“Hẹn bạc đầu nghe đã sợ, thôi đừng hẹn kiếp sau.”

“Hẹn bạc đầu nghe đã sợ, thôi đừng hẹn kiếp sau.”

D
Dieu Hoee
Trong một trang viết ngắn gọn mà day dứt, Nguyễn Ngọc Tư từng viết: “Hẹn bạc đầu nghe đã sợ, thôi đừng hẹn kiếp sau.” Câu nói như một tiếng thở dài nặng trĩu, chạm thẳng vào tâm thức của người trẻ hôm nay – những người đang sống giữa nhịp đời gấp gáp, mong manh và đầy bất trắc. Đặt mình vào góc nhìn tâm sự của người trẻ, ta chợt nhận ra: nỗi “sợ” trong câu nói ấy không phải là sợ yêu, mà là sợ chờ đợi, sợ những lời hứa quá xa, sợ một tương lai chưa chắc có hình hài.

Người trẻ chúng tôi lớn lên cùng những lời hẹn rất đẹp: hẹn cùng nhau cố gắng, hẹn mai này thành công, hẹn khi ổn định sẽ quay về bên nhau. Nhưng càng lớn, càng va chạm, chúng tôi càng hiểu rằng cuộc đời không vận hành theo những lời hứa tròn trịa. “Hẹn bạc đầu”, một lời hẹn tưởng như lãng mạn, bền chặt, bỗng trở thành gánh nặng. Bởi để đi đến bạc đầu, con người phải đi qua bao đổi thay: đổi thay của lòng người, của hoàn cảnh, của chính bản thân mình. Nghe “hẹn bạc đầu”, người trẻ sợ không phải vì không muốn yêu lâu dài, mà vì không dám chắc mình có đủ khả năng đi trọn con đường ấy. Và sau này khi những nguyện ước không trọn vẹn, hai người ở xa hai hướng, chỉ biết nhìn về nhau đầy nuối tiếc. Đó là cái nhìn của Mai khi nhìn về gia đình hạnh phúc của Sâu trong bộ phim điện ảnh “Mai” của đạo diễn Trấn Thành.

Còn “đừng hẹn kiếp sau” lại là một nỗi buồn sâu hơn. Kiếp sau vốn là nơi trú ẩn của những điều dang dở ở kiếp này. Khi người ta nói “hẹn kiếp sau”, nghĩa là ở kiếp này đã bất lực. Người trẻ hôm nay không hẳn là thực dụng, nhưng chúng tôi hiểu rằng: nếu ngay hiện tại còn chưa giữ được nhau, thì lấy gì đảm bảo cho một kiếp sau mơ hồ? Kiếp sau, suy cho cùng, chỉ là một lời an ủi đẹp đẽ cho những điều đã muộn màng. “Hẹn kiếp sau” chỉ là lời bao biện khi duyên lỡ, khi mối quan hệ giữa cả hai đã không còn phương cứu vãn.

Câu nói của Nguyễn Ngọc Tư như thay người trẻ thổ lộ một tâm thế sống: muốn thật, sống thật, yêu thật trong hiện tại. Chúng tôi không còn mặn mà với những lời hứa quá dài, quá xa, bởi chúng tôi đã chứng kiến quá nhiều cuộc chia tay bắt đầu bằng những lời thề non hẹn biển. Người trẻ sợ những lời hẹn lớn, không phải vì thiếu niềm tin, mà vì hiểu giá trị của trách nhiệm đi kèm với lời hứa ấy. Hứa bạc đầu là hứa cả một đời, mà một đời thì dài và khó giữ vô cùng. Trong tình yêu, người trẻ hôm nay có thể không nói nhiều về tương lai, nhưng lại cố gắng yêu cho trọn vẹn từng khoảnh khắc. Không hẹn kiếp sau, bởi nếu còn thương, hãy thương cho đàng hoàng ở kiếp này. Không hẹn bạc đầu, bởi nếu còn bên nhau hôm nay, thì hôm nay đã là điều đáng quý nhất. Đó không phải là sống vội, mà là sống tỉnh táo. Tỉnh táo để không đặt gánh nặng lên vai nhau bằng những lời hứa vượt quá khả năng của con người.

Nhìn rộng hơn, câu nói ấy cũng phản ánh một nỗi cô đơn rất hiện đại. Giữa một thế giới đầy biến động, chiến tranh, dịch bệnh, thiên tai, và cả những khủng hoảng tinh thần âm thầm, người trẻ hiểu rằng: không ai chắc chắn ngày mai sẽ ra sao. Vì thế, chúng tôi học cách trân trọng hiện tại, trân trọng những người còn đang ở bên, trân trọng những điều nhỏ bé nhưng thật. Một cái nắm tay hôm nay đôi khi có ý nghĩa hơn ngàn lời hẹn cho mai sau.

“Hẹn bạc đầu nghe đã sợ” – sợ vì yêu quá nhiều nên sợ mất. “Thôi đừng hẹn kiếp sau” – không phải vì bi quan, mà vì muốn sống trọn vẹn kiếp này. Câu nói của Nguyễn Ngọc Tư không làm người trẻ mất niềm tin vào tình yêu, mà ngược lại, nhắc chúng tôi yêu một cách có trách nhiệm hơn, chân thành hơn và tỉnh thức hơn.

Với người trẻ, có lẽ điều đẹp nhất không phải là những lời hứa kéo dài đến cuối đời, mà là sự hiện diện thật sự của nhau trong từng ngày còn có thể. Không cần hẹn bạc đầu, chỉ cần đừng rời tay khi còn thương. Không cần hẹn kiếp sau, chỉ cần đừng bỏ lỡ nhau ở kiếp này.
 
2
0
0
Trả lời

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.