Có những nỗi buồn
Cất nước mắt vào trong
Chờ đợi niềm vui
Hé nở trên nụ hồng....
Sài Gòn bước vào mùa nóng. Cái nóng chen chúc trong từng tán lá cây ít ỏi ven đường. Xe cộ bên ngoài vẫn tấp nập, hối hả càng khiến không khí trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Xóm trọ vốn dĩ yên tĩnh, quanh năm ai nấy sống cuộc sống của người đó, nay lại được phen xáo động
"Thằng....thằng nào hả, mày nói cho tao nghe coi"
Tiếp nối âm thanh ngắt quãng, là tiếng của cây gỗ ma sát với gió tạo nên những tiếng động rợn người "bốp, bốp", rồi tiếng người đàn bà như vừa mếu vừa can ngăn
"Tôi lạy ông"
Xung quanh ai cũng mở cửa phòng, hướng mắt về căn trọ cuối dãy. Đấy là nhà của chị Nhàn.
Gia đình chị tít tận ngoài Bắc, cũng không rõ cụ thể là ở đâu, vào đây thuê trọ để chị đi học. Chị là sinh viên năm 4, người vừa xinh lại vừa tốt tính. Mỗi lần về quê là lại mang đặc sản lên tặng mỗi phòng 1 ít. Chẳng hiểu sao hơn tháng nay bố mẹ chị từ ngoài đó vào ở với chị suốt. Chị cũng ít khi ra khỏi nhà. Ai cũng thắc mắc nhưng cứ ngại nên cũng không hỏi gì nhiều. Tiếng ban nãy chắc là của bố chị, giọng nghe khàn lại rất to tiếng, chắc có chuyện gì lớn lắm.
Nãy đến giờ, vẫn không nghe tiếng chị Nhàn đáp lại. Chỉ có giọng mẹ chị vừa gấp gáp lại rất xót xa
"Ông muốn đánh nó chết luôn sao? Ông đánh chết tôi luôn đi"- Giọng bà nức nở
"Mày không nói hả, mày muốn ôm hết trách nhiệm một mình hả. Đồ hư đốn"
Rồi lại tiếng "bốp bốp"
Người trong xóm bắt đầu xì xào
"Chuyện gì không biết?"
"Chắc nó bỏ học hay sao đó, dạo này có thấy nó đi học đâu"
"Con tui học chung nó cũng bảo dạo này nó học nửa buổi rồi nửa buổi nghỉ, có hôm không đến trường luôn mà"
........
Tiếng xì xào dần biến thành những âm thanh náo loạn. Ai nấy cũng vẽ ra một câu chuyện trước mặt, người hào hứng kể, người thì hào hứng nghe. Khu trọ phút chốc thành phiên chợ chiều của những quí cô rỗi việc.
"Hay là nó có chửa" - Một người phụ nữ đột nhiên chen vào
Và để khẳng định lời nói của mình, bà ta nói thêm
"Hôm bữa, đi ngang tôi nghe nó ói trong nhà đấy. Hai ba lần rồi"
Xung quanh bắt đầu xôn xao
"Trời ơi, thiệt hông vậy trời? Con nhỏ còn đi học mà"
"Bà nói thiệt hả, đừng có nói bừa không là người ta vả tét mồm chứ chẳng đùa"
Rồi từ những câu nói phủ định biến thành những câu thương xót
"Tội quá, tuổi còn trẻ mà"
"Đã vậy còn chưa có chồng, rồi học hành làm sao được nữa"
Âm thanh bàn tán càng lúc càng lớn. Đủ để cả dãy trọ nghe thấy và dĩ nhiên bao gồm cả căn phòng của chị Nhàn. Ba chị từ trong phòng bước ra, cây roi vẫn còn nguyên trên tay nhưng bị dập ra cả. Nhìn cũng đủ tưởng tượng, những vết roi kia đã "vẽ" lên những hình thù đáng sợ thế nào trên làn da trắng nõn của chị Nhàn. Gương mặt bố chị xám lại, những nếp nhăn càng lún sâu hơn trên khuôn mặt hốc hác của người đàn ông trung niên. Hốc mắt ông hình như rướm nước, đôi tay run rẩy quăng cái roi vào góc tường rồi lảo đảo ra ngoài. Những bước đi như vô thức, chẳng biết mình sẽ đi đâu, đi để làm gì. Mọi người cũng im bặt. Thấy dáng ông xa dần rồi mới đi tới phòng chị Nhàn. Hai mẹ con chị đang ôm nhau khóc. Chị Nhàn vẫn còn quì trên sàn, gục đầu lên vai mẹ chị, nước mắt không ngừng chảy ra. Mẹ chị cũng ôm đứa con đang mếu máo, bà nghẹn ngào vuốt tóc chị
"Không sao đâu con, đừng khóc nữa"
Bà chủ trọ bước vào trong, đặt tay lên vai chị
"Con gái, con có sao không?"
Chị Nhàn lau nước mắt, ánh mắt ngại ngùng không dám đối diện với bà. Chị quay đầu vào trong nhà. Mẹ chị lên tiếng
"Tôi cảm ơn, cháu nó không sao đâu ạ"
Bên ngoài bàn tán, một giọng nói khàn khàn vang lên, cũng không biết là của ai
"Lỡ có chửa rồi thì phá đi, con nhỏ còn trẻ mà có con tương lai biết làm sao"
Một vài người cũng lên tiếng
"Đúng đó, không biết thằng nào thì giữ làm gì. Một thân nuôi con sao mà nổi, huống chi còn đi học"
Chị Nhàn nãy giờ im lặng, bả vai bắt đầu run khẽ. Chị đang khóc. Có thể thấy những vết roi hằn rõ trên da của chị. Là màu của máu. Nhưng chắc chị không còn cảm nhận được nỗi đau xác thịt nữa rồi, vì nỗi đau đang giày vò tâm hồn chị còn nhiều hơn, đau hơn. Chị không hề muốn vậy. Chị đã 22 tuổi, chị cũng biết yêu. Chị yêu một chàng trai trẻ hơn chị 3 tuổi. Tình cảm của chị giúp chị mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn. Chị biết anh ta cũng yêu chị. Anh ta từng dắt chị về nhà ra mắt gia đình. Chị còn nhớ hôm đấy chị hồi hộp đến nỗi chân tay run rẩy. Gia đình anh ta cũng không giàu có mấy, nhưng rất có gia giáo lễ nghi. Bố mẹ anh ta là những người truyền thống, kĩ tính nhưng cũng rất thích chị. Cứ lâu lâu lại bảo anh ta dắt chị về nhà chơi. Hai người yêu nhau 2 năm. Thời gian đủ để chị suy ngẫm về một mối quan hệ lâu dài. Một người con gái suốt 20 năm cuộc đời, lần đầu được yêu, đem cả cuộc đời mình để yêu, yêu bằng tất cả mọi thứ mình có. Rồi chị có thai. Hai người trước đó đã chia tay, anh ta phải đi du học. Chị đau khổ, chịu đựng. Bố mẹ anh ta không đời nào chấp nhận chị, khi chưa cưới đã mang thai. Chị không dám nói với ai, một mình chị cam chịu tất cả, chị cũng không cho anh ta biết, chị không muốn anh ta vướng bận gì cả. Chị yêu hết lòng, nhưng cũng thẳng thắn dứt khoát. Chị muốn giấu, nhưng không thể giấu được bố mẹ chị. Cơ thể chị ngày càng yếu, những ngày đi học cũng ít dần, cứ hay ói không ăn được món gì nên cả người mất sức, xanh xao. Bố mẹ chị lặn lội từ xa vào thăm chị, tưởng chị bệnh nặng nên ở lại chăm sóc. Khi chị nói thật cho bố mẹ chị biết, họ vô cùng đau khổ. Bố chị muốn biết bố của đứa bé. Nhưng chị không nói. Nói để làm gì, họ đã không còn mối quan hệ nào trước khi biết đứa bé tồn tại. Chị không cần anh ta cũng có thể nuôi con của chị. Đó là con của chị. Chị cảm thấy có lỗi với bố mẹ mình, nhưng chị không biết nên làm gì cả. Đầu óc chị rối bời.
