Đề bài:
"Mùa xuân đất trời đẹp. Dế Mèn thơ thẩn ở cửa hang, hai con chim Én thấy tội nghiệp bèn rủ Dế Mèn dao chơi trên trời. Mèn hốt hoảng. Nhưng sáng kiến của Chim Én rất giản dị : hai Chim Én ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô . Mèn ngậm vào giữa . Thế là cả ba cùng bay lên. Mây nồng nàn, đất trời gợi cảm, cỏ hoa vui tươi. Dế Mèn say sưa. Sau một hồi lâu miên man, Mèn ta chợt nghĩ bụng: Ơ hay, việc gì ta phải gánh hai con én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không ? Nghĩ là làm. Nó bèn há mồm ra. Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành".
Từ câu chuyện trên nêu suy nghĩ của em bằng 1 bài văn NLXH
Bài làm
Chúng ta được tạo nên từ đôi bàn tay của Đấng Tối Cao. Nhưng mỗi người được Ngài nặn ra sẽ có vẻ ngoài tròn méo khác nhau nhưng không ai có thể là một hình tròn hoàn hảo. Mỗi người chúng ta không phải chỉ được tạo ra từ những gam màu tươi sáng mà có từ những góc tối u khuất mà con người cần khắc phục. Được xem như là một trong bảy mối tội đầu của con người, "bóng tối" mà con người cần chế ngự được nhất là sự ngạo mạn. Không còn là chủ đề mới trong văn học, từng có rất nhiều cây bút kiến tạo nên những câu chuyện khuyên con người nên tránh xa "mối tội" này. Nổi bật trong đó là "Câu chuyện về Chim Én và Dế Mèn" gần gũi với thiếu nhi những bài học của nó lại có sự tác động đến mọi lựa tuổi của độc giả mang một thông điệp chỉ dẫn đến những kết quả tai hại đối với một kẻ kiêu ngạo, ảo tưởng khả năng của bản thân là "bề trên" đối với người khác.
Câu chuyện bắt đầu khi "Mùa xuân đất trời đẹp, Dế Mèn thơ thẩn ở cửa hang, hai con Chim Én thấy tội nghiệp bèn rủ Dế Mèn dạo chơi trên trời. Mèn hốt hoảng. Nhưng sáng kiến của Chim Én đưa ra rất giản dị: hai Chim Én ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô, Mèn ngậm vào giữa. Thế là cả ba cùng bay lên. Mây nồng nàn, trời đất gợi cảm, cỏ hoa vui tươi. Dế Mèn say sưa. Sau một hồi lâu miên man, Mèn ta chợt nghĩ bụng" ơ hay việc gì ta gánh hai con Én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không ?" Nghĩ là làm, Mèn há mồm ra. Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành." Trong văn chương nghệ thuật, người nghệ sĩ luôn xây dựng cho mình một thế giới hình tượng đặc sắc để phản ánh bản chất của sự kiện, sự việc diễn ra trong cuộc sống con người. Đó có thể là đạo lí tư tưởng tốt đẹp hay phê phán một thói hư tật xấu. Qua câu chuyện giữa dế mèn và hai con chim én, tác giả Đoàn Công Lê Huy nhắm đến phê phán những con người ngạo mạn, tầm nhìn hạn hẹp. Chỉ mới chạm tới một vì sao mà cứ ngỡ mình đã nhìn thấy là cả dải ngân hà rộng lớn. Dùng lẽ đó mà suy nghĩ thiển cận, ngạo mạn với chính những người từng nâng đỡ cho mình bước lên. Qua hình ảnh Dế Mèn, chúng ta thấy rõ được điều đó. Chỉ là một con dế nhỏ bé nhưng được lòng tốt của hai chim én mà có cơ hội được bay lên những khoảng không cao rộng của bầu trời. Khi nó đã thấy mình ở một vị trí cao hơn người khác khiến nó suy nghĩ "ơ hay việc gì ta gánh hai con Én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không ?" và ngay lập tức thực hiện. Nó quên mất rằng mình có thể bay cao là nhờ người khác. Bản thân con Dế Mèn không có khả năng chao liệng trên bầu trời như những con chim Én. Chính lòng tốt của chim Én đã làm nó ảo tưởng năng lực rằng mình cũng có thể bay và coi hai con chim từng nâng đỡ mình bay cao là một gánh nặng trên vai. Con Dế bé nhỏ tội nghiệp không biết mình đã sa vào cái lưới của sự ngạo mạn ngu ngốc mà kiêu căng khinh đời, khinh "bề trên". Và cái giá cho suy nghĩ hạn hẹp và ngu ngốc của con Dế Mèn đó là ngã từ trên "đỉnh cao" mà mình từng sở hữu. Chắc hẳn một lần trong đời chúng ta từng nghe thấy "Nghịch lí Icarus" Trong thần thoại Hy Lạp cũng từng xuất hiện với sự kiêu ngạo mà phải trả giá đắt cho mộng tưởng vượt qua khả năng của bản thân. Daedalus đang trang bị đôi cánh cho con trai Icarus. Hài lòng với sáng chế của mình, Daedalus trang bị cho con trai Icarus một đôi cánh tương tự. Trước khi cất cánh bay khỏi mê cung Labyrinth, ông dặn con rằng phải vô cùng thận trọng với đôi cánh này. Cả hai không được bay quá thấp vì hơi nước ở biển sẽ khiến những chiếc lông bị ướt, nhưng họ cũng không được bay quá cao, vì ánh mặt trời nóng bỏng sẽ làm sáp ong bị chảy. Nhưng Icarus không nghe lời mà muốn đuổi theo vị thần mặt trời Helios. Sức nóng mặt trời đã làm đôi cánh của Icarus tan chảy. Chàng đã phải trả giá cho mộng tưởng vô thực của bản thân. Chỉ dựa vào phát minh là đôi cánh của cha Icarus đã nghĩ mình có thể vượt qua cảnh giới của những vị thần. Con Dế kiêu ngạo kia cũng đã rơi vào bi kịch của Icarus. Sự ngạo mạn, giấc mộng vượt quá khả năng khiến cả hai phải trả giá đắt.
Con Dế không chỉ mang hình ảnh của một kẻ kiêu ngạo mộng tưởng mà phảng phất hình ảnh của những người vô ơn. Hai con chim Én đã đưa Dế Mèn đến nơi mà có lẽ cả đời con dế không thể để chạm đến. Nhưng thay vì nghĩ biết ơn đơn 2 con chim én thì dễ lại nghĩ rằng chúng chính là gánh nợ. Đó là hình ảnh những con người không hiếm gặp trong xã hội với căn bệnh "vô ơn bạc nghĩa". Họ không biết cách trân trọng những gì được người khác cho, những lần được nâng đỡ mà coi đó là điều hiển nhiên mà quên đi "ơn nghĩa" những ngày khó khăn. Tôi chợt nhớ đến câu nói của nhà văn Tagore "Biết ơn ngọn lửa cho bạn ánh sáng nhưng cũng đừng quen người trong đêm thay bạn cầm đèn". Những bình yên ở hiện tại, những thành tựu mà chúng ta sở hữu phía sau luôn có một người nâng đỡ cho những bước chân ta bước. Có lẽ đó cũng là điều mà tác giả muốn gửi gắm đến chúng ta qua hình ảnh con Dế Mèn mang bản chất của những kẻ kiêu ngạo vô ơn và khinh đời.
Câu chuyện về Chim Én và Dế Mèn như rắc vào tâm hồn con người những "hạt bụi thần" để một lần chúng ta dùng tấm gương lý trí tự nhận thức bản thân. Có phải mình cũng đã từng giống như con Dế ấy, cũng ngạo mạn và vô ơn với người khác? Không có gì giá trị bằng sự tự nhận thức. "Cây bút" Đoàn Công Lê không chỉ dừng lại ở việc phê phán một thói đời mà chạm vào ngóc ngách sâu kín nhất trong trái tim độc giả: sự ngạo mạn và vô ơn. Đó cũng là cách tác giả khuyên răn con người "đừng nghĩ mình" cao"hơn người khác âu cũng chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc mênh mông, giọt nước chìm trong đại dương vô tận, vì tinh tú với ánh sáng le lói trong thiên hà rộng lớn". Con người cần học được cách làm chủ con quỷ kiêu ngạo ẩn hiện trong trái tim bởi "Khiêm tốn bao nhiêu cũng không đủ tự kiêu một chút cũng là thừa" và tự bồi tụ cho "dòng chảy tâm hồn" những hạt phù sa tinh túy nhất là lối sống "ân tình, nặng nghĩa" đối với những người từng che chở cho mình qua cơn giông tố cuộc đời.
"Mùa xuân đất trời đẹp. Dế Mèn thơ thẩn ở cửa hang, hai con chim Én thấy tội nghiệp bèn rủ Dế Mèn dao chơi trên trời. Mèn hốt hoảng. Nhưng sáng kiến của Chim Én rất giản dị : hai Chim Én ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô . Mèn ngậm vào giữa . Thế là cả ba cùng bay lên. Mây nồng nàn, đất trời gợi cảm, cỏ hoa vui tươi. Dế Mèn say sưa. Sau một hồi lâu miên man, Mèn ta chợt nghĩ bụng: Ơ hay, việc gì ta phải gánh hai con én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không ? Nghĩ là làm. Nó bèn há mồm ra. Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành".
Từ câu chuyện trên nêu suy nghĩ của em bằng 1 bài văn NLXH
Bài làm
Chúng ta được tạo nên từ đôi bàn tay của Đấng Tối Cao. Nhưng mỗi người được Ngài nặn ra sẽ có vẻ ngoài tròn méo khác nhau nhưng không ai có thể là một hình tròn hoàn hảo. Mỗi người chúng ta không phải chỉ được tạo ra từ những gam màu tươi sáng mà có từ những góc tối u khuất mà con người cần khắc phục. Được xem như là một trong bảy mối tội đầu của con người, "bóng tối" mà con người cần chế ngự được nhất là sự ngạo mạn. Không còn là chủ đề mới trong văn học, từng có rất nhiều cây bút kiến tạo nên những câu chuyện khuyên con người nên tránh xa "mối tội" này. Nổi bật trong đó là "Câu chuyện về Chim Én và Dế Mèn" gần gũi với thiếu nhi những bài học của nó lại có sự tác động đến mọi lựa tuổi của độc giả mang một thông điệp chỉ dẫn đến những kết quả tai hại đối với một kẻ kiêu ngạo, ảo tưởng khả năng của bản thân là "bề trên" đối với người khác.
Câu chuyện bắt đầu khi "Mùa xuân đất trời đẹp, Dế Mèn thơ thẩn ở cửa hang, hai con Chim Én thấy tội nghiệp bèn rủ Dế Mèn dạo chơi trên trời. Mèn hốt hoảng. Nhưng sáng kiến của Chim Én đưa ra rất giản dị: hai Chim Én ngậm hai đầu của một cọng cỏ khô, Mèn ngậm vào giữa. Thế là cả ba cùng bay lên. Mây nồng nàn, trời đất gợi cảm, cỏ hoa vui tươi. Dế Mèn say sưa. Sau một hồi lâu miên man, Mèn ta chợt nghĩ bụng" ơ hay việc gì ta gánh hai con Én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không ?" Nghĩ là làm, Mèn há mồm ra. Và nó rơi vèo xuống đất như một chiếc lá lìa cành." Trong văn chương nghệ thuật, người nghệ sĩ luôn xây dựng cho mình một thế giới hình tượng đặc sắc để phản ánh bản chất của sự kiện, sự việc diễn ra trong cuộc sống con người. Đó có thể là đạo lí tư tưởng tốt đẹp hay phê phán một thói hư tật xấu. Qua câu chuyện giữa dế mèn và hai con chim én, tác giả Đoàn Công Lê Huy nhắm đến phê phán những con người ngạo mạn, tầm nhìn hạn hẹp. Chỉ mới chạm tới một vì sao mà cứ ngỡ mình đã nhìn thấy là cả dải ngân hà rộng lớn. Dùng lẽ đó mà suy nghĩ thiển cận, ngạo mạn với chính những người từng nâng đỡ cho mình bước lên. Qua hình ảnh Dế Mèn, chúng ta thấy rõ được điều đó. Chỉ là một con dế nhỏ bé nhưng được lòng tốt của hai chim én mà có cơ hội được bay lên những khoảng không cao rộng của bầu trời. Khi nó đã thấy mình ở một vị trí cao hơn người khác khiến nó suy nghĩ "ơ hay việc gì ta gánh hai con Én này trên vai cho mệt nhỉ. Sao ta không quẳng gánh nợ này đi để dạo chơi một mình có sướng hơn không ?" và ngay lập tức thực hiện. Nó quên mất rằng mình có thể bay cao là nhờ người khác. Bản thân con Dế Mèn không có khả năng chao liệng trên bầu trời như những con chim Én. Chính lòng tốt của chim Én đã làm nó ảo tưởng năng lực rằng mình cũng có thể bay và coi hai con chim từng nâng đỡ mình