nhưng cũng chả làm chói mắt mà cũng chẳng đem lại vẻ gì là ngon miệng cho cốc cà phê đen này. Và nó giống như những thứ anh viết.

Stuart ngồi trầm ngâm, mắt nhìn ra cửa sổ hướng ra ngoài đường lớn. Từ lúc gọi món cà phê này đến bây giờ, anh chưa chạm đến một chút gì từ nó. Chỉ đơn giản là lấy gói đường cho vào một ít rồi liên tục khuấy chiếc chìa. Trông anh chẳng giống như những người thưởng thức những hàng quán cổ kính ở thành phố lãng mạn này mà như một kẻ lập dị chỉ gọi đồ uống ở quán cho có lệ rồi đưa mắt theo dõi từng bước chân của những người bước qua ô cửa vậy. Anh muốn một cái gì đó thật ấn tượng, một gợi ý để có thể viết nên điều thú vị trong truyện. Hơn hai mươi phút trôi, cố gắng để nghĩ ra một ý tưởng cho tác phẩm đầu tiên nhưng Stuart chẳng thể nghĩ được gì.

Người ta vẫn lướt qua ô cửa kính của quán, nó cứ một cuốn phim được tua đi tua lại. Tiếng chim nhạn kêu rít tai vẫn còn, tiếng đập cánh của bồ câu vẫn có. Cứ đều đều vang lên và hiện ra.



"Stuart!"

Anh giật mình quay lại thì nụ cười rạng rỡ của Philippe đã ở ngay trước mắt. Hơi mát từ chiếc quạt gần đó thổi qua, phảng phất mùi ngọt dịu của hương cam. Mùi mà anh đã rất quen thuộc từ lúc gặp cậu đến bây giờ

"Em mua sẵn kem rồi đấy"

"Vị gì vậy Phil?" Stuart mỉm cười lại

"Bạc hà và cam"

Philippe liền ngồi xuống rồi đặt hai cái muổng nhỏ lên trên bề mặt mềm xốp của viên kem bạc hà.

"Philippe, em quên để muỗng cho anh ở phần kem vị cam mất rồi"

Philippe cười nhẹ, quết một ít kem cam quanh muỗng rồi đưa lại gần mặt Stuart

"Em sẽ không đưa cho anh bất kì viên kem nào. Trừ khi anh nói 'ahh', Stuart thân yêu à" Cậu tinh nghịch nói

"Thôi...thôi đừng"

Stuart cố gắng né chiếc thìa sắp chạm vào mặt mình rồi cố gắng giấu nhẹm đi cái điệu cười khúc khích. Philippe đặt hai bàn tay lên khuôn mặt, cố gắng để không phát ra tiếng cười lớn. Phần kem trên thìa chảy ra rồi nhỏ từng giọt xuống mặt bàn

"Ôi trời! Nếu nãy anh chỉ vì miếng ăn mà làm thật thì em thề là ngày hôm nay có bão tuyết đấy"

Stuart chau mày

"Làm kem chảy hết rồi"

"Thì đã bảo rồi mà. Anh nói 'ah' đi rồi em sẽ đưa kem cho anh"

Stuart làm theo lời Philippe, ăn hết lớp kem mịn màu cam trên thìa. Cậu thừa biết chắc chắn rằng anh vì tiếc tiền của cậu bỏ ra mà sẽ làm theo thôi.

Vị kem thanh mát tan ngay trên đầu lưỡi, ngọt lịm. Philippe mở lời bằng một câu chuyện cho cuộc tán gẫu của hai người họ. Stuart chẳng nói gì, anh chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh vào nụ cười tươi vẫn hiện trên môi khi cậu đang thao thao về những lời khen, những điều nhỏ nhặt thường nhật ở Paris. Ánh nắng hắt lên trên tóc, mái tóc màu nắng sáng lên, như ngày họ gặp nhau. Anh muốn viết tất cả những gì về họ từ ngày đầu tiên gặp gỡ, nhưng người nào như máy. Những cảm xúc, kỉ niệm đó sẽ sớm mờ phai, không còn bồi hồi nên Stuart ước rằng Philippe sẽ mãi bên cạnh anh.



"Écrivez tout sur nous" (Viết tất cả về chúng ta)

"Anh vừa nói gì vậy Stuart?"

"Không có gì. Mà chiều nay ở khu trung tâm nhé"

"Vâng"

Stuart ôm lấy Philipper rồi cầm theo cuốn sổ tay chạy đi. Philippe thừa biết rằng khi anh đang có ý tưởng mới cho một chương truyện thì anh sẽ ngay lập tức chạy đến thư viện hay về nhà thôi. Cậu định đi theo Stuart để giúp anh một chút thì nhặt được một tờ giấy, có lẽ rơi từ cuốn sổ của anh.

Những dòng chữ dạy dọc theo trang giấy rồi lại quay về điểm khởi đầu của nó. Philippe liếc dọc tờ giấy, bất chợt không giấu nỗi nụ cười mỉm

"Từ bao giờ anh lại hay đưa mấy món em thích vào truyện vậy?"
Thêm
78
0
0
CHƯƠNG HAI
Stuart nhìn ra cửa sổ, quan sát những vạt nắng vẫn đang vẽ lên những đường thẳng vàng tuyệt đẹp trên chiếc bàn, sàn nhà và cả chậu xương rồng nhỏ bên bệ cửa mà Philippe hằng yêu mà cho nó một vị trí đẹp nhất. Tay anh vòng qua người Philippe rồi tựa mặt vào vai cậu. Nắng vàng và chói chang làm lộ rõ những hạt bụi đang lửng lờ trong không khí, nhỏ li ti, màu trắng. Chúng trôi đều đều, nhẹ nhàng rồi đáp xuống những con đường mà nắng hạ tô vẽ.

"Philippe à, ta xa nhau được bao lâu rồi nhỉ?"

Nghe Stuart hỏi câu đó, cậu quay mặt lại, ôm chặt anh, luồn tay vào bàn tay đang xòe ra của Stuart. Rồi để cả người áp sát vào tấm ngực săn chắc của anh. Cậu chồm người lên, vuốt khuôn mặt của anh. Stuart có thể nhìn thấy đầu ngón tay dính đầy màu, cũng không thiếu sơn trong móng và dọc lòng bàn tay ấy. Rồi ánh mắt xanh lại chạm mắt anh.

"Em không biết nhưng thời gian như trôi thật lâu khi không có anh, còn trôi thật nhanh khi có anh. Cảm tưởng như gần ba năm từ khi mình chia tay"

"Nếu như đó là anh thì anh sẽ tưởng chừng như hơn ba thế kỉ qua rồi đấy"

"Thế thì để em nói lại nhé, nếu thiếu anh thì đó sẽ là ba thiên niên kỉ"

Cả hai chợt cười lớn. Đều cảm thấy thật không hiểu tại sao bản thân trẻ con đến thế mà đối phương vẫn có thể yêu được.

"Thôi nào Phil, thế thì anh yêu em và em cũng yêu anh còn hơn cả từ "sâu đậm" nên xa nhau dù có là một giây thì cũng như là trôi qua nửa đời mình" Stuart vừa cười vừa nói



Trong phòng vẫn nóng ran đến nỗi những cánh quạt to lớn trên trần nhà cũng không làm dịu đi nhưng anh vẫn thấy thật dễ chịu. Áp mặt vào tóc của Philippe. Mái tóc rối chưa chải nhưng vẫn thật êm dịu, từng lọn tóc chạm vào gò má. Stuart ngắm bức tranh cậu đang miệt mài vẽ gần cả tháng trời mà không mảy may quan tâm đến cái nóng bức mùa hạ đã trở về. Mồ hôi lấm tấm trên mặt, và cả người cậu, thấm đẫm chiếc áo phông quá cỡ. Anh không đợi chờ chi cơn gió mát mùa thu, cũng chẳng nghĩ ngợi gì đến tuyết mùa đông. Stuart mong chờ được Philippe ngắm nhìn và được soi bản thân trong đôi mắt xanh biển ấy. Hơn ba tháng chia tay, anh vẫn nhớ nó, nhớ đôi mắt xanh trong như làn nước biển. Anh yêu màu sắc đó, yêu và yêu hơn tất cả mọi thứ.



"Này Stuart, anh nghĩ chỗ này nên thêm màu gì?"

Philippe chợt hỏi, tay chỉ vào vị trí mà chi tiết được vẽ tỉ mỉ hơn những nơi khác của bức tranh.

"Anh nghĩ là màu xanh"

Cậu chợt cau mày rồi lại xem xét kĩ lưỡng hơn. Đôi mắt lướt nhìn qua bản vẽ rồi lại săm soi các chi tiết

"Sao lại là màu xanh? Nó không hợp với bố cục ở đây tí nào cả"

"Ý anh là xanh biển"

Philippe định giải thích cho Stuart rằng các màu cậu phối ở đây không hề hợp với xanh biển nhưng chợt nảy ra một ý nghĩ khiến mặt cậu đỏ bừng

"Xanh biển...Ý anh là màu mắt của em?"

"Đúng vậy, màu mắt của em thật đẹp. Anh yêu nó"

Stuart thì thầm khi bắt đầu nói câu cuối. Anh dành hết can đảm để nói lên những suy nghĩ mà anh cất giấu trong lòng.

"Nếu là em thì em sẽ chọn màu mắt của anh để phối"

Philippe mỉm cười, ôm chầm lấy Stuart, rồi cũng phỉa tham lam mà hôn lấy gò má đang ửng hồng đáng yêu chết người ấy. Stuart cười nhẹ nhàng:

"Cette peinture serait si belle si on y mélangeait le bleu de ton yeux" (Bức tranh này sẽ thật đẹp nếu màu xanh mắt em được tô trên ấy)

"Et ce sera un chef d'oeuvre si c'est la couleur de tes yeux" (Và nó sẽ trở thành một tuyệt tác nếu tô lên ấy màu mắt anh)
Thêm
94
0
0
CHƯƠNG HAI: BÌNH
Bình rời khỏi bữa tiệc, đi về phía những ánh đèn mờ tối.

Gã gục xuống một góc bên vệ đường, tay run lên, cổ họng gã cứng ngắc như sắp nôn hết tất cả những thức ăn vô vị lên mặt đường đá, ẩm ướt, dơ bẩn. Những ánh đèn giờ giống như một thứ ảo giác bao lấy gã_mờ ảo, xanh xao và yếu ớt. Gã lọt thỏm trong đó, trao cả thân mình cho nó. Nếu như họ chú ý đến gã. Bình nghĩ. Hẳn sẽ chẳng bao giờ thứ mệnh đề giả định đó trở thành khẳng định, bởi kỳ thực nếu những người trong mấy bộ quần áo với nhãn hiệu xa hoa đang nhấm nháp ly rượu vang đắt tiền kia có chút yêu thương Bình, họ đã chẳng mặc kệ thằng bé mười bảy tuổi loạng choạng từng bước về nhà giữa màn đêm sương lạnh phủ vây này. Buốt. Thấu xương.

Gã giẫm mạnh chân vào cái áo, hoặc chỉ là một mảnh vải rẻ tiền, rách nát, trông bẩn thỉu nhưng được thêu rất đẹp, nó đẹp lắm. Gã đồng cảm với nó.

Phải, gã_Bình, mười bảy tuổi, mười bảy năm lê thê, vất vưởng trên cõi đời, ngập ngụa giữa những buổi học cưỡi ngựa, com-lê, tuxedo, lụa, những chai rượu chẳng thể đọc nổi tên_mười bảy năm hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc với ai cơ? Với gã? Khi gã chẳng có lấy một lời thăm hỏi, chẳng có một lời ngợi khen nào dành cho gã, chẳng ai chú ý. Tên gã_Bình, nó chỉ có nghĩa là sự bình lặng. Chỉ vậy thôi, một cái tên tầm thường, còn Khôi_tên của anh trai gã, nó có nghĩa là sự oai vệ, tài trí. Và anh trai gã cũng vậy, cũng như cái tên, mạnh mẽ và giỏi giang hơn gã, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều lần. Nếu gã lao qua những kẽ hở những tán cây sâu rồi lạc lối trong rừng và bầy sói, miệng tru lên bao lấy gã, mắt rực lửa hận thù thì sao? Nếu như vậy thì sao? Họ sẽ chẳng dại mà đi tìm gã, họ sẽ tiếp tục chếnh choáng trong quả và hoa, họ sẽ tiếp tục gọi tên anh trai gã và chìm ngập trong cơn say sưa của những bữa tiệc.

Và có lẽ ngay cả lúc Khôi sắp lìa xa những thứ xa xỉ kia thì gã vẫn chỉ là một chấm màu xám xịt làm nền cho tấm vải đỏ là anh ta.

Tại sao?

Tại sao cơ chứ?

Gã không buồn phiền vì những ánh mắt sáng rực, thèm muốn kia nhìn vào Khôi mà chẳng để gã lọt vào tầm mắt. Những ánh mắt đâm những nhát sắt nhọn vào gã, thách thức sự phóng chiếu của chúng và thách thức sức chịu đựng của gã. Nhưng Bình đau đớn, một nỗi đau của một kẻ chơi cá cược, gã thua rồi, con ngựa của gã đã ngã xuống nền đất bụi bặm giữa tiếng hò reo, tán dương con ngựa chiến thắng. Bình bẽ bàng, câm lặng và thua, như một con ngựa đực ngã cái thân xác xương xẩu xuống đường đua một cách đầy ô nhục.

-Bình ơi

Giọng của nàng, là giọng nàng, cái giọng yêu kiều, thanh thoát lạ thường ấy. Tay nàng ấm quá, ấm áp như thể những hơi nóng vô hình bao quanh khi ngồi gần lò sưởi, chỉ cần nàng di ngón tay thon dài trên lưng thôi là Bình đã cảm thấy tê mê không thể tả nổi rồi. Hôm nay, nàng mặc chiếc váy trắng dài quá chân, tà váy phồng lên, bồng bềnh, mái tóc xõa xuống, nàng thật đẹp, mùi nước hoa phảng phất quanh nàng. Đẹp quá. Ngày hôm nay là ngày trọng đại nhất đời nàng.

-Đi với em một chút đi, anh nhé

Gã vội cùng nàng lên xe, sau tiếng đóng cửa ấy, hẳn gã sẽ an toàn, gã sẽ cùng nàng mua rượu táo rồi về nhà và chìm trong cơn si mê tình ái ấy. Chẳng cần biết yêu đương hay hoan lạc, hoan lạc hay yêu đương vì chúng hòa làm một rồi. Chẳng có gì có thể làm gã rối bù lên, đau đớn nữa. Nàng thật dịu dàng, xinh đẹp, ân cần.

Nhưng chẳng bao giờ lựa chọn gã.




1709047808010.png
Thêm
MỘT CÕI MỤC RUỖNG (KINH DỊ, BÍ ẨN, TÂM LÝ)
  • Like
Reactions: yuyu
97
1
0
Bình rời khỏi bữa tiệc, đi về phía những ánh đèn mờ tối.

Gã gục xuống một góc bên vệ đường, tay run lên, cổ họng gã cứng ngắc như sắp nôn hết tất cả những thức ăn vô vị lên mặt đường đá, ẩm ướt, dơ bẩn. Những ánh đèn giờ giống như một thứ ảo giác bao lấy gã_mờ ảo, xanh xao và yếu ớt. Gã lọt thỏm trong đó, trao cả thân mình cho nó. Nếu như họ chú ý đến gã. Bình nghĩ. Hẳn sẽ chẳng bao giờ thứ mệnh đề giả định đó trở thành khẳng định, bởi kỳ thực nếu những người trong mấy bộ quần áo với nhãn hiệu xa hoa đang nhấm nháp ly rượu vang đắt tiền kia có chút yêu thương Bình, họ đã chẳng mặc kệ thằng bé mười bảy tuổi loạng choạng từng bước về nhà giữa màn đêm sương lạnh phủ vây này. Buốt. Thấu xương.

Gã giẫm mạnh chân vào cái áo, hoặc chỉ là một mảnh vải rẻ tiền, rách nát, trông bẩn thỉu nhưng được thêu rất đẹp, nó đẹp lắm. Gã đồng cảm với nó.

Phải, gã_Bình, mười bảy tuổi, mười bảy năm lê thê, vất vưởng trên cõi đời, ngập ngụa giữa những buổi học cưỡi ngựa, com-lê, tuxedo, lụa, những chai rượu chẳng thể đọc nổi tên_mười bảy năm hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc với ai cơ? Với gã? Khi gã chẳng có lấy một lời thăm hỏi, chẳng có một lời ngợi khen nào dành cho gã, chẳng ai chú ý. Tên gã_Bình, nó chỉ có nghĩa là sự bình lặng. Chỉ vậy thôi, một cái tên tầm thường, còn Khôi_tên của anh trai gã, nó có nghĩa là sự oai vệ, tài trí. Và anh trai gã cũng vậy, cũng như cái tên, mạnh mẽ và giỏi giang hơn gã, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều lần. Nếu gã lao qua những kẽ hở những tán cây sâu rồi lạc lối trong rừng và bầy sói, miệng tru lên bao lấy gã, mắt rực lửa hận thù thì sao? Nếu như vậy thì sao? Họ sẽ chẳng dại mà đi tìm gã, họ sẽ tiếp tục chếnh choáng trong quả và hoa, họ sẽ tiếp tục gọi tên anh trai gã và chìm ngập trong cơn say sưa của những bữa tiệc.

Và có lẽ ngay cả lúc Khôi sắp lìa xa những thứ xa xỉ kia thì gã vẫn chỉ là một chấm màu xám xịt làm nền cho tấm vải đỏ là anh ta.

Tại sao?

Tại sao cơ chứ?

Gã không buồn phiền vì những ánh mắt sáng rực, thèm muốn kia nhìn vào Khôi mà chẳng để gã lọt vào tầm mắt. Những ánh mắt đâm những nhát sắt nhọn vào gã, thách thức sự phóng chiếu của chúng và thách thức sức chịu đựng của gã. Nhưng Bình đau đớn, một nỗi đau của một kẻ chơi cá cược, gã thua rồi, con ngựa của gã đã ngã xuống nền đất bụi bặm giữa tiếng hò reo, tán dương con ngựa chiến thắng. Bình bẽ bàng, câm lặng và thua, như một con ngựa đực ngã cái thân xác xương xẩu xuống đường đua một cách đầy ô nhục.

-Bình ơi

Giọng của nàng, là giọng nàng, cái giọng yêu kiều, thanh thoát lạ thường ấy. Tay nàng ấm quá, ấm áp như thể những hơi nóng vô hình bao quanh khi ngồi gần lò sưởi, chỉ cần nàng di ngón tay thon dài trên lưng thôi là Bình đã cảm thấy tê mê không thể tả nổi rồi. Hôm nay, nàng mặc chiếc váy trắng dài quá chân, tà váy phồng lên, bồng bềnh, mái tóc xõa xuống, nàng thật đẹp, mùi nước hoa phảng phất quanh nàng. Đẹp quá. Ngày hôm nay là ngày trọng đại nhất đời nàng.

-Đi với em một chút đi, anh nhé

Gã vội cùng nàng lên xe, sau tiếng đóng cửa ấy, hẳn gã sẽ an toàn, gã sẽ cùng nàng mua rượu táo rồi về nhà và chìm trong cơn si mê tình ái ấy. Chẳng cần biết yêu đương hay hoan lạc, hoan lạc hay yêu đương vì chúng hòa làm một rồi. Chẳng có gì có thể làm gã rối bù lên, đau đớn nữa. Nàng thật dịu dàng, xinh đẹp, ân cần.

Nhưng chẳng bao giờ lựa chọn gã.




1709047699410.png
Thêm
MỘT CÕI MỤC RUỖNG (KINH DỊ, BÍ Ẩn, TÂM LÝ)
2
0
0
CHƯƠNG MỘT: HYPNOS (*) HAY NHỮNG CUỘC SĂN LÙNG CỦA MÀN ĐÊM
Lọt mắt kì khôi hỡi thân dáng ngọc ngà

Nàng ta cười, món khai vị thống khổ

Gã bước loạng choạng trong ánh trăng chập chờn, dọc khu hành lang tối với đôi mắt nhắm chặt.

Gã bước đi. Lâu đài với mái vòm che kín mọi luồng sáng là nơi chất chứa mọi thứ quỷ quyệt, bức tường đá vọng lại thứ âm thanh cồm cộp đôi guốc giày gõ xuống sàn nhà theo từng bước chân của gã. Hệt như một con ma. Một con ma hay một thứ gì đó gần giống như ma, lảng vảng trong chính cái lâu đài còn cổ hơn cụ nội của gã. Nhưng gã chắc chắn một điều: gã chẳng bao giờ là những thứ ấy, những con ma lặng lẽ, vất vưởng với bước chân bọc vải mềm giữa lối đi đến sảnh khiêu vũ. Gã chẳng bao giờ đi mà không phát ra một tiếng động.

Gã đi để màn đêm phát giác sự tồn tại kì cục và trái ý Chúa của mình.

Gã chẳng bao giờ vật vờ mà để đôi chân hướng đến nơi vô định. Đôi mắt gã nhắm, cứng đờ, tiếng bước chân vọng lên âm tai. Gã chẳng bao giờ cần đến đôi mắt giảo hoạt để đến nơi gã muốn đến hoặc chỉ đơn giản là nhìn thấy người gã yêu. Những gì gã cần đến chỉ là chút mảnh hương, từ mái tóc sẫm đen của nàng, chính nàng.

Một hướng thẳng mà tiến tới, chân bước nhanh. Chợt gã dừng lại, mày chau đến méo cả gương mặt. Cơn gió réo rắt qua ô cửa mang đến một cái gì đó, nhỏ, mong manh, thanh thoát khác thường khiến gã không giữ chặt nỗi, phủ bùa mê lấy gã. Thứ mùi biến đi nhưng rồi lại hiện lên làm đau đớn tim gã. Thứ mùi hương khiến gã không giữ được, có khi cả mấy phút mới có một mẩu bay đến và cứ mỗi lần như thế, gã kinh hoàng, sợ rằng nó sẽ bay mất. Gã lấn tới, dừng lại, lấy sức và đánh hơi, nó càng lúc càng mạnh, như một dải lụa kéo gã vào một gian phòng. Ánh mập mờ ngọn nến vàng chiếu rọi qua lớp da gã. Gã lục lọi trong tiềm thức một cái gì đó từa tựa như thế.

"Là chàng? Có phải chàng không?"

Tay gã buông thõng xuống, mồ hôi lạnh rịn ra thấm đẫm lớp áo vì bồn chồn, lo âu giờ lạnh toát. Đúng là nàng, gã đã đi đúng hướng. Giọng nàng vẫn luôn và luôn là thứ cứu rỗi cho tâm hồn mục ruỗng và trái tim bị bao quanh bởi chất bùn nhơ sền sệt, kết chặt của gã. Gã yêu nó đến chết mê chết mệt. Ôi! Hãy cứ cất lên giọng nói yêu kiều của nàng đi, cất lên nữa đi hỡi người tình của ta! Gã nhếch môi cười. Từng bước chân một đi vào buồng ngủ, sà cả vào người nàng và để đầu mình áp lên bầu ngực êm ái và tròn trĩnh của nàng. Bao quanh lấy gã là một mùi giống sữa hòa thêm bánh quy, mùi thơm mát như mùi chanh, pha chút ấm nồng như mùi diên vỹ. Mùi của cái chóng phai và cái tồn tại, hữu hình và vô hình hòa quyện nhau thành một thứ thống nhất, khiêm nhường và yếu đuối nhưng bền bỉ, chắc chắn như sợi xích mảnh. Mùi hương bắt được gã và kéo gã lại gần hõm cổ nàng, gần hơn nữa. Một thứ không giải thích được nhưng hiển nhiên một cách tuyệt diệu, gã chẳng cần ánh sáng lý trí Chúa ban để cảm nhận cái đê mê này, bởi gã cũng nào phải kẻ thường. Nàng cười khúc khích, xoa lấy mái tóc người yêu rồi ôm gã thật chặt như thể gã là một con thú nuôi. Hết mực đáng yêu và vâng lời. Mỉm cười duyên dáng vì an tâm khi người yêu luôn nhận ra bóng dáng mình như bao ngày, dù cho bằng thứ giác quan kém cỏi nhất. Tay nàng dịu êm vờn lấy tấm lưng của kẻ vẫn đang chờ đợi sự âu yếm, miết đi miết lại đường gồ lên của sống lưng, đôi lúc ấn thật mạnh như đang chơi đùa với con mèo lúc bé của nàng. Người gã lâng lâng một nỗi nhột nhạt khó chịu, suy nghĩ gã trở nên hư vô, gã để yên cho thú vui của nàng tung hoành. Thấy người trong lòng chẳng than van một điều mà im lặng gắng chịu, nàng xoa đầu gã.

Nó vẫn luôn ở đây.

Con mèo vẫn ở đây, giống như gã.

Nằm ườn trên đầu chiếc tủ gỗ mục.

Và nhìn nàng với hốc mắt sâu hoắm.

Nàng chợt nhớ một điều.

"Hypnos, chàng có thể hứa với em một điều được không?"

"Hãy cứ nói ra đi, Nyx (**) yêu dấu, ta nguyện làm tất cả vì nàng."

Nàng cười nhạt rồi thổi phù vào tai gã, môi cong thành một đường cong hoàn mĩ trên gương mặt khả ái. Cơn mưa phùn hóa tầm tã buốt lạnh, cái lạnh thấm tê trên từng tấc da thịt gã. Tay nàng di từ mái tóc xuống mắt rồi đến xương gò má, vuốt ve đến chiếc cằm góc cạnh. Từng lần di chuyển, nàng cảm nhận được cái đàn hồi của miếng cơ thịt. Nàng nắm chặt một cách bất chợt khuôn mặt gã, nâng lên. Nàng hài lòng ngắm nhìn những dòng đo đỏ đặc quánh chảy qua khuôn miệng người thương, gã cắn chặt môi để không phát ra thứ âm thanh làm kinh động nàng, thứ âm thanh biểu hiện sự chống đối.

"Tất cả?"

"Đúng như vậy."

"Nếu chàng yêu em, hãy cùng em đi vào cõi chết, hòa vào bản nhạc của riêng chúng ta."

Giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, lạnh lẽo. Từng hơi buốt dọc trên đôi tao gã. Dạ khúc của nỗi thống khổ vang lên, hay chí ít chỉ là dự cảm về nỗi đau đớn giày xéo tim gã. Bầy quạ đen chạy trốn.

(*) Hypnos: Thần của giấc ngủ trong thần thoại Hy Lạp

(**) Nyx: Thần nguyên thủy của màn đêm trong thần thoại Hy Lạp


1709046798146.png
Thêm
MỘT CÕI MỤC RUỖNG (KINH DỊ, BÍ ẨN, TÂM LÝ)
104
0
0
CHƯƠNG MỘT: HYPNOS (*) HAY NHỮNG CUỘC SĂN LÙNG CỦA MÀN ĐÊM
Lọt mắt kì khôi hỡi thân dáng ngọc ngà

Nàng ta cười, món khai vị thống khổ

Gã bước loạng choạng trong ánh trăng chập chờn, dọc khu hành lang tối với đôi mắt nhắm chặt.

Gã bước đi. Lâu đài với mái vòm che kín mọi luồng sáng là nơi chất chứa mọi thứ quỷ quyệt, bức tường đá vọng lại thứ âm thanh cồm cộp đôi guốc giày gõ xuống sàn nhà theo từng bước chân của gã. Hệt như một con ma. Một con ma hay một thứ gì đó gần giống như ma, lảng vảng trong chính cái lâu đài còn cổ hơn cụ nội của gã. Nhưng gã chắc chắn một điều: gã chẳng bao giờ là những thứ ấy, những con ma lặng lẽ, vất vưởng với bước chân bọc vải mềm giữa lối đi đến sảnh khiêu vũ. Gã chẳng bao giờ đi mà không phát ra một tiếng động.

Gã đi để màn đêm phát giác sự tồn tại kì cục và trái ý Chúa của mình.

Gã chẳng bao giờ vật vờ mà để đôi chân hướng đến nơi vô định. Đôi mắt gã nhắm, cứng đờ, tiếng bước chân vọng lên âm tai. Gã chẳng bao giờ cần đến đôi mắt giảo hoạt để đến nơi gã muốn đến hoặc chỉ đơn giản là nhìn thấy người gã yêu. Những gì gã cần đến chỉ là chút mảnh hương, từ mái tóc sẫm đen của nàng, chính nàng.

Một hướng thẳng mà tiến tới, chân bước nhanh. Chợt gã dừng lại, mày chau đến méo cả gương mặt. Cơn gió réo rắt qua ô cửa mang đến một cái gì đó, nhỏ, mong manh, thanh thoát khác thường khiến gã không giữ chặt nỗi, phủ bùa mê lấy gã. Thứ mùi biến đi nhưng rồi lại hiện lên làm đau đớn tim gã. Thứ mùi hương khiến gã không giữ được, có khi cả mấy phút mới có một mẩu bay đến và cứ mỗi lần như thế, gã kinh hoàng, sợ rằng nó sẽ bay mất. Gã lấn tới, dừng lại, lấy sức và đánh hơi, nó càng lúc càng mạnh, như một dải lụa kéo gã vào một gian phòng. Ánh mập mờ ngọn nến vàng chiếu rọi qua lớp da gã. Gã lục lọi trong tiềm thức một cái gì đó từa tựa như thế.

"Là chàng? Có phải chàng không?"

