MÙI CỦA YÊU THƯƠNG
Trong vô vàn hành trình khứu giác của đời người, có lẽ không mùi hương nào đeo bám dai dẳng, khắc sâu vào tiềm thức như cái gọi là "mùi của mẹ". Đó không chỉ là một mùi hương đơn thuần, mà là cánh cổng mở về một miền ký ức xa xôi, nơi gói trọn cả bình yên, yêu thương và những tháng năm không thể tìm lại. Mùi hương ấy không thể định nghĩa bằng bất cứ loại nước hoa đắt tiền nào, không thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào trên thế giới. Nó là độc bản, là duy nhất, là thứ hương thơm được tôi luyện qua dòng chảy thời gian, qua nhọc nhằn và tình yêu không lời. Chỉ cần một thoáng vấn vít, cả một thế giới thân thuộc lại ùa về, ấm áp, bồi hồi, và đôi khi, cay sè sống mũi.
Mùi của mẹ không phải là một nốt hương đơn lẻ. Nó dịu dàng và chân thật, được tạo nên từ những gì mộc mạc nhất, đời thường nhất. Có mùi mồ hôi mặn mòi vương trên tấm áo bà ba bạc màu sau buổi làm đồng. Đó là mùi của sự tảo tần, của những giọt mặn thấm đẫm đất đai, của lưng còng uốn mình gánh gồng nắng mưa. Tôi nhớ như in, mỗi khi mẹ về từ chợ sớm hay từ mảnh vườn sau nhà, tấm áo cũ vương mùi đất ẩm, mùi sương mai và lẫn vào đó là thứ mùi đặc trưng của riêng mẹ – không thơm thoang thoảng, mà đậm đà, chân chất, nói lên cả một câu chuyện về cuộc đời lam lũ. Rồi có mùi dầu gió, mùi thuốc Nam mẹ hay dùng mỗi khi trở trời đau nhức. Cái mùi nồng nồng ấy giờ đây không còn khiến tôi khó chịu như ngày bé, mà trở thành ký ức về những lần mẹ xoa bóp, những đêm mẹ thức trắng bên cạnh khi tôi ốm. Nó là mùi của sự chăