“Hãy học cách dù em có ngã/ Phải “ngã” vào chữ “nhân”.

“Hãy học cách dù em có ngã/ Phải “ngã” vào chữ “nhân”.

D
Dieu Hoee
Ngay từ lần đầu tiên lắng nghe bài hát “Chờ một người”, mình đã rung động trước câu hát “Hãy học cách dù em có ngã/ Phải “ngã” vào chữ “nhân” của Gill. Là một người trẻ, đối diện với hàng bao cú vấp ngã trên đường đời dài rộng, mình thấy như câu hát ấy dành cho chính mình và cả những người quanh mình. Vấp ngã là điều ai cũng từng một lần trải qua. Thế giới mong ta vấp ngã để sau những lần thương tổn như thế, ta đứng dậy, chạm tới đỉnh cao của lòng mình một cách vinh quang. Nhưng không phải rằng, lần vấp ngã nào cũng có thể giúp ta đứng dậy. Có những cơn đau đến khi bùn đen dìm ta xuống đấy, càng cố để ngóc đầu lên thì càng bị chà đạp một cách khốc liệt. Nhưng ta có thể lựa chọn, vặc lại những khó khăn ấy để giữ lại tiếng “nhân” thiện lành bên trong mình, hoặc cứ thế để mình tan rữa trong bùn đen hôi tanh. Đứng giữa mê lộ đời muôn ngả, tôi nhắc nhở người trẻ: “Hãy học cách dù em có ngã/ Phải “ngã” vào chữ “nhân”.


Người trẻ chúng ta hôm nay đang sống trong một thời đại mà tốc độ sống đôi khi nhanh hơn cả khả năng thấu cảm. Em được khuyến khích phải thành công sớm, phải nổi bật, phải “đứng vững” giữa muôn vàn cạnh tranh. Em được dạy không được vấp ngã, phải luôn rực rỡ và vinh quang. Có đau đớn cũng phải điểm trang giả tạo mà che giấu nỗi đau đi. Nhưng có ai nói với em rằng: ngã là điều không thể tránh khỏi không? Và điều quan trọng không phải là em có ngã hay không, mà là em ngã như thế nào, và đứng dậy với tâm thế gì. “Chữ nhân” ở đây không phải là khái niệm đạo đức xa vời, mà là cách em đối diện với chính mình và với người khác khi sai lầm xảy ra. Người trẻ thường sợ ngã vì sợ bị đánh giá, sợ mất hình ảnh, sợ bị bỏ lại phía sau. Nhưng nếu mỗi lần ngã, em chọn đổ lỗi, cay nghiệt hay khép lòng mình lại, thì cú ngã ấy không chỉ làm em đau, mà còn khiến em mất đi điều quý giá nhất: nhân tính và lòng kiên nhẫn.


“Ngã” không chỉ là thất bại trong học tập hay công việc. Đó còn là lúc em sai trong một mối quan hệ, tổn thương ai đó, hay phản bội chính những giá trị mình từng tin. Không ai lớn lên mà chưa từng “ngã”. Nhưng “ngã vào chữ nhân” nghĩa là gì? Nghĩa là khi em sai, em dám nhận lỗi thay vì ngụy biện; khi em thua, em không chà đạp người khác để đứng lên; khi em đau, em không biến nỗi đau của mình thành vũ khí làm đau thêm người xung quanh, dám kiên nhẫn chờ đợi quả ngọt đến. “Chữ nhân” đòi hỏi sự đối thoại: đối thoại với bản thân để hiểu giới hạn của mình, đối thoại với người khác để giữ lại sự tôn trọng và cảm thông. Trong một xã hội dễ phán xét, việc giữ được lòng nhân ái khi ngã là điều không dễ. Nhưng chính lúc ấy, em mới biết mình đang đi lên bằng giá trị gì. Thành công không phải là đứng trên đỉnh cao vinh quang, mà là dám cúi xuống nâng đỡ người khác. Liệu em có biết điều hạnh phúc nhất là gì không? Đó là khi ta chấp nhận mình thất bại trong hồ hởi, yêu thương và nhân ái. Một người trẻ biết “ngã vào chữ nhân” sẽ không đánh mất mình trong thất bại.


Có thể em từng chứng kiến hoặc trải qua những cú ngã rất đời: trượt một kỳ thi quan trọng, thất bại trong khởi nghiệp, hay đổ vỡ một tình bạn từng rất thân. Có người sau cú ngã trở nên khô cằn, hoài nghi, thậm chí cay độc. Nhưng cũng có người, từ chính vấp ngã ấy, học được cách lắng nghe, bao dung và trưởng thành hơn. Sự khác biệt nằm ở việc họ có chọn “chữ nhân” làm điểm tựa hay không. Người trẻ ngày nay dễ bị cuốn vào so sánh, vào áp lực phải chứng minh giá trị. Nhưng giá trị thật không nằm ở việc em chưa từng ngã, mà ở việc sau khi ngã, em còn giữ được sự tử tế hay không. Khi em biết xin lỗi đúng lúc, biết cảm ơn người đã giúp mình đứng dậy, biết học từ sai lầm thay vì che giấu nó, em đang đối thoại lành mạnh với cuộc đời. Và chính sự đối thoại ấy giúp em đi xa hơn, bền hơn, không cô độc trên hành trình trưởng thành.


Người trẻ à, không ai có thể hứa với em một con đường bằng phẳng. Nhưng em có thể chọn cách bước đi trên con đường gập ghềnh ấy. Hãy cho phép mình ngã, nhưng đừng để cú ngã biến em thành người khác đi. Hãy “ngã vào chữ nhân” – ngã trong sự tỉnh thức, trong lòng tự trọng và tình người. Khi em giữ được đối thoại thay vì đối đầu, chia sẻ thay vì khép kín, dung lượng thay vì phán xét, em sẽ nhận ra: mỗi cú ngã không kéo em xuống, mà đang đặt nền cho một phiên bản trưởng thành hơn của chính em. Và đến một ngày, khi nhìn lại, em sẽ biết ơn cả những lần mình từng ngã – bởi nhờ đó, em đã học được cách làm người trước khi học cách thành công. Câu hát của Gill khép lại nhưng vẫn ngân nga những dư vang trong trái tim em, trong tôi. Chúng là lời nhắc nhở chúng ta về con đường ta đi: không hoàn hảo, không trọn vẹn, ngược lại gập ghềnh, khó khăn nhưng hạnh phúc nhất là khi em biết “ngã vào chữ nhân”.
 
4
0
0
Trả lời

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.