Tay gã buông thõng xuống, mồ hôi lạnh rịn ra thấm đẫm lớp áo vì bồn chồn, lo âu giờ lạnh toát. Đúng là nàng, gã đã đi đúng hướng. Giọng nàng vẫn luôn và luôn là thứ cứu rỗi cho tâm hồn mục ruỗng và trái tim bị bao quanh bởi chất bùn nhơ sền sệt, kết chặt của gã. Gã yêu nó đến chết mê chết mệt. Ôi! Hãy cứ cất lên giọng nói yêu kiều của nàng đi, cất lên nữa đi hỡi người tình của ta! Gã nhếch môi cười. Từng bước chân một đi vào buồng ngủ, sà cả vào người nàng và để đầu mình áp lên bầu ngực êm ái và tròn trĩnh của nàng. Bao quanh lấy gã là một mùi giống sữa hòa thêm bánh quy, mùi thơm mát như mùi chanh, pha chút ấm nồng như mùi diên vỹ. Mùi của cái chóng phai và cái tồn tại, hữu hình và vô hình hòa quyện nhau thành một thứ thống nhất, khiêm nhường và yếu đuối nhưng bền bỉ, chắc chắn như sợi xích mảnh. Mùi hương bắt được gã và kéo gã lại gần hõm cổ nàng, gần hơn nữa. Một thứ không giải thích được nhưng hiển nhiên một cách tuyệt diệu, gã chẳng cần ánh sáng lý trí Chúa ban để cảm nhận cái đê mê này, bởi gã cũng nào phải kẻ thường. Nàng cười khúc khích, xoa lấy mái tóc người yêu rồi ôm gã thật chặt như thể gã là một con thú nuôi. Hết mực đáng yêu và vâng lời. Mỉm cười duyên dáng vì an tâm khi người yêu luôn nhận ra bóng dáng mình như bao ngày, dù cho bằng thứ giác quan kém cỏi nhất. Tay nàng dịu êm vờn lấy tấm lưng của kẻ vẫn đang chờ đợi sự âu yếm, miết đi miết lại đường gồ lên của sống lưng, đôi lúc ấn thật mạnh như đang chơi đùa với con mèo lúc bé của nàng. Người gã lâng lâng một nỗi nhột nhạt khó chịu, suy nghĩ gã trở nên hư vô, gã để yên cho thú vui của nàng tung hoành. Thấy người trong lòng chẳng than van một điều mà im lặng gắng chịu, nàng xoa đầu gã.

Nó vẫn luôn ở đây.

Con mèo vẫn ở đây, giống như gã.

Nằm ườn trên đầu chiếc tủ gỗ mục.

Và nhìn nàng với hốc mắt sâu hoắm.

Nàng chợt nhớ một điều.

"Hypnos, chàng có thể hứa với em một điều được không?"

"Hãy cứ nói ra đi, Nyx (**) yêu dấu, ta nguyện làm tất cả vì nàng."

Nàng cười nhạt rồi thổi phù vào tai gã, môi cong thành một đường cong hoàn mĩ trên gương mặt khả ái. Cơn mưa phùn hóa tầm tã buốt lạnh, cái lạnh thấm tê trên từng tấc da thịt gã. Tay nàng di từ mái tóc xuống mắt rồi đến xương gò má, vuốt ve đến chiếc cằm góc cạnh. Từng lần di chuyển, nàng cảm nhận được cái đàn hồi của miếng cơ thịt. Nàng nắm chặt một cách bất chợt khuôn mặt gã, nâng lên. Nàng hài lòng ngắm nhìn những dòng đo đỏ đặc quánh chảy qua khuôn miệng người thương, gã cắn chặt môi để không phát ra thứ âm thanh làm kinh động nàng, thứ âm thanh biểu hiện sự chống đối.

"Tất cả?"

"Đúng như vậy."

"Nếu chàng yêu em, hãy cùng em đi vào cõi chết, hòa vào bản nhạc của riêng chúng ta."

Giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng, lạnh lẽo. Từng hơi buốt dọc trên đôi tao gã. Dạ khúc của nỗi thống khổ vang lên, hay chí ít chỉ là dự cảm về nỗi đau đớn giày xéo tim gã. Bầy quạ đen chạy trốn.

(*) Hypnos: Thần của giấc ngủ trong thần thoại Hy Lạp

(**) Nyx: Thần nguyên thủy của màn đêm trong thần thoại Hy Lạp
Thêm
MỘT CÕI MỤC RUỖNG (KINH DỊ, BÍ ẨN)
11
0
0
GIỚI THIỆU TẬP THƠ:
Tình ta sớm nở rồi cũng tàn phai
Rồi hồn vẫn sẽ dai dẳng đớn đau
Hay hạnh phúc sẽ về nơi hai ta?
Chẳng bận tâm đến những nỗi niềm
Khi đôi bàn tay đã viết kí ức vào trong tim

*Gửi anh_Avril "Những dối gian phủ mật ngọt tháng tư năm nào, em vẫn nhớ
Và say"



BÀI THƠ ĐẦU TIÊN
"Người tình ơi có hay không

Nắng hạ đã về bên chiều miền đất

Người thương à có hay không

Sắc phượng đỏ đã phủ khoảng không xanh

Tình ta như cơn giấc mộng trưa hè

Nắng phủ vàng, hương cỏ nội thơm nồng

Hôn lên môi ai

Cho tim ta cháy bỏng lửa tình hồng

Cho tấm lòng kết mệnh nối duyên ta

Đến bạc đầu"
1709046048155.png

Ảnh: Đôi mắt người tình (theo như tớ biết thì đây là trang sức cầu hôn gửi đến người tình, nguồn gốc của nó đến giờ chưa ai biết. Chỉ biết rằng có một câu chuyện của thân vương xứ Wales_George yêu cô Maria Fitzherbert đậm sâu và rồi món đồ này trở thành tín vật của những tình yêu cuồng nhiệt, tượng trưng cho sự hiểu thấu, chấp nhận)
Thêm
CHỚM NỞ (TẬP THƠ)
142
0
1

Quang Chiêu

Kẻ dạo chơi trên cánh đồng hoa(ng)_Quang Chiêu)
27/2/24
10
6
3,000
Đà Nẵng
Xu
257,283
Hồi đó bị crush từ chối xong vừa khóc vừa viết cái này đây:)))Đến giờ ngẫm lại cười bò luôn á mà nó đẹp thật, một thời thanh xuân
 
