Tháng năm ngắn ngủi, đừng bắt tôi phải đợi chờ

Tháng năm ngắn ngủi, đừng bắt tôi phải đợi chờ

T
thuý
  • Thành Viên 25
Em muốn tìm anh nơi đó,
Nơi mà năm tháng thanh xuân tươi đẹp, hai chúng ta lặng lẽ ngắm bình minh...

3613
cre: gg

***


Tôi mê man trong giấc mơ kì lạ mà trong đó, cậu ấy và tôi ở trong phòng lớp học, không gian tĩnh lặng, yên ắng đến lạ thường- cả 2 đang hí hoáy làm đề, có lẽ là thi đại học.
- Dậy đi, dậy...
- Cho ngủ thêm 5p nữa đi
- Nhanh lên, thầy vào kìa
Tôi vội vàng đứng bật dậy ngay lập tức, nhanh chóng đánh mắt ra ngoài cửa phòng, chả có giáo viên nào ở đó cả, quay lại chỉ thấy cậu ta đang nhe răng cười một cách đáng ghét
- Con chó, mày lừa tao
Hậm hực ném cho một cái lườm, tôi nằm gục xuống bàn mệt mỏi.
- Bộ mày là con lợn hay gì???
-...
Tôi không thèm trả lời cậu ta, lười nhác trườn mình trên mặt bàn, ngáp 1 cái rõ dài.
- Mày học cái tính đấy ở đâu đấy hả, hỏi không chịu nói
- Tao chỉ nói với Hải của tao thôi, mày đi tìm hải về cho tao đi
- Hải, suốt ngày Hải, vậy mày coi tao là gì?
Huy tức giận đi ra khỏi lớp, mặt nó đó bừng bừng dễ sợ. Ơ hay, cái thằng điên này, ai làm gì nó đâu mà, mặc kệ, 5p nữa thể nào cũng quay lại nói chuyện với tôi thôi mà. Rồi tôi lôi cuốn sách kham khảo lí ra, chạy thật nhanh ra sân bóng rổ tìm Hải.
Sân bóng rổ lúc này đang buổi sáng, dưới cái tiết trời se se lạnh, Hải chậm dãi từng bước đến bên rổ, xoay mình và ném, quả bóng đi ra khỏi tay, từ từ lọt qua lướt rớt xuống mặt sân bê tông, nay lên xuống 4,5 lần rồi mới dừng lại.
- Woa... Hải giỏi quá đi.
Tôi vui mừng vỗ tay, tiến đến bên Hải đưa cho Hải một chai nước suối mà tôi mới mua chỗ căng tin khi đi ngang qua lúc nãy.
- Cảm ơn.
Hải đón lấy chai nước, làm một hơi đến hết hơn nửa sau đó cười.
- Không có gì, không có gì, chỉ là tiền công thôi mà
- Công, tính nhờj tôi làm gì nữa đây.
Hải cong cong khoé miệng, thuận tay véo má tôi một cái. Hơi đau nhưng mà thích ơi là thích luôn.
-Giangr cho tôi bài đây, không biết làm.
Tôi trưng cái mặt ngây thơ, đôi mắt long lanh lên nhìn. Hải, cậu nhất định phải đồng ý đấy, rõ chưa.
- Lên trên kia đợi đi.
- Nghĩa là lên trên kia đợi cậu giảng hả
- Ừ, tí tôi lên.
Hải đưa ngón tay chỉ về phía trước, tôi nhìn theo ngón tay thon thon trắng trắng dừng lại ở chỗ ghế chờ, gật gật đầu chạy lên đấy bàn toạ. 5p sau, Hải cũng đã ngồi bên cạnh. Crush sát sàn sạt, tôi tít mắt cười.
- Đâu, bài nào?
- Đây này.
Dơ quyển sách cho Hải, bài 3 trang 15. Hải nhếch người sang phía tôi, nhìn đề bài, đôi lúc lại cau mày dang suy nghĩ, và dường như, khoảng cách hai đứa rất gần. Chả biết làm sao, cái mặt tôi ửng đỏ hết cả lên. Nóng quá đi mất.
- À , ra rồi.
Đang ngại ngùng thì Hải bỗng reo lên, từ đó, khoảng cách được nới rộng ra chút ít, tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt vuốt lồng ngực.
- Hay quá, giảng cho tôi đi.
Gỉa vờ quan tâm đến bài tập, tôi cố tình đặt tầm chú ý của Hải lên nó chứ không phải khuôn mặt mình. Tất nhiên là thành công, Hải cằm bút và bắt đầu giải. Nhưng chưa kịp thì trong túi quần, điện thoại bất ngờ reo lên, ai đó đã gọi cho Hải.
- Chờ chút nhé, tới ngay đây.
Hải nhẹ nhàng nói với ngời trong đó, nhưng sao tôi nghe như có vẻ đang tức giận. Rồi cậu ấy quay sang với tôi, bảo tôi chờ cậu ấy một chút, có việc gấp. Nghe lời, tôi gật đầu thật mạnh. Hải thấy vậy an tam bỏ đi.
Hải cứ đi mãi thế, tôi không biết chờ đến khi nào, cho tới khi chuông đánh trống vào lớp, hết hai tiết tự học.
- Đừng chờ nó nữa, nó đang ở quán nét ấy, không ra giảng bài cho mày được đâu.
Một giọng nói ồm ồm của đứa con trai mới vỡ giọng phát ra từ đằng sau, không thèm quay mặt lại tôi cũng biết là ai. Thằng bạn thân chả lẽ lại không biết.
- Mày đừng có mà nói dối, tao biết mày ghét nó rồi.
- Ghét nó nhưng tao không bao giờ nói dối người khác như vậy. Mày chả nhẽ lại không tin.
Đúng thật là như vậy, Huy chưa bao giờ nói dối tôi dù chỉ một lần, từ nhỏ tới lớn, người thương tôi nhất là cậu ấy, người bảo vệ tôi cũng là cậu ấy.
- Bỏ đi, không chờ nữa, mất công.
Huy gõ vào đầu tôi môt cái thật mạnh, tôi quay lại đã thấy con người ấy ngồi bên cạnh, cái trò bắt nạt ấu trĩ.
- Mày lo mà học đi, còn 4 tháng nữa là thi rồi, mày cứ lao vào yêu đương thì biết bao giờ...
- Hừm...nhưng tao không muốn lãng phí thanh xuân của mình, thêm chút nữa thôi, tao sẽ có được người thương của mình.
- Ừ...
Huy nói với giọng buồn buồn như vừa mất mát một món bảo vật vô giá của cậu ây . Rồi cứ im im, lầm lì một cách đáng sợ. Tôi thấy vậy cũng chẳng hỏi gì nhiều, biết cái tính sống nội tâm chả bao giờ chia sẻ cho ai- kể cả tôi, bạn thân chí cốt. Hai đứa cứ thế mà im lặng, có cảm tưởng không gian, thời gian ngừng lại thật lâu.
- Tính thi trường nào?
Cuối cùng Huy cũng mở lời, cậu ấy không hỏi tôi cũng chả biết hai đứa phải ngồi bao lâu nữa.
- Chưa biết được, bố mẹ tao bảo tao vào công an.
- Con gái vào đấy cực lắm, với ngu như mầy thi còn lâu mới đậu.
- Tao biết, tao muốn làm nhà văn cơ, nhưng tao sợ mình không có tương lai, sợ không cho ra được tác phẩm nào đặc biệt.
- Cứ thử đi, rồi sẽ làm được.
- Tao khối a
- Nhưng mày có đam mê.
-...
-...
- Còn mày, tính làm bác sĩ à?
- Không..., thôi, bỏ đi. Về thôi
Huy nói giữa chừng rồi im lặng. Cậu ấy buồn bã kéo tôi về nhà.
Trời mùa xuân trong và xanh như ngọc, phảng phất đâu đây tiếng gió lao xao. Trên con xe 50 cũ, có hai đứa mang hai nỗi buồn.

---
Tháng năm ngắn ngủi, đừng bắt tôi phải đợi chờ
Tác giả: Thuý
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Từ khóa Từ khóa
cậu ấy năm tháng thanh xuân tươi đẹp phòng dịch covid19 tháng năm ngắn ngủi thanh xuân thuý
2K
2
3
Trả lời
có vẻ như bqt đã nhầm ở đâu đó khi xét bài của mình ạ.
Tác phẩm : Tháng năm ngắn ngủi đừng bắt tôi phải đợi chờ là mình viết chủ đề về tình yêu, trong khi tác phẩm gửi các anh những ngời hùng thầm lặng là cuộc thi chống dịch covid ạ
 
  • Like
Reactions: baivanhay
có vẻ như bqt đã nhầm ở đâu đó khi xét bài của mình ạ.
Tác phẩm : Tháng năm ngắn ngủi đừng bắt tôi phải đợi chờ là mình viết chủ đề về tình yêu, trong khi tác phẩm gửi các anh những ngời hùng thầm lặng là cuộc thi chống dịch covid ạ
thuýHi bạn, mình đã sửa phạm vi tác phẩm nhé. Cảm ơn bạn!
 
- Hôm 28 Tết đằng ấy đi chợ đêm với Hải nhé!!
Trong đầu tôi cứ miên man suy nghĩ về lời mời để ngỏ của Hải, có phải là thích tôi rồi không nhỉ? Điều ấy rõ ràng với một đứa con gái lần đầu biết yêu như tôi là một câu hỏi lớn, chắc chỉ có con trai mới trả lời được, có lẽ suy nghĩ của họ giống nhau. Vì vậy, tôi chạy qua nhà hỏi Huy.
- Hình như Hải nó thích tao rồi mày ạ.
- Ai cho mày cái suy nghĩ bậy bạ vậy hả.
Huy đang loay hoay với cây đàn guitar của cậu ấy, nghe tôi nói vậy thì bỗng chốc khựng lại, quay ra quát tôi. Thực sự không hiểu nỗi bạn thân tôi nghĩ cái gì trong đầu nữa.
- Hải rủ tao đi chợ đêm với cậu ấy nói là để xin lỗi chuyện hôm trước để tao đợi lâu. Mà hôm ấy do máy Hải hết pin nên không gọi cho tao được chứ người ta đâu có cố ý. Hơn nữa, tao hỏi rồi, Hải bận về chuyện gia đình, người trong quán nét mày nhận nhầm rồi đấy.
- Hải, Hải, mày thì suốt ngày Hải thôi. Đừng đi, tao không cho mày đi chơi với nó nữa, nó không yêu mày đâu, đừng để nó đùa giỡn vói tình cảm của mày nữa.
Huy lần này không những quát tôi mà cậu ấy còn ném cây đàn trên tay xuống, nó tiếp đất một cách mạnh mẽ, va chạm với sàn một cách khô khốc, vỡ một góc rồi, đây là món đồ mà Huy thích nhất mà.
- Vậy thì không đi nữa, mày lo dọn vụn đàn đi, tao về.
Thấy Huy như vậy tôi đương nhiên là chẳng dám gây sự thêm nữa, một phần sợ nó buồn, cũng phải, ai mắc nó là bạn thân tôi. Nói rồi tôi im lặng chạy một mạch về đến nhà, vội vàng lên phòng, ra ban công nhìn sang nhà đối diện. Huy đã đi đâu mất, chắc từ lúc tôi chạy về, những mảnh vỡ của cây đàn vẫn còn đó, một cách đáng ghét.
Sau chuyện cái nhau hôm đó, mất mấy ngày chúng tôi mới nói chuyện với nhau như trước, lần này là Huy bắt chuyện, cậu ấy cứ làm như chẳng có gì sảy ra trước đó, tôi cũng mặc. Nhưng cái ý nghĩ đi cùng Hải, tôi chắc sẽ không nghĩ nữa.
***
- Mai 28 rồi, có đi với Hải không?
Chiều hôm 27, Hải chạy tới chỗ tôi xin câu trả lời, tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Bất giác lúc ấy ngó khắp xung quanh tìm kiếm bóng hình Huy không thấy, hình như đã đi làm công việc cho giáo viên. Tự nhiên, tôi lại có động lực để thốt ra hai chữ : " Đồng ý."