Lúc này, mẹ chị cúi gầm mặt, nước mắt nhỏ từng giọt trên tay bà. Bà không dám nhìn thẳng vào mọi người chỉ khe khẽ đáp lại
"Tôi....tôi cũng tính thế"
Chị Nhàn bấy giờ mới quay đầu nhìn mẹ mình, đôi tay run rẩy chạm vào bả vai của bà rồi nức nở thốt lên
"Mẹ, con không muốn"
"Bốp"
Bà tát một bạt tay vào mặt chị. Cái tát bất ngờ khiến ai cũng trố mắt nhìn
"Mày không muốn? Mày làm nhục nhã mày rồi đến bố mẹ mày chưa đủ hả. Mày không muốn, mày muốn để bố mày giết mày à. Mày chỉ biết nói không muốn, mày có biết nghĩ cho gia đình này không hả? Người ta rồi sẽ nói gì, mày có biết không hả?"
Rồi bà với tay lấy cây chổi quét nhà, đánh tới tấp vào người chị
"Người ta sẽ bảo tao không biết dạy mày, người ta sẽ chửi thứ đàn bà mất nết, cái thứ không chồng mà chửa, con mày sẽ bị chửi là con hoang...... Sao mày chỉ biết nghĩ cho mày thế hả. Trời ơi"
Vừa đánh, vừa khóc. Có lẽ trong tâm trí người đàn bà có tuổi này, những xót xa nhiều hơn là sự tức giận. Bà xót xa cho đứa con gái ngốc của bà. Bà xót xa cho đứa cháu mà bà chưa thấy mặt. Bà chủ nhà bây giờ mới kịp định thần, vội vã giành lấy cây chổi, can ngăn
"Thôi chị, chuyện gì cũng giải quyết được. Con bé mang thai, không nên đánh nó như vậy"
Mẹ chị gục xuống sàn, nước mắt vẫn đầm đìa. Chị Nhàn cắn môi chịu đau. Một tiếng rên rỉ cũng không có. Chị không cho phép mình than thở hay yếu đuối. Lỗi là ở chị. Chị không có cái quyền cho phép bản thân trách móc ai cả. Nhưng con của chị, nó không có lỗi. Nó có quyền được sống, được yêu thương. Chị đã có lỗi với gia đình chị, với bố mẹ chị, chị không thể lại có lỗi với con của chị nữa. Chị càng không thể ích kỷ tước đi sinh mạng bé nhỏ đang dần lớn lên trong người chị
"Mẹ, con không bỏ con của con đâu"
Mẹ chị lặng thinh, chỉ biết khóc.
"Vậy con định nuôi con một mình sao?"-Bà chủ nhà lên tiếng
"Con sẽ tập làm mẹ, con sẽ cố gắng"
Giọng chị yếu ớt, nhợt nhạt nhưng kiên quyết và mạnh mẽ. Đôi mắt chị ửng đỏ vì khóc nhiều, nhưng lại rất sáng.
Bên ngoài mọi người không còn bàn tán nữa, ai cũng lặng thinh. Chị Nhàn hắng giọng
"Mẹ, con biết mẹ sẽ ủng hộ con. Nếu con bỏ con của con thì con khác gì thú dữ. Mẹ, mẹ khuyên bố giúp con. Một mình con cũng sẽ nuôi con của con trưởng thành mà...."
"Mẹ, đừng bắt con bỏ đứa bé. Con lạy mẹ"- Chị Nhàn nức nở
Mẹ chị nhìn chị, ánh mắt thương tâm, dằn vặt
"Con ơi là con"
Rồi bà ôm chị. Cái ôm như chấp thuận lời thỉnh cầu của đứa con tội nghiệp. Chị nở nụ cười, nụ cười cay đắng nhưng mãn nguyện. Ai nấy đều chạnh lòng. Trước mắt họ như hiện ra những gam màu cuộc sống chân thực nhất. Là những mảng màu trầm tối của mây đen khi mưa sắp kéo đến, cả những tia nắng lấp ló ẩn sau những đám mây. Chờ khi mưa tan ánh mặt trời sẽ vươn mình chiếu xuống. Mọi người ai về nhà nấy. Mẹ con chị Nhàn cũng thôi khóc, dọn dẹp lại nhà cửa. Có lẽ chị không biết tương lai gì sẽ chờ đón mẹ con chị, nhưng chị sẽ luôn hết lòng bảo vệ đứa nhỏ này.
Mấy tuần sau đó....
Mọi người thấy chị Nhàn đã hoạt bát như xưa. Bố mẹ chị cũng không còn to tiếng về việc của chị và đứa bé trong bụng chị. Nghe nói, chị đã lên trường xin bảo lưu kết quả học, chờ khi sanh xong chị sẽ lại tiếp tục đi học. Cứ chiều chiều, chị lại ra trước ngõ, đâm chiêu nghĩ ngợi. Không ai nhắc đến bố của đứa nhỏ nữa. Chính chị cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Chị sẽ dành hết tình yêu thương để bù đắp luôn phần tình cảm của người bố. Tuổi trẻ của chị đã bồng bột, nhưng con chị không nên là người ghánh lấy sai lầm của chị. Chị sẽ cho nó một gia đình tốt nhất, hạnh phúc nhất. Chị sẽ tự tay nuôi dưỡng nó, chăm sóc nó. Rồi con chị sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn. Chị đặt tay lên bụng, xoa xoa nhẹ. Ánh mắt chị hướng về ánh mặt trời đang dần khuất sau hàng cây, thì thầm
"Con ơi, thế giới này vĩ đại nhường nào. Con mau chào đời nhé, 2 mẹ con ta sẽ cùng ngắm hoàng hôn"
Chị mỉm cười. Ánh sáng cuối cùng của ngày rọi vào nụ cười của chị rồi tắt hẳn. Nụ cười rạng rỡ nhất của tuổi xuân. Nụ cười mãn nguyện nhất chẳng phải là nụ cười của sự can đảm, dám yêu, dám hi sinh và mưu cầu hạnh phúc sao?
Yến Nhi
Cất nước mắt vào trong
Chờ đợi niềm vui
Hé nở trên nụ hồng....
Sài Gòn bước vào mùa nóng. Cái nóng chen chúc trong từng tán lá cây ít ỏi ven đường. Xe cộ bên ngoài vẫn tấp nập, hối hả càng khiến không khí trở nên ngột ngạt, khó chịu.
Xóm trọ vốn dĩ yên tĩnh, quanh năm ai nấy sống cuộc sống của người đó, nay lại được phen xáo động
"Thằng....thằng nào hả, mày nói cho tao nghe coi"
Tiếp nối âm thanh ngắt quãng, là tiếng của cây gỗ ma sát với gió tạo nên những tiếng động rợn người "bốp, bốp", rồi tiếng người đàn bà như vừa mếu vừa can ngăn
"Tôi lạy ông"
Xung quanh ai cũng mở cửa phòng, hướng mắt về căn trọ cuối dãy. Đấy là nhà của chị Nhàn.
Gia đình chị tít tận ngoài Bắc, cũng không rõ cụ thể là ở đâu, vào đây thuê trọ để chị đi học. Chị là sinh viên năm 4, người vừa xinh lại vừa tốt tính. Mỗi lần về quê là lại mang đặc sản lên tặng mỗi phòng 1 ít. Chẳng hiểu sao hơn tháng nay bố mẹ chị từ ngoài đó vào ở với chị suốt. Chị cũng ít khi ra khỏi nhà. Ai cũng thắc mắc nhưng cứ ngại nên cũng không hỏi gì nhiều. Tiếng ban nãy chắc là của bố chị, giọng nghe khàn lại rất to tiếng, chắc có chuyện gì lớn lắm.
Nãy đến giờ, vẫn không nghe tiếng chị Nhàn đáp lại. Chỉ có giọng mẹ chị vừa gấp gáp lại rất xót xa
"Ông muốn đánh nó chết luôn sao? Ông đánh chết tôi luôn đi"- Giọng bà nức nở
"Mày không nói hả, mày muốn ôm hết trách nhiệm một mình hả. Đồ hư đốn"
Rồi lại tiếng "bốp bốp"
Người trong xóm bắt đầu xì xào
"Chuyện gì không biết?"