GIỚI THIỆU TẬP THƠ:
Tình ta sớm nở rồi cũng tàn phai
Rồi hồn vẫn sẽ dai dẳng đớn đau
Hay hạnh phúc sẽ về nơi hai ta?
Chẳng bận tâm đến những nỗi niềm
Khi đôi bàn tay đã viết kí ức vào trong tim

*Gửi anh_Avril "Những dối gian phủ mật ngọt tháng tư năm nào, em vẫn nhớ
Và say"



BÀI THƠ ĐẦU TIÊN
"Người tình ơi có hay không

Nắng hạ đã về bên chiều miền đất

Người thương à có hay không

Sắc phượng đỏ đã phủ khoảng không xanh

Tình ta như cơn giấc mộng trưa hè

Nắng phủ vàng, hương cỏ nội thơm nồng

Hôn lên môi ai

Cho tim ta cháy bỏng lửa tình hồng

Cho tấm lòng kết mệnh nối duyên ta

Đến bạc đầu"
1709046048155.png

Ảnh: Đôi mắt người tình (theo như tớ biết thì đây là trang sức cầu hôn gửi đến người tình, nguồn gốc của nó đến giờ chưa ai biết. Chỉ biết rằng có một câu chuyện của thân vương xứ Wales_George yêu cô Maria Fitzherbert đậm sâu và rồi món đồ này trở thành tín vật của những tình yêu cuồng nhiệt, tượng trưng cho sự hiểu thấu, chấp nhận)
Thêm
CHỚM NỞ (TẬP THƠ)
142
0
1

Quang Chiêu

Kẻ dạo chơi trên cánh đồng hoa(ng)_Quang Chiêu)
27/2/24
10
6
3,000
Đà Nẵng
Xu
257,283
Hồi đó bị crush từ chối xong vừa khóc vừa viết cái này đây:)))Đến giờ ngẫm lại cười bò luôn á mà nó đẹp thật, một thời thanh xuân
 
Truyện này tớ đăng đầu tiên ở Wattpad (khi ấy học lớp tám), giờ đọc lại thấy sến thật sự nhưng khi tớ cho chị họ xem bản thảo thì chị ấy lại khen hay. Tớ cũng nhen nhóm ý định phát triển bộ này thành truyện dài luôn nhưng mà hồi ấy tớ chưa đủ thời gian, đến giờ thì bản thân lại không theo kịp cảm xúc khi ấy.
PROLOGUE:
"Nắng hạ vàng và đóa hồng đỏ

Bao mưa buồn giờ đã diệu vơi

Và đôi tay mình nắm chặt mãi không thôi

Bao bồi hồi tôi nào dám chối

Cho lửa tình cháy đượm cả đôi môi"
(BẢN TIẾNG VIỆT)


"Soleil d'été jaune et la rose rouge

La pluie triste est maintenant partie

Et mes mains n'arrêteront pas de tenir

Comment oserais-je le nier

Laisse le feu de l'amour brûler nos lèvres"
(BẢN TIẾNG PHÁP)
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------​
CHƯƠNG MỘT:​
Chẳng bận tâm đến những cơn gió hậm hực mang hơi nóng ngột ngạt, tạt qua khuôn mặt. Đừng để tâm đến cái nắng gắt gỏng kinh điển của tiết trời mấy ngày mùa hạ tháng bảy làm cho cả cơ thể lấm tấm mồ hôi, tạo nên một sự tương phản đầy khó chịu giữa cái mát ngắn ngủi và cái nóng ran không biết bao giờ mới hết. Đừng nhắc đến thứ nhiệt độ cao đến nỗi làm lo lắng cả kẻ đã quen với cái bầu không khí khắc nghiệt, khô nóng của vùng miền Tây đất Mỹ đang len lỏi vào những bức tường trắng của dãy phòng trọ. Và cũng đừng nói đến cơn mệt mỏi đang lan tỏa khắp đôi mắt và cả cơ thể sau một đêm mất ngủ. Tất cả đều tan biến ngay khoảnh khắc khi Stuart mở cái cánh cửa nâu kêu keng kéc khi anh đẩy vào và rồi bắt gặp mái tóc vàng, rối xù của Philippe rũ xuống trên chiếc bàn viết bằng gỗ cây sồi bên cạnh cái giá vẽ bừa bộn những bảng pha màu và một bức tranh vẽ dở.

Stuart ngồi xuống bên cái ghế xoay cũ, đã rách một phần vải nhỏ, nhẹ nhàng kéo về chiếc bàn_nơi gần cánh cửa sổ nhất để cố gắng hứng một chút mát lành từ gió. Anh ngồi ngẩn ngơ trên ghế, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, nơi có một bầu trời xanh quang đãng với mây là mây trắng trôi nổi tiếng xứ Paris. Vân vê mảnh giấy nhỏ trên ngón tay mang màu da hơi rám nắng. Những tiếng hót của những chú chim buổi sớm vẫn còn đó và tia nắng vàng ươm lại xuyên qua những tán lá xanh và chiếu lên mặt đất vỉa hè lót gạch rồi lấp lánh đong đưa trong tiếng kêu lanh lảnh của bầy sẻ và tiếng đập cánh của lũ bồ câu. Khung cảnh trông thật tĩnh lặng, bình yên hơn so với mấy con phố ở Los Angeles. Stuart rời mắt khỏi bầu trời mà anh hằng đợi sau mùa mưa ngâu ròng rã mấy tháng trời để ngắm nhìn Phillipe, chờ cậu thức.

Philippe còn đang ngủ. Philippe đang say giấc với giấc mộng đẹp mộng mơ mà chẳng để ý rằng người thương đã đến. Cậu trông thật yên bình cùng với những hạt nắng rải đều lên mái tóc óng ả sắc vàng_cũng là màu nắng của cậu, như rằng nắng đã lẻn vào trong một cánh cửa bí mật nào đó để trú ngụ nơi mái tóc mềm mại này. Giữa nền trời ánh sáng mùa hạ huyền ảo, bao phủ lấy cả người, Philippe bỗng trở nên thật nhỏ bé, nhỏ bé đến mức tưởng chừng nắng đang ôm lấy cậu vào lòng và sắp cuỗm cậu đến một nơi thật xa anh.