Hải ngay khi nghe tôi nói vậy thì cười thật tươi- nụ cười đó là lí do làm tôi mê mẩn, này nhớ đêm mong. Nhưng kì lạ, sao tôi lại thấy nó có vẻ đểu đểu.
...
Buổi tối hôm 28, tôi ngồi trong phòng đóng kín ban công lại, lâu lâu lại hé mọt chút nhìn sang bên kia, may mắn thay là Huy không có ở đó. Rồi yên tâm, tôi bắt đầu sửa soạn chuẩn bị đi.
Đánh lên môi một lớp son màu cam đất nhẹ nhàng toi như một nàng công chúa bước ra trong chuyện cổ tích với mái tóc dài khẽ bỏ xoã và chiếc váy hoạ tiết hoa kí dài ngang đầu gối. Chưa bao giờ mà tôi xinh đẹp như lúc này, chắc Huy ở đây cũng sẽ nghĩ vậy, nhưng Huy sẽ không bao giờ nói ra.
Đang suy nghĩ vớ vẩn tôi nghe tiếng gọi của Hải, vội vàng chạy xuống khỏi cậu ấy chờ rồi cả hai đèo nhau trên chiếc wave xanh nhạt đến địa điểm đã hẹn.
- Hôm nay cậu xinh lắm.
Ngồi đằng sau tôi nghe Hải khen, cậu ấy khen một cách nhiệt tình, nhưng có lẽ do gió thổi quá lớn nên chẳng nghe rõ thái độ rửng dưng, nhàn nhàn ấy, tôi đón nhận một cách nhiệt tình nhất.
Sau 1 tiếng 30p, hoàng tử đã đưa đến nơi an toàn. Sau khi gửi xe, cậu ấy khẽ nắm tay tôi, theo lối nhỏ dẫn vào trong chợ.
Chúng tôi bắt đầu cuộc vui bằng trò ném bóng. 50 nghìn mua được 10 lần nén, một mình Hải ném cả dù cả hai đều chia đôi tiền, tôi đòi ném, cậu ấy khẽ cau mày:
- Con gái để con trai ném cho, để tớ thể hiện ga lăng một chút.
Không biết nữa nhưng mà tôi có chút mất điểm đối với Hải, con trai tính gì kì cục.
Sau trò ném bóng kết thúc, chúng tôi có chơi thêm một vài trò con bò khác nữa nhưng Hải đều dành chơi một mình, khá là khó chịu nhưng tôi không
nói ra, cuối cùng không thể được nữa, mới gắt lên :
- Đừng chơi nữa, tớ chán lắm rồi!!!
Hải thấy tôi ban đầu im lặng vậy bỗng giận dữ mới bắt đầu quan tâm đến tôi. Liền sau đó đột nhiên xoa đầu, cười;
- Hải xin lỗi, tại nó vui quá mà.
- Không vui gì cả, về đi, muộn rồi.
Hải nghe tôi nói muốn về, nhìn ddooongf hồ đã 12h hơn, cậu ấy khẽ cười. Bất giác theo phản xạ tôi ngước lên, thật sự giông tra nam.
- Đi nốt với tớ đến chỗ này rồi hai đứa về.
Chưa kịp đáp lại, Hải kéo tôi chạy như bay về phía con hẻm nhỏ bên trái chợ. Ở con hẻm đó, tối đen như mực, người qua đường tất sẽ chẳng để ý. Hải dẫn tôi đến đầu hẻm rồi dữ tợn đẩy tôi vào bên trong. Bất ngờ chưa kịp định thần, một bàn tay bỗng sờ vào khuôn ngực lần tìm cúc áo, sững sờ tôi hét lên:
- Hải, bỏ tớ ra cậu làm gì vậy.
Hải không trả lời mà nhanh chóng bắt lấy cằm tôi bóp chặt. Hơi thở ấm nóng phả vào mặt. Lúc này , biết bản thân không thể chống cự được rồi, chỉ là tôi không ngờ Hải lại là con người như vậy, phút chốc, tôi nhớ Hải, nhớ những lời cậu ấy nói. Có lẽ tôi nên nghe lời.
- Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra khỏi người bạn tao nhanh.
Từ đâu một bogs ngời thân thuộc xông đến đấm vào mặt, vào mũi của Hải. Rồi trong bóng tối, bàn tay của người ấy ấm ấm tìm được bàn tay tôi và nắm nó thật chặt, kéo tôi chạy đi.
3618
cre: gg
#diendanvanhoctre
#nhuanbuttrangchudiendan
#thangnamngannguidungbattoiphaidoicho
 

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.