“Hiện tại có thể giúp quá khứ không? Người sống có thể cứu người chết không?... Thông qua sự chạm trán dai dẳng với những khía cạnh đen tối nhất của nhân loại, tôi cảm thấy những tàn dư của niềm tin vào con người - vốn đã gãy đổ từ lâu trong tôi - nay vỡ vụn hoàn toàn” (Han Kang)
Chính trong khoảnh khắc tuyệt vọng của người nghệ sĩ phải trực giết đối đầu với cái ác, thứ bạo lực mà con người đang gieo rắc, đày đọa lẫn nhau, Han Kang đã biến mình thành kẻ bi quan trong nỗi đau của con người. Câu hỏi “Hiện tại có thể giúp quá khứ không? Người sống có thể cứu người chết không?” đã luôn trăn trở, giày vò và ám ảnh bà. Ranh giới dẫn niềm tin mong manh trong Han Kang đã dần vỡ vụn và đổ sập. Nhưng tôi là một mầm cây luôn tin vào nước và mặt trời, bởi niềm tin vào con người không hẳn là bi quan và đứt gãy.
Hiện tại có thể giúp quá khứ không? Quá khứ là thứ dĩ vãng đã trôi đi trong ký ức của con người và mãi mãi không thể trở lại. Nếu muốn níu giữ quá khứ chỉ còn cách hồi ức, hoài tưởng về những kỷ niệm đã cũ. Như vậy thì sợi dây giữa quá khứ và hiện tại không hề có điểm chung và con người hoàn toàn bất lực trước những sai lầm trong quá khứ. Tuy nhiên hiện tại vẫn có thể giúp quá khứ. Nếu một đứa trẻ từng chịu chấn thương tâm hồn, nó sẽ dùng cả cuộc đời để ấp iu, dỗ dành những vết thương đã lành miệng. Hiện tại là thứ chúng ta có thể thay đổi, là thứ chúng ta đang nắm trong bàn tay, bởi vậy chúng ta có thể dùng nó để thay đổi quá khứ. Cho dù không hẳn là thay đổi nhưng cũng có thể phần nào xóa mờ đi những ký ức buồn, học cách tự chữa lành những thương tổn. Hiện tại mở ra cơ hội để ta được sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ, cứu rỗi ta khỏi những đớn đau dằn vặt. Sau quá khứ, hiện tại như đoạn kết của bộ phim tuổi trẻ, cho phép ta được nhìn lại những năm tháng đã qua một cách bình thản.
Người sống có thể cứu người chết không? Câu hỏi này thật khó trả lời, bởi người chết rồi cũng là cát bụi. Tay ai giữ được bụi đời? Nhưng người chết luôn tồn tại trong kí ức của người sống, chỉ khi nào người sông quên đi thì người chết mới hóa thành cát bụi bay đi mãi mãi. Như vậy, người sống là hiện tại, người chết là quá khứ. Khi hiện tại cứu được quá khứ nghĩa là người sống có thể cứu được người chết. Điều tối thượng là người sống còn lưu giữ những kí ức về người đã đi qua, cho họ không gian được tưởng nhớ bên trong kí ức của mình. Có thể nói, người chết chưa bao giờ chết, họ vẫn sống trong kí ức của người ở lại. Bất cứ sinh linh nào ra đi cũng đều thật đáng thương, cho dù họ chỉ tồn tại mà không sống. Một mạng người ra đi cũng là khi một ngôi sao bay về với bầu trời. Mà ngôi sao nào bay lên thì cũng để lại dưới mặt đất những nỗi đau.
Chính trong khoảnh khắc tuyệt vọng của người nghệ sĩ phải trực giết đối đầu với cái ác, thứ bạo lực mà con người đang gieo rắc, đày đọa lẫn nhau, Han Kang đã biến mình thành kẻ bi quan trong nỗi đau của con người. Câu hỏi “Hiện tại có thể giúp quá khứ không? Người sống có thể cứu người chết không?” đã luôn trăn trở, giày vò và ám ảnh bà. Ranh giới dẫn niềm tin mong manh trong Han Kang đã dần vỡ vụn và đổ sập. Nhưng tôi là một mầm cây luôn tin vào nước và mặt trời, bởi niềm tin vào con người không hẳn là bi quan và đứt gãy.
Hiện tại có thể giúp quá khứ không? Quá khứ là thứ dĩ vãng đã trôi đi trong ký ức của con người và mãi mãi không thể trở lại. Nếu muốn níu giữ quá khứ chỉ còn cách hồi ức, hoài tưởng về những kỷ niệm đã cũ. Như vậy thì sợi dây giữa quá khứ và hiện tại không hề có điểm chung và con người hoàn toàn bất lực trước những sai lầm trong quá khứ. Tuy nhiên hiện tại vẫn có thể giúp quá khứ. Nếu một đứa trẻ từng chịu chấn thương tâm hồn, nó sẽ dùng cả cuộc đời để ấp iu, dỗ dành những vết thương đã lành miệng. Hiện tại là thứ chúng ta có thể thay đổi, là thứ chúng ta đang nắm trong bàn tay, bởi vậy chúng ta có thể dùng nó để thay đổi quá khứ. Cho dù không hẳn là thay đổi nhưng cũng có thể phần nào xóa mờ đi những ký ức buồn, học cách tự chữa lành những thương tổn. Hiện tại mở ra cơ hội để ta được sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ, cứu rỗi ta khỏi những đớn đau dằn vặt. Sau quá khứ, hiện tại như đoạn kết của bộ phim tuổi trẻ, cho phép ta được nhìn lại những năm tháng đã qua một cách bình thản.
Người sống có thể cứu người chết không? Câu hỏi này thật khó trả lời, bởi người chết rồi cũng là cát bụi. Tay ai giữ được bụi đời? Nhưng người chết luôn tồn tại trong kí ức của người sống, chỉ khi nào người sông quên đi thì người chết mới hóa thành cát bụi bay đi mãi mãi. Như vậy, người sống là hiện tại, người chết là quá khứ. Khi hiện tại cứu được quá khứ nghĩa là người sống có thể cứu được người chết. Điều tối thượng là người sống còn lưu giữ những kí ức về người đã đi qua, cho họ không gian được tưởng nhớ bên trong kí ức của mình. Có thể nói, người chết chưa bao giờ chết, họ vẫn sống trong kí ức của người ở lại. Bất cứ sinh linh nào ra đi cũng đều thật đáng thương, cho dù họ chỉ tồn tại mà không sống. Một mạng người ra đi cũng là khi một ngôi sao bay về với bầu trời. Mà ngôi sao nào bay lên thì cũng để lại dưới mặt đất những nỗi đau.