bay cao là một gánh nặng trên vai. Con Dế bé nhỏ tội nghiệp không biết mình đã sa vào cái lưới của sự ngạo mạn ngu ngốc mà kiêu căng khinh đời, khinh "bề trên". Và cái giá cho suy nghĩ hạn hẹp và ngu ngốc của con Dế Mèn đó là ngã từ trên "đỉnh cao" mà mình từng sở hữu. Chắc hẳn một lần trong đời chúng ta từng nghe thấy "Nghịch lí Icarus" Trong thần thoại Hy Lạp cũng từng xuất hiện với sự kiêu ngạo mà phải trả giá đắt cho mộng tưởng vượt qua khả năng của bản thân. Daedalus đang trang bị đôi cánh cho con trai Icarus. Hài lòng với sáng chế của mình, Daedalus trang bị cho con trai Icarus một đôi cánh tương tự. Trước khi cất cánh bay khỏi mê cung Labyrinth, ông dặn con rằng phải vô cùng thận trọng với đôi cánh này. Cả hai không được bay quá thấp vì hơi nước ở biển sẽ khiến những chiếc lông bị ướt, nhưng họ cũng không được bay quá cao, vì ánh mặt trời nóng bỏng sẽ làm sáp ong bị chảy. Nhưng Icarus không nghe lời mà muốn đuổi theo vị thần mặt trời Helios. Sức nóng mặt trời đã làm đôi cánh của Icarus tan chảy. Chàng đã phải trả giá cho mộng tưởng vô thực của bản thân. Chỉ dựa vào phát minh là đôi cánh của cha Icarus đã nghĩ mình có thể vượt qua cảnh giới của những vị thần. Con Dế kiêu ngạo kia cũng đã rơi vào bi kịch của Icarus. Sự ngạo mạn, giấc mộng vượt quá khả năng khiến cả hai phải trả giá đắt.
Con Dế không chỉ mang hình ảnh của một kẻ kiêu ngạo mộng tưởng mà phảng phất hình ảnh của những người vô ơn. Hai con chim Én đã đưa Dế Mèn đến nơi mà có lẽ cả đời con dế không thể để chạm đến. Nhưng thay vì nghĩ biết ơn đơn 2 con chim én thì dễ lại nghĩ rằng chúng chính là gánh nợ. Đó là hình ảnh những con người không hiếm gặp trong xã hội với căn bệnh "vô ơn bạc nghĩa". Họ không biết cách trân trọng những gì được người khác cho, những lần được nâng đỡ mà coi đó là điều hiển nhiên mà quên đi "ơn nghĩa" những ngày khó khăn. Tôi chợt nhớ đến câu nói của nhà văn Tagore "Biết ơn ngọn lửa cho bạn ánh sáng nhưng cũng đừng quen người trong đêm thay bạn cầm đèn". Những bình yên ở hiện tại, những thành tựu mà chúng ta sở hữu phía sau luôn có một người nâng đỡ cho những bước chân ta bước. Có lẽ đó cũng là điều mà tác giả muốn gửi gắm đến chúng ta qua hình ảnh con Dế Mèn mang bản chất của những kẻ kiêu ngạo vô ơn và khinh đời.
Câu chuyện về Chim Én và Dế Mèn như rắc vào tâm hồn con người những "hạt bụi thần" để một lần chúng ta dùng tấm gương lý trí tự nhận thức bản thân. Có phải mình cũng đã từng giống như con Dế ấy, cũng ngạo mạn và vô ơn với người khác? Không có gì giá trị bằng sự tự nhận thức. "Cây bút" Đoàn Công Lê không chỉ dừng lại ở việc phê phán một thói đời mà chạm vào ngóc ngách sâu kín nhất trong trái tim độc giả: sự ngạo mạn và vô ơn. Đó cũng là cách tác giả khuyên răn con người "đừng nghĩ mình" cao"hơn người khác âu cũng chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc mênh mông, giọt nước chìm trong đại dương vô tận, vì tinh tú với ánh sáng le lói trong thiên hà rộng lớn". Con người cần học được cách làm chủ con quỷ kiêu ngạo ẩn hiện trong trái tim bởi "Khiêm tốn bao nhiêu cũng không đủ tự kiêu một chút cũng là thừa" và tự bồi tụ cho "dòng chảy tâm hồn" những hạt phù sa tinh túy nhất là lối sống "ân tình, nặng nghĩa" đối với những người từng che chở cho mình qua cơn giông tố cuộc đời.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
- Từ khóa
- kiêu ngạo nlxh sự hợp tác