"Chắc nó bỏ học hay sao đó, dạo này có thấy nó đi học đâu"
"Con tui học chung nó cũng bảo dạo này nó học nửa buổi rồi nửa buổi nghỉ, có hôm không đến trường luôn mà"
........
Tiếng xì xào dần biến thành những âm thanh náo loạn. Ai nấy cũng vẽ ra một câu chuyện trước mặt, người hào hứng kể, người thì hào hứng nghe. Khu trọ phút chốc thành phiên chợ chiều của những quí cô rỗi việc.
"Hay là nó có chửa" - Một người phụ nữ đột nhiên chen vào
Và để khẳng định lời nói của mình, bà ta nói thêm
"Hôm bữa, đi ngang tôi nghe nó ói trong nhà đấy. Hai ba lần rồi"
Xung quanh bắt đầu xôn xao
"Trời ơi, thiệt hông vậy trời? Con nhỏ còn đi học mà"
"Bà nói thiệt hả, đừng có nói bừa không là người ta vả tét mồm chứ chẳng đùa"
Rồi từ những câu nói phủ định biến thành những câu thương xót
"Tội quá, tuổi còn trẻ mà"
"Đã vậy còn chưa có chồng, rồi học hành làm sao được nữa"
Âm thanh bàn tán càng lúc càng lớn. Đủ để cả dãy trọ nghe thấy và dĩ nhiên bao gồm cả căn phòng của chị Nhàn. Ba chị từ trong phòng bước ra, cây roi vẫn còn nguyên trên tay nhưng bị dập ra cả. Nhìn cũng đủ tưởng tượng, những vết roi kia đã "vẽ" lên những hình thù đáng sợ thế nào trên làn da trắng nõn của chị Nhàn. Gương mặt bố chị xám lại, những nếp nhăn càng lún sâu hơn trên khuôn mặt hốc hác của người đàn ông trung niên. Hốc mắt ông hình như rướm nước, đôi tay run rẩy quăng cái roi vào góc tường rồi lảo đảo ra ngoài. Những bước đi như vô thức, chẳng biết mình sẽ đi đâu, đi để làm gì. Mọi người cũng im bặt. Thấy dáng ông xa dần rồi mới đi tới phòng chị Nhàn. Hai mẹ con chị đang ôm nhau khóc. Chị Nhàn vẫn còn quì trên sàn, gục đầu lên vai mẹ chị, nước mắt không ngừng chảy ra. Mẹ chị cũng ôm đứa con đang mếu máo, bà nghẹn ngào vuốt tóc chị
"Không sao đâu con, đừng khóc nữa"
Bà chủ trọ bước vào trong, đặt tay lên vai chị
"Con gái, con có sao không?"
Chị Nhàn lau nước mắt, ánh mắt ngại ngùng không dám đối diện với bà. Chị quay đầu vào trong nhà. Mẹ chị lên tiếng
"Tôi cảm ơn, cháu nó không sao đâu ạ"
Bên ngoài bàn tán, một giọng nói khàn khàn vang lên, cũng không biết là của ai
"Lỡ có chửa rồi thì phá đi, con nhỏ còn trẻ mà có con tương lai biết làm sao"
Một vài người cũng lên tiếng
"Đúng đó, không biết thằng nào thì giữ làm gì. Một thân nuôi con sao mà nổi, huống chi còn đi học"
Chị Nhàn nãy giờ im lặng, bả vai bắt đầu run khẽ. Chị đang khóc. Có thể thấy những vết roi hằn rõ trên da của chị. Là màu của máu. Nhưng chắc chị không còn cảm nhận được nỗi đau xác thịt nữa rồi, vì nỗi đau đang giày vò tâm hồn chị còn nhiều hơn, đau hơn. Chị không hề muốn vậy. Chị đã 22 tuổi, chị cũng biết yêu. Chị yêu một chàng trai trẻ hơn chị 3 tuổi. Tình cảm của chị giúp chị mạnh mẽ vượt qua mọi khó khăn. Chị biết anh ta cũng yêu chị. Anh ta từng dắt chị về nhà ra mắt gia đình. Chị còn nhớ hôm đấy chị hồi hộp đến nỗi chân tay run rẩy. Gia đình anh ta cũng không giàu có mấy, nhưng rất có gia giáo lễ nghi. Bố mẹ anh ta là những người truyền thống, kĩ tính nhưng cũng rất