Nắng à đừng chia xa tôi và em ấy

Rồi Stuart cười. Một nụ cười rất nhẹ. Anh tự cười vì đã không biết bao nhiêu lần thủ thỉ những lời như vậy với nắng. Stuart thở dài, anh lại gần rồi luồn tay qua mái tóc vàng mềm mượt của Philippe.

"Anh đến rồi đây"

Rồi anh choàng qua vai cậu, đặt tay lên chiếc áo caro mỏng dính đầy màu, ôm lấy cậu. Philippe khi được ôm không những không phản ứng mà còn cố rúc vào người Stuart. Đôi mắt dần hé mở, mặt ngước lên. Lúc này, Stuart mới nhận ra rằng cậu đang cười với mình.

"Anh đến khi nào thế?" Philippe dụi mắt rồi chỉnh lại mấy lọn tóc xoăn nhẹ, bù xù

"Vài phút trước, khi mặt trời lên đến tận đỉnh mấy cây cao nhất mà ai kia vẫn còn ngủ đấy" Stuart đùa

"Vậy em dậy trễ đến thế cơ à. Mà em đã bảo anh ngưng thức đêm rồi mà"

Stuart vẫn ngồi trên cái ghế cũ đó, không có ý định tìm một nơi khác để ngồi. Anh xoay ghế, mắt nâu hướng về ánh mắt xanh sâu thẵm của Philippe. Cậu hiếu ý liền dang tay ôm Stuart rồi quay lại với cái giá vẽ để hoàn thành bức tranh còn dở



"Thế em có biết không? Mỗi nhà văn sẽ tìm cho mình một khoảng thời gian để bầu bạn với chính mình, để nỗi buồn thấm sâu và cũng để tìm ý thơ văn nhờ cơn mộng mơ đấy" Stuart giờ mới trả lời

"Vậy đối với anh là nguyên cả đêm khuya?" Philippe liền cau mày

"Chính xác. Anh đang cố nói với em điều đó đấy"

"Thức đêm có giúp anh hoàn thành tất cả những tuyệt tác mà cả đời này anh sẽ viết hay không?"

"Hiện nay là chưa nhưng chắc chắn tương lai sẽ có"

Philippe dừng động tác quệt cọ trên nền giấy cỡ lớn. Stuart tò mò nhìn xem cậu đã hoàn thành xong bức tranh hay chưa. Thật sự thì không, tranh chưa hoàn thành, Philippe chỉ thêm lớp sơn thôi chứ không vẽ thêm được gì khác. Từng lớp sơn đè nén lên nhau, không có trật tự. Cậu với tay, cầm lấy vai anh và ôm vào lòng. Từng ngón tay thon dài vẫn dính đầy sơn cũ từ tối qua và cũng chằng chịt những vết mới vừa rồi. Chúng ấm áp, rồi từ vai di chuyển lên những lọn tóc hung đỏ của anh.

"Stuart đừng quên là anh còn một thứ"

"Em đang làm gì vậy Phil?"

Stuart tì mặt vào vai của Philippe, cố gắng giấu đôi mắt đã hiện những vệt đỏ và hàng nước mắt chảy dài trên gò má rồi xuống cằm và thấm lên chiếc áo còn nồng mùi sơn của cậu. Philippe nhìn thẳng vào gương mặt của anh, ngón tay di chuyển một đường để ngăn những giọt nước mắt âm ấm.

"Đừng nghĩ về những chuyện buồn và hơn nữa là đừng bao giờ thức khuya nhé"

"Vì sao?" Anh ngượng ngùng tựa lên vai cậu, tiếp tục giấu đi khuôn mặt của mình

"Vì em luôn bên cạnh anh" Philippe lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc bết lại vì mồ hôi của Stuart

"Thế thì liên quan gì?"

"Những đêm thức khuya sẽ làm đôi mắt anh thâm quầng lại và em sẽ không còn được nhìn thấy ánh mắt ngô ngây của anh trước kia nữa. Mắt anh đẹp, em nói thật đấy, Stuart à"

Cậu ôm chặt lấy anh. Anh thấy thế liền gạt đi hàng nước mắt rồi cũng vòng tay ra sau lưng Philippe, nhấc bỗng cậu lên khiến cậu có chút giật mình. Philippe lại vuốt khuôn mặt mang nét tự tin, chạm vào từng góc cạnh hoang dã của Stuart, cái mũi cao và ánh mắt thật đẹp.

"Anh đừng bao giờ nghĩ đến chuyện buồn và cũng đừng giấu kín nó, chàng trai à. Bởi em đã ở bên anh và sẽ luôn bên anh, luôn lắng nghe anh. Và em nói trước rằng em sẽ chẳng bao giờ để hình bóng của em bị thế chỗ bởi nỗi buồn trong tâm trí anh đâu"

"Phil..."

"Trời vẫn còn nắng đấy anh à, nếu đêm có đến ngay bây giờ thì em sẽ là mặt trời cho anh. Stuart của em đã luôn phải cô đơn đúng không. Nếu chỉ có một mình, anh hãy gọi em. Em sẽ luôn ở cạnh anh. Đừng quên em, đừng thay thế em và cũng đừng để những lần bên nhau tan biến thật nhanh anh nhé, Stuart"

"Cảm ơn em. Phil à"

Philippe rướn người lên, mũi cậu chạm mũi anh. Rồi mỉm cười, một nụ cười thật rạng rỡ đến nỗi khiến Stuart ngây người

"Philippe..."

"Stuart..."

Họ dịu dàng gọi tên nhau rồi bật cười lên thành tiếng trước sự trẻ con của mình. Philippe nhẹ đặt đôi môi mềm mại, đỏ mọng lên môi của kẻ cô đơn đã chờ đợi quá lâu tên Stuart. Họ đều lắng nghe nhau, thấu hiểu nhau và đều hiểu đối phương muốn gì.

Stuart thì thầm:

"Philippe, tu devras m'embrasser comme ça à l'avenir aussi" (Phillipe, sau này, em nhớ hôn anh như thế này nhé)
1709045524459.png

Nguồn ảnh: Freepik
Thêm
STUART & PHILIPPE (BẢN TIẾNG VIỆT)
103
0
0
Top