Màu của nỗi buồn

Màu của nỗi buồn

Màu của nỗi buồn

Có những ngày khi nhìn vào khoảng không vô định trước mặt tôi lại tự hỏi: “Nỗi buồn có màu gì?” Màu gì nhỉ sao có lúc làm lòng người xao xác như làn khói xam xám, mỏng manh bay là là nơi chái bếp. Màu gì nhỉ sao có lúc làm tim ta đau thắt, ngộp thở tựa đêm đen đặc quánh không tìm ra lối thoát.



Tôi còn nhớ lần đầu tôi biết gọi tên nỗi buồn thì dường như nó có màu xanh lá. Đó là một màu xanh non đầy ấn tượng nhưng cũng dễ dàng quên đi. Những nỗi buồn màu xanh đến khi tôi còn nhỏ, xuất hiện bất ngờ và tan biến không một chút dấu vết. Có thể là vì mẹ mắng, có thể là vì một món đồ mình thích mà phải cho đi, kể cả nỗi ấm ức vì không hiểu sao mình bị trách phạt. Ngày ấy khi buồn nước mắt sẽ tuôn ra ào ạt. Tiếng nức nở cứ vậy mà vỡ ra không một chút giấu giếm. Ngày ấy khi buồn sẽ được vỗ về an ủi nên mọi thứ xung quanh tôi đều thật đẹp.



Tôi bắt gặp nỗi buồn màu nâu khi tôi phải học cách nói lời từ biệt. Tôi nhớ chuyến xe khách vội vã đưa tôi trở về quê khi bà ngoại tôi mất. Tôi thấy một mảng trống trong lòng không sao lấp đầy. Khoảng trống ấy được tôi vá bằng một miếng dán màu nâu. Vì nó là một miếng vá nên không cách nào mất đi. Nó ở đó để tôi lâu lâu lại chạm thấy, nó khiến tôi nhớ bà của tôi, nỗi nhớ cứ trở đi trở lại trong suốt những năm tháng sau này. Nhưng nỗi buồn màu nâu cũng giúp tôi nhận ra cần trân trọng những người thân, những người mình yêu quý. Biết trong đời này chúng ta có bao nhiêu ngày mai mà bây giờ hờ hững với nhau?



Có những nỗi buồn mang màu xám. Khi là màu xám nó khiến tôi không thể tiến lên phía trước, không dám đưa ra quyết định. Tôi tự hỏi giá trị của tôi là gì? Tôi có thể làm được gì? Tôi có thực sự tử tế hay không? Tôi là ai? Nỗi buồn màu xám có nhiều hình dạng khác nhau, đến những lúc sức đề kháng của tôi yếu ớt. Nó đưa tôi đến những không gian mờ mịt, nó làm tôi mệt mỏi và kiệt sức. Nó dạy tôi phải mạnh mẽ hơn. Chỉ có chính tôi mới có thể bước ra khỏi vùng xám xịt ấy. Và chính lúc tôi mông lung trong nỗi buồn của chính mình tôi lại thấy những bàn tay xoè ra sẵn lòng nắm lấy bàn tay tôi. Khi tôi thức tỉnh những bàn tay ấy dẫn lối đưa tôi đến những gam màu tươi tắn khác.



Nỗi buồn màu đen có lẽ là đáng sợ nhất. Đó là những biến cố đến trong cuộc đời mà không ai biết trước. Nó được coi như bão giông, như một trận thiên tai không dự đoán được trước mức độ thiệt hại. Nó cứa vào trái tim ta những vết sẹo không thể biến mất. Tôi đã đi qua những nỗi buồn màu đen không chỉ một hai lần. Nó không tính bằng ngày, bằng tháng mà có thể mất cả nhiều năm trời mới thấy ruột gan không còn xót xa quặn thắt như lúc ban đầu. Có người đi qua được biến cố nhưng cũng có người để nỗi buồn màu đen nhấn chìm. Khi màu đen bủa vây, nỗi buồn có thể trở thành nỗi đau đớn khôn cùng, không cách nào gọi tên, đong đếm. Những người đi qua được bóng đêm trong cuộc đời đều là những anh hùng của chính mình. Họ sẽ là người hiểu rõ nhất ý nghĩa của cuộc sống. Tôi mừng là hơn một lần trong đời tôi đã vượt qua được nỗi buồn màu đen, và tôi vẫn ở đây với tình yêu cuộc sống tha thiết.



Tôi cũng thấy những nỗi buồn trong suốt. Nỗi buồn không có màu, không có hương vị cụ thể. Một chút buồn không vì điều gì cả có lẽ để cho lòng người lắng lại trong những chiều mưa rơi ướt lối về, trong những ngày lá rụng trước hiên vắng. Một chút buồn như gia vị cuộc sống để thế giới này thêm hương, thêm sắc. Một chút buồn để ta nhìn sâu vào đời mình, để ta thấu hiểu đời người, để hồn ta hoà vào trời đất, thấy yêu những điều dung dị quanh mình.



Khi trưởng thành, những lúc buồn người ta không còn hay nói ra nữa. Nước mắt không dễ rơi khi buồn. Nỗi buồn ở mãi trong đáy mắt, thả vào thinh không những khoảng lặng như vô tận. Lúc nhỏ được cho một chiếc kẹo cũng đủ làm nỗi buồn hoá ngọt ngào. Lớn rồi có thể tự mua kẹo, có thể tự mua đồ mình muốn, làm việc mình thích nhưng nỗi buồn lại không còn dễ dàng để nói ra rồi nhanh chóng qua đi.



Nỗi buồn dù màu gì đi nữa có lúc không thể nào yêu, nhất là khi chúng ta còn bé. Có lúc chính tôi cũng trốn chạy những nỗi buồn. Sợ nỗi buồn đến với mình và cũng sợ nỗi buồn của người khác sẽ kéo lòng mình chùng xuống. Vì không dễ để yêu nên không dễ dàng để nói hay chạm tới. Tôi bỗng nhớ đến một đoạn thơ của Quan Dương:



"Ta rinh nỗi buồn ra sông biển
Ta quẳng nỗi buồn xuống biển sông
Bỗng nhiên ta thấy sông và biển
Chìm ngập buồn ta trong mênh mông"



Vậy đó, "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".



Khi trải qua vô số nỗi buồn có nghĩa là người ta cũng đã đi qua vô số những sự kiện trong cuộc đời. Con người sẽ dần trưởng thành không những có thể tự che chở cho chính mình mà còn có thể bảo vệ những người yêu thương. Rồi, chúng ta cũng sẽ thấy thật ra nỗi buồn đôi khi cũng rất đẹp, là một điều không thể thiếu trong cuộc sống. Và nỗi buồn cũng sẽ góp phần làm cho ký ức của mỗi người thêm phong phú, có những điều để nhớ mãi không quên.
 
14
0
0
Trả lời

Bình luận mới

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.