thích chị. Cứ lâu lâu lại bảo anh ta dắt chị về nhà chơi. Hai người yêu nhau 2 năm. Thời gian đủ để chị suy ngẫm về một mối quan hệ lâu dài. Một người con gái suốt 20 năm cuộc đời, lần đầu được yêu, đem cả cuộc đời mình để yêu, yêu bằng tất cả mọi thứ mình có. Rồi chị có thai. Hai người trước đó đã chia tay, anh ta phải đi du học. Chị đau khổ, chịu đựng. Bố mẹ anh ta không đời nào chấp nhận chị, khi chưa cưới đã mang thai. Chị không dám nói với ai, một mình chị cam chịu tất cả, chị cũng không cho anh ta biết, chị không muốn anh ta vướng bận gì cả. Chị yêu hết lòng, nhưng cũng thẳng thắn dứt khoát. Chị muốn giấu, nhưng không thể giấu được bố mẹ chị. Cơ thể chị ngày càng yếu, những ngày đi học cũng ít dần, cứ hay ói không ăn được món gì nên cả người mất sức, xanh xao. Bố mẹ chị lặn lội từ xa vào thăm chị, tưởng chị bệnh nặng nên ở lại chăm sóc. Khi chị nói thật cho bố mẹ chị biết, họ vô cùng đau khổ. Bố chị muốn biết bố của đứa bé. Nhưng chị không nói. Nói để làm gì, họ đã không còn mối quan hệ nào trước khi biết đứa bé tồn tại. Chị không cần anh ta cũng có thể nuôi con của chị. Đó là con của chị. Chị cảm thấy có lỗi với bố mẹ mình, nhưng chị không biết nên làm gì cả. Đầu óc chị rối bời.
Lúc này, mẹ chị cúi gầm mặt, nước mắt nhỏ từng giọt trên tay bà. Bà không dám nhìn thẳng vào mọi người chỉ khe khẽ đáp lại
"Tôi....tôi cũng tính thế"
Chị Nhàn bấy giờ mới quay đầu nhìn mẹ mình, đôi tay run rẩy chạm vào bả vai của bà rồi nức nở thốt lên
"Mẹ, con không muốn"
"Bốp"
Bà tát một bạt tay vào mặt chị. Cái tát bất ngờ khiến ai cũng trố mắt nhìn
"Mày không muốn? Mày làm nhục nhã mày rồi đến bố mẹ mày chưa đủ hả. Mày không muốn, mày muốn để bố mày giết mày à. Mày chỉ biết nói không muốn, mày có biết nghĩ cho gia đình này không hả? Người ta rồi sẽ nói gì, mày có biết không hả?"
Rồi bà với tay lấy cây chổi quét nhà, đánh tới tấp vào người chị
"Người ta sẽ bảo tao không biết dạy mày, người ta sẽ chửi thứ đàn bà mất nết, cái thứ không chồng mà chửa, con mày sẽ bị chửi là con hoang...... Sao mày chỉ biết nghĩ cho mày thế hả. Trời ơi"
Vừa đánh, vừa khóc. Có lẽ trong tâm trí người đàn bà có tuổi này, những xót xa nhiều hơn là sự tức giận. Bà xót xa cho đứa con gái ngốc của bà. Bà xót xa cho đứa cháu mà bà chưa thấy mặt. Bà chủ nhà bây giờ mới kịp định thần, vội vã giành lấy cây chổi, can ngăn
"Thôi chị, chuyện gì cũng giải quyết được. Con bé mang thai, không nên đánh nó như vậy"
Mẹ chị gục xuống sàn, nước mắt vẫn đầm đìa. Chị Nhàn cắn môi chịu đau. Một tiếng rên rỉ cũng không có. Chị không cho phép mình than thở hay yếu đuối. Lỗi là ở chị. Chị không có cái quyền cho phép bản thân trách móc ai cả. Nhưng con của chị, nó không có lỗi. Nó có quyền được sống, được yêu thương. Chị đã có lỗi với gia đình chị, với bố mẹ chị, chị không thể lại có lỗi với con của chị nữa. Chị càng không thể ích kỷ tước đi sinh mạng bé nhỏ đang dần lớn lên trong người chị
"Mẹ, con không bỏ con của con đâu"
Mẹ chị lặng thinh, chỉ biết khóc.
"Vậy con định nuôi con một mình sao?"-Bà chủ nhà lên tiếng
"Con sẽ tập làm mẹ, con sẽ cố gắng"
Giọng chị yếu ớt, nhợt nhạt nhưng kiên quyết và mạnh mẽ. Đôi mắt chị ửng đỏ vì khóc nhiều, nhưng lại rất sáng.
Bên ngoài mọi người không còn bàn tán nữa, ai cũng lặng thinh. Chị Nhàn hắng giọng
"Mẹ, con biết mẹ sẽ ủng hộ con. Nếu con bỏ con của con thì con khác gì thú dữ. Mẹ, mẹ khuyên bố giúp con. Một mình con cũng sẽ nuôi con của con trưởng thành mà...."
"Mẹ, đừng bắt con bỏ đứa bé. Con lạy mẹ"- Chị Nhàn nức nở
Mẹ chị nhìn chị, ánh mắt thương tâm, dằn vặt
"Con ơi là con"
Rồi bà ôm chị. Cái ôm như chấp thuận lời thỉnh cầu của đứa con tội nghiệp. Chị nở nụ cười, nụ cười cay đắng nhưng mãn nguyện. Ai nấy đều chạnh lòng. Trước mắt họ như hiện ra những gam màu cuộc sống chân thực nhất. Là những mảng màu trầm tối của mây đen khi mưa sắp kéo đến, cả những tia nắng lấp ló ẩn sau những đám mây. Chờ khi mưa tan ánh mặt trời sẽ vươn mình chiếu xuống. Mọi người ai về nhà nấy. Mẹ con chị Nhàn cũng thôi khóc, dọn dẹp lại nhà cửa. Có lẽ chị không biết tương lai gì sẽ chờ đón mẹ con chị, nhưng chị sẽ luôn hết lòng bảo vệ đứa nhỏ này.
Mấy tuần sau đó....
Mọi người thấy chị Nhàn đã hoạt bát như xưa. Bố mẹ chị cũng không còn to tiếng về việc của chị và đứa bé trong bụng chị. Nghe nói, chị đã lên trường xin bảo lưu kết quả học, chờ khi sanh xong chị sẽ lại tiếp tục đi học. Cứ chiều chiều, chị lại ra trước ngõ, đâm chiêu nghĩ ngợi. Không ai nhắc đến bố của đứa nhỏ nữa. Chính chị cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Chị sẽ dành hết tình yêu thương để bù đắp luôn phần tình cảm của người bố. Tuổi trẻ của chị đã bồng bột, nhưng con chị không nên là người ghánh lấy sai lầm của chị. Chị sẽ cho nó một gia đình tốt nhất, hạnh phúc nhất. Chị sẽ tự tay nuôi dưỡng nó, chăm sóc nó. Rồi con chị sẽ có được hạnh phúc trọn vẹn. Chị đặt tay lên bụng, xoa xoa nhẹ. Ánh mắt chị hướng về ánh mặt trời đang dần khuất sau hàng cây, thì thầm
"Con ơi, thế giới này vĩ đại nhường nào. Con mau chào đời nhé, 2 mẹ con ta sẽ cùng ngắm hoàng hôn"
Chị mỉm cười. Ánh sáng cuối cùng của ngày rọi vào nụ cười của chị rồi tắt hẳn. Nụ cười rạng rỡ nhất của tuổi xuân. Nụ cười mãn nguyện nhất chẳng phải là nụ cười của sự can đảm, dám yêu, dám hi sinh và mưu cầu hạnh phúc sao?
Yến Nhi