Đã bao giờ bạn tự hỏi không có tình yêu và bạn thì bạn sẽ như thế nào chưa ? Có người sẽ bi lụy khóc thương có người sẽ phớt lờ đi mà sống . Còn có một trường hợp thứ ba nữa . Đó là kiểu người như Ngọc Liên trong bài thơ " không có anh " vậy khi "không có anh " Ngọc Liên sẽ như thế nào ? Mời bạn hãy cùng tôi đọc " không có anh " để tìm hiểu nhé .
Mở đầu bài thơ là một cái chép miệng bướng bỉnh mà Ngọc Liên dành cho người yêu :
Không có anh em vẫn cứ vậy thôi
Vẫn mạnh mẽ giữa cuộc đời chìm nổi
Đợi bình minh để đón chào ngày mới
Chỉ thiếu nụ hôn... gợi những ân tình
Ừ không có anh cũng chả sao đâu . Em vẫn cứ vậy thôi ! Vẫn phải mạnh mẽ để đi qua bão giông của cuộc đời chìm nổi . Cứ tưởng như cô nàng Ngọc Liên này dũng cảm lắm . Hóa ra không phải đâu . Cô ấy quả thực là một người khéo léo trong tình yêu . Hãy xem cái cách mà cô ấy nịnh người yêu thì bạn sẽ thấy tôi nói không quá lời . Ừ ! Em vẫn vậy thôi , vẫn mạnh mẽ , vẫn đợi bình minh để đón chào ngày mới.Nhưng anh ơi ! Tận trong sâu thẳm hồn mình em nhớ lắm nụ hôn nồng nàn anh trao lúc hai đứa mình gần gũi . Chắc hẳn người đàn ông của Ngọc Liên sẽ tan chảy trước những lời thủ thỉ ngọt lịm của cô ấy . Còn độc giả thì bị tác giả dẫn dụ vào bài thơ một cách tài tình . Để rồi tiếp tục đọc khổ hai của bài thơ :
Không có anh... em vẫn cứ đẹp xinh
Môi thoa son ... ngắm mình trong gương nhỏ
Mỗi buổi chiều ... đón hoàng hôn ráng đỏ
Chỉ thiếu vòng ôm che chở an toàn
( Ảnh sưu tầm internet)
Anh yêu ơi ! Không có anh em vẫn sẽ là một cô nàng xinh đẹp . Vẫn sẽ thoa một chút son môi để làn môi thêm hồng . Vẫn một mình đón hoàng hôn ráng đỏ . Có thể thấy Ngọc Liên là một người rất mẫu mực , quy tắc và chỉn chu . Cô ấy luôn xuất hiện trước mặt mọi người với một hình ảnh rạng ngời nhất . Nhưng ẩn đằng sau đó là sự cô đớn đến vô cùng . Đến đây thò tôi thầm khâm phục Ngọc Liên trong cách sử dụng hình ảnh thơ . Với hình ảnh " đón bình minh ráng đỏ " một mình cô ấy đã hoàn toàn rũ bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ để nhắn nhủ tới người yêu " em nhớ anh " . Chỉ một câu thơ thôi " chỉ thiếu vòng ôm che chở an toàn " mà tác giả đã khiến người đọc nhoi nhói , xót xa đồng cảm cùng mình để tiếp tục theo dõi bài thơ :
Không có anh ... em đẹp tựa nữ hoàng
Mắt kiêu sa long lanh dòng nước ngọc
Gặp chuyện buồn chỉ âm thầm lặng khóc
Viết thơ tình không biết đọc ai nghe
Tác giả ơi ! Có phải cô đang âm thầm nức nở ? Thương nhớ dâng đầy ? Không có anh em đẹp tựa nữ hoàng nhưng anh ơi ! Trong đôi mắt em là long lanh dòng nước ngọc... là nỗi nhớ niềm thương chất chồng ....tôi hình dung ra bàn tay Ngọc Liên đang xiết chặt lấy người yêu mà òa khóc như một cô bé con . Anh ơi em không cần làm nữ hoàng . Em chỉ cần anh thôi. Từng giọt lệ âm thầm rơi ... dòng thơ tình em viết ...không có anh em biết đọc ai nghe ? Không biết tự lúc nào tôi cũng đã khóc cùng tác giả trong đêm trắng cô đơn ... và tiếp tục đọc khổ ba của bài thơ :
Không có anh...đêm trắng chẳng bộn bề
Khi cô đơn không hề ai hay biết
Chuông điện thoại không ngân hồi tha thiết
Tin nhắn dài có viết chẳng gửi ai ...
Đến khổ thơ này thì kể cả có là một người ngốc nghếch nhất thì người đàn ông của Ngọc Liên cũng hiểu rằng cô ấy đang nhớ mình và cô ấy đang cô đơn . Nỗi cô đơn đầy day dứt của một trái tim yêu thương nồng nàn mà phải chịu cảnh cách xa . Ngọc Liên ơi ! Cô đã thức bao nhiêu đêm trắng rồi ? Sao mà câu thơ của cô lại dài đến thế .. dài như màn đêm ... Ngọc Liên vừa khéo léo bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình vừa khoe người yêu một cách ý nhị rằng cô được anh yêu thương quan tâm , tình yêu của cô được duy trì bằng những cuộc điện thoại và tin nhắn tha thiết . Thật lãng mạn và cũng thật ngọt ngào làm sao .
Khi đọc khổ thơ thứ tư của bài thơ độc giả lại khám phá ra một góc khác trong con người Ngọc Liên :
Không có anh... em vẫn cứ trang đài
Không phải đếm những đêm dài xa cách
Không có anh...mưa vẫn rơi tí tách
Em không hờn, không trách tại người ta...
Tôi như thấy một Ngọc Liên rất bướng bỉnh và rất nhõng nhẽo với người yêu . Ừ không có anh em vẫn cứ trang đài . Không có anh thì " người ta " khônh phải khắc khoải đếm những đêm dài xa cách . Tại anh đó ...nên người ta mới dỗi hờn ... có phải lúc này Ngọc Liên thèm khát biết bao nhiêu một nụ hôn thật sâu , thật dài ... một bàn tay vỗ nhè nhẹ lên bờ vai đang run rẩy : ừ tại anh...
Đúng là khi người ta yêu đúng người , người ta sẽ bộc lộ rõ ràng nhất bản thân mình :
Không có anh... chẳng toan tính gần xa
Chẳng bận bịu ai là người hạnh phúc
Không nhõng nhẽo , chả dỗi hờn, tức bực
Chẳng bận lòng ai sẽ đón đưa em
Ngọc Liên cho người đọc thấy cô ấy đích thị là người phụ nữ của gia đình . Cô ấy biết toan tính những điều tốt đẹp nhất , hạnh phúc nhất cho người đàn ông của mình . Tôi bất chợt nhớ đến nữ thi sĩ Xuân Quỳnh với những bài thơ tình mà chị viết cho chồng là nhà thơ , nhà viết kịch Lưu Quang Vũ . Không hẹn mà gặp tôi thấy Ngọc Liên và Xuân Quỳnh giống nhau ở những trăn trở ưu tư rất đời , rất phụ nữ mà chỉ có người yêu chân thành mới có được
Và tác giả " không có anh" đã kết thúc bài thơ bằng một khổ thơ nhiều day dứt :
Không có anh... em gói trọn muộn phiền
Tim ghim chặt những nỗi niềm khó tỏ
Không có anh... còn ai mà thương nhớ
Em một mình... chẳng duyên nợ chi ai...!
Không có anh em gói trọn muộn phiền và trong tim ghim chặt những nỗi niềm khó tỏ .Chỉ bằng khổ thơ cuối này thôi đã đánh sập thành lũy mạnh mẽ mà cô ấy xây dựng từ đầu đến giờ . Nước mắt lại hoen mi ... anh ơi em nhớ anh,chỉ một mình anh thôi . " còn ai mà thương nhớ " một câu hỏi chở đầy nhớ nhung và tình yêu . Câu thơ kết bài " em một mình chẳng duyên nợ chi ai " là một lời thề thủy chung son sắt mà Ngọc Liên dành cho người yêu . Anh yêu ơi ! Em chỉ yêu anh , chỉ mình anh thôi ...
Bài thơ đã kết thúc còn tôi vẫn còn say trong lời bình của mình . Vẫn chưa muốn dừng lại. Cảm ơn Ngọc Liên thật nhiều
Sen Biển
Mở đầu bài thơ là một cái chép miệng bướng bỉnh mà Ngọc Liên dành cho người yêu :
Không có anh em vẫn cứ vậy thôi
Vẫn mạnh mẽ giữa cuộc đời chìm nổi
Đợi bình minh để đón chào ngày mới
Chỉ thiếu nụ hôn... gợi những ân tình
Ừ không có anh cũng chả sao đâu . Em vẫn cứ vậy thôi ! Vẫn phải mạnh mẽ để đi qua bão giông của cuộc đời chìm nổi . Cứ tưởng như cô nàng Ngọc Liên này dũng cảm lắm . Hóa ra không phải đâu . Cô ấy quả thực là một người khéo léo trong tình yêu . Hãy xem cái cách mà cô ấy nịnh người yêu thì bạn sẽ thấy tôi nói không quá lời . Ừ ! Em vẫn vậy thôi , vẫn mạnh mẽ , vẫn đợi bình minh để đón chào ngày mới.Nhưng anh ơi ! Tận trong sâu thẳm hồn mình em nhớ lắm nụ hôn nồng nàn anh trao lúc hai đứa mình gần gũi . Chắc hẳn người đàn ông của Ngọc Liên sẽ tan chảy trước những lời thủ thỉ ngọt lịm của cô ấy . Còn độc giả thì bị tác giả dẫn dụ vào bài thơ một cách tài tình . Để rồi tiếp tục đọc khổ hai của bài thơ :
Không có anh... em vẫn cứ đẹp xinh
Môi thoa son ... ngắm mình trong gương nhỏ
Mỗi buổi chiều ... đón hoàng hôn ráng đỏ
Chỉ thiếu vòng ôm che chở an toàn
( Ảnh sưu tầm internet)
Anh yêu ơi ! Không có anh em vẫn sẽ là một cô nàng xinh đẹp . Vẫn sẽ thoa một chút son môi để làn môi thêm hồng . Vẫn một mình đón hoàng hôn ráng đỏ . Có thể thấy Ngọc Liên là một người rất mẫu mực , quy tắc và chỉn chu . Cô ấy luôn xuất hiện trước mặt mọi người với một hình ảnh rạng ngời nhất . Nhưng ẩn đằng sau đó là sự cô đớn đến vô cùng . Đến đây thò tôi thầm khâm phục Ngọc Liên trong cách sử dụng hình ảnh thơ . Với hình ảnh " đón bình minh ráng đỏ " một mình cô ấy đã hoàn toàn rũ bỏ lớp vỏ bọc mạnh mẽ để nhắn nhủ tới người yêu " em nhớ anh " . Chỉ một câu thơ thôi " chỉ thiếu vòng ôm che chở an toàn " mà tác giả đã khiến người đọc nhoi nhói , xót xa đồng cảm cùng mình để tiếp tục theo dõi bài thơ :
Không có anh ... em đẹp tựa nữ hoàng
Mắt kiêu sa long lanh dòng nước ngọc
Gặp chuyện buồn chỉ âm thầm lặng khóc
Viết thơ tình không biết đọc ai nghe
Tác giả ơi ! Có phải cô đang âm thầm nức nở ? Thương nhớ dâng đầy ? Không có anh em đẹp tựa nữ hoàng nhưng anh ơi ! Trong đôi mắt em là long lanh dòng nước ngọc... là nỗi nhớ niềm thương chất chồng ....tôi hình dung ra bàn tay Ngọc Liên đang xiết chặt lấy người yêu mà òa khóc như một cô bé con . Anh ơi em không cần làm nữ hoàng . Em chỉ cần anh thôi. Từng giọt lệ âm thầm rơi ... dòng thơ tình em viết ...không có anh em biết đọc ai nghe ? Không biết tự lúc nào tôi cũng đã khóc cùng tác giả trong đêm trắng cô đơn ... và tiếp tục đọc khổ ba của bài thơ :
Không có anh...đêm trắng chẳng bộn bề
Khi cô đơn không hề ai hay biết
Chuông điện thoại không ngân hồi tha thiết
Tin nhắn dài có viết chẳng gửi ai ...
Đến khổ thơ này thì kể cả có là một người ngốc nghếch nhất thì người đàn ông của Ngọc Liên cũng hiểu rằng cô ấy đang nhớ mình và cô ấy đang cô đơn . Nỗi cô đơn đầy day dứt của một trái tim yêu thương nồng nàn mà phải chịu cảnh cách xa . Ngọc Liên ơi ! Cô đã thức bao nhiêu đêm trắng rồi ? Sao mà câu thơ của cô lại dài đến thế .. dài như màn đêm ... Ngọc Liên vừa khéo léo bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình vừa khoe người yêu một cách ý nhị rằng cô được anh yêu thương quan tâm , tình yêu của cô được duy trì bằng những cuộc điện thoại và tin nhắn tha thiết . Thật lãng mạn và cũng thật ngọt ngào làm sao .
Khi đọc khổ thơ thứ tư của bài thơ độc giả lại khám phá ra một góc khác trong con người Ngọc Liên :
Không có anh... em vẫn cứ trang đài
Không phải đếm những đêm dài xa cách
Không có anh...mưa vẫn rơi tí tách
Em không hờn, không trách tại người ta...
Tôi như thấy một Ngọc Liên rất bướng bỉnh và rất nhõng nhẽo với người yêu . Ừ không có anh em vẫn cứ trang đài . Không có anh thì " người ta " khônh phải khắc khoải đếm những đêm dài xa cách . Tại anh đó ...nên người ta mới dỗi hờn ... có phải lúc này Ngọc Liên thèm khát biết bao nhiêu một nụ hôn thật sâu , thật dài ... một bàn tay vỗ nhè nhẹ lên bờ vai đang run rẩy : ừ tại anh...
Đúng là khi người ta yêu đúng người , người ta sẽ bộc lộ rõ ràng nhất bản thân mình :
Không có anh... chẳng toan tính gần xa
Chẳng bận bịu ai là người hạnh phúc
Không nhõng nhẽo , chả dỗi hờn, tức bực
Chẳng bận lòng ai sẽ đón đưa em
Ngọc Liên cho người đọc thấy cô ấy đích thị là người phụ nữ của gia đình . Cô ấy biết toan tính những điều tốt đẹp nhất , hạnh phúc nhất cho người đàn ông của mình . Tôi bất chợt nhớ đến nữ thi sĩ Xuân Quỳnh với những bài thơ tình mà chị viết cho chồng là nhà thơ , nhà viết kịch Lưu Quang Vũ . Không hẹn mà gặp tôi thấy Ngọc Liên và Xuân Quỳnh giống nhau ở những trăn trở ưu tư rất đời , rất phụ nữ mà chỉ có người yêu chân thành mới có được
Và tác giả " không có anh" đã kết thúc bài thơ bằng một khổ thơ nhiều day dứt :
Không có anh... em gói trọn muộn phiền
Tim ghim chặt những nỗi niềm khó tỏ
Không có anh... còn ai mà thương nhớ
Em một mình... chẳng duyên nợ chi ai...!
Không có anh em gói trọn muộn phiền và trong tim ghim chặt những nỗi niềm khó tỏ .Chỉ bằng khổ thơ cuối này thôi đã đánh sập thành lũy mạnh mẽ mà cô ấy xây dựng từ đầu đến giờ . Nước mắt lại hoen mi ... anh ơi em nhớ anh,chỉ một mình anh thôi . " còn ai mà thương nhớ " một câu hỏi chở đầy nhớ nhung và tình yêu . Câu thơ kết bài " em một mình chẳng duyên nợ chi ai " là một lời thề thủy chung son sắt mà Ngọc Liên dành cho người yêu . Anh yêu ơi ! Em chỉ yêu anh , chỉ mình anh thôi ...
Bài thơ đã kết thúc còn tôi vẫn còn say trong lời bình của mình . Vẫn chưa muốn dừng lại. Cảm ơn Ngọc Liên thật nhiều
Sen Biển