Thời gian có chờ ai bao giờ!

Thời gian có chờ ai bao giờ!

THỜI GIAN CÓ CHỜ AI BAO GIỜ!



Thuở ấu thơ, ta ngóng trông ngày mình khôn lớn. Đến khi trưởng thành, ngoảnh đầu nhìn lại, mới giật mình nhận ra những ngày thơ bé ấy là quãng thời gian tươi đẹp nhất của cuộc đời. Những ngày tháng vô tư, hồn nhiên, chẳng lo âu phiền muộn, chỉ đong đầy niềm vui và những giấc mơ trong trẻo.



Tuổi thơ tôi là những mùa hè rực rỡ, là cánh đồng bát ngát trải dài đến tận chân trời, là tiếng cười giòn tan vang vọng giữa triền đê. Thuở ấy, tôi là đứa trẻ quê, những ngày nghỉ học là những ngày phụ giúp ba mẹ. Nhưng niềm vui lớn nhất vẫn là được cùng đám bạn rong ruổi trên những cánh đồng. Mỗi buổi sớm mai, mỗi buổi chiều tà, chúng tôi lùa đàn bò ra bờ ruộng, mặc cho nắng cháy rám da, mặc cho gió đồng hầm hập phả hơi nóng. Những con bò gầy gò thong dong gặm cỏ, còn lũ trẻ chúng tôi túm tụm lại, tíu tít kể chuyện trên trời dưới biển. Ngày nào cũng gặp nhau, vậy mà câu chuyện cứ nối dài bất tận, như dòng suối nhỏ róc rách chảy qua miền ký ức. Chúng tôi kể chuyện ngày xửa ngày xưa, chuyện ma trêu người, chuyện người lớn, rồi lại phá lên cười nghiêng ngả.



Những câu chuyện dường như không bao giờ dứt và khi đã cạn chuyện, cả bọn lại lao vào những trò chơi dân gian: đánh trổng, bắn lệnh, u quạ, nhảy dây, trốn tìm… Tuổi thơ nghèo khó, chẳng có đồ chơi đắt tiền, chẳng có công nghệ hiện đại, nhưng niềm vui khi ấy lại giản dị và trọn vẹn biết bao.



Nhớ có hôm, vì mải mê vui chơi mà đàn bò đi lạc vào làng, phá nát vườn rau của nhà ai đó. Đứa nào không may bị bắt gặp thì lãnh ngay mấy roi đau điếng. Tối về, ba mẹ biết chuyện, thế là thêm một trận đòn roi nữa. Những giọt nước mắt tủi hờn rơi xuống, nhưng chỉ cần sáng hôm sau gặp lại nhau, cả bọn lại cười vang như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trẻ con là thế, những nỗi đau rồi cũng chóng qua, chỉ có niềm vui là cứ đọng lại mãi trong tim.



Buổi trưa, khi ba mẹ đã chợp mắt, chúng tôi lại rủ nhau ra vườn dừa đầu xóm. Những tàu lá dừa bỗng hóa thành cả một thế giới kỳ diệu: lá dừa thắt thành đồng hồ, nhẫn, vòng cổ; chong chóng quay vù vù trong gió; cào cào, châu chấu được tỉ mỉ tạo nên từ những bàn tay bé nhỏ. Gần đó, cây mít già đứng trầm mặc qua bao mùa mưa nắng. Chúng tôi trèo lên, hái lá kết thành mũ mão, xiêm y, rồi hóa thân thành những nhân vật tuồng cải lương. Đứa cao hứng cất giọng vọng cổ, đứa lại nhại những câu thoại sân khấu quen thuộc. Dưới bóng cây xanh mát, lũ trẻ quê nghèo như lạc bước vào một thế giới khác, thế giới của mộng mơ và sáng tạo.



Và khi màn đêm buông xuống… những đêm trăng sáng là những đêm rộn ràng nhất. Cả xóm tụ tập trên bãi đất trống ven đường, dưới ánh trăng vằng vặc như dát vàng lên những mái nhà tranh. Ngày ấy, làng quê chưa có điện, trăng chính là nguồn sáng duy nhất. Và cũng chính vì vậy, trăng trở thành tâm điểm của mọi niềm vui. Lũ trẻ con, thanh niên, người già, tất cả quây quần bên nhau, cùng hòa mình vào những câu chuyện, những trò chơi, những tiếng cười trong trẻo. Chúng tôi mải mê vui chơi đến tận khuya, chỉ đến khi đôi mắt trĩu nặng vì buồn ngủ mới luyến tiếc chia tay. Trăng vẫn còn lơ lửng trên đỉnh đầu, dõi theo từng bước chân nhỏ dẫn về tận ngõ. Đêm ấy, tôi mang theo cả niềm vui của một ngày dài vào giấc mơ.

Nhưng dòng chảy của thời gian nào có ngừng lại bao giờ… Tuổi thơ cũng lùi xa dần, như cánh diều bay khuất giữa bầu trời ký ức. Những trưa hè trốn ngủ dưới tán dừa, những buổi chiều thả bò trên cánh đồng, những đêm trăng sáng rộn ràng tiếng cười… Tất cả giờ đây chỉ còn là những mảnh ký ức đẹp đẽ của một thời đã qua.



Làng quê cũng đổi thay nhiều. Những cánh đồng xưa kia giờ đã nhường chỗ cho những ngôi nhà mái ngói. Đường làng bê tông thẳng tắp, không còn dấu chân lấm lem của lũ trẻ ngày nào. Trăng vẫn treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng ánh sáng của nó không còn là tâm điểm của làng quê nữa, bởi những ngọn đèn cao áp đã rực sáng suốt đêm dài. Bạn bè thuở ấy cũng phiêu bạt mỗi người một nơi, người lập nghiệp phương xa, người vùi mình trong vòng xoáy cơm áo gạo tiền, hiếm khi có dịp gặp lại. Chỉ còn những ký ức lặng lẽ nằm im trong ngăn kéo thời gian. Đôi khi bất chợt mở ra, ta mới giật mình nhận ra tim mình vẫn thổn thức trước những điều xưa cũ.

Có lẽ ai trong chúng ta cũng có một vùng trời tuổi thơ để nhớ, để thương. Có những lúc giữa bộn bề cuộc sống, ta chợt thèm được trở về những ngày thơ ấu, nơi hạnh phúc chỉ đơn giản là một trận cười giòn tan giữa đồng, một cánh diều bay cao trong gió, hay một đêm trăng sáng chan chứa bao giấc mơ đẹp.



Nhưng thời gian có bao giờ chờ đợi ai? Tuổi thơ, cũng như gió, như mây, ta có thể cảm nhận, có thể nâng niu trong tâm trí, nhưng chẳng thể nào nắm giữ được. Thứ duy nhất còn lại với ta chính là những ký ức, mãi mãi là một phần của ta, vẹn nguyên như thuở ban đầu.
 
13
0
0
Trả lời

Bình luận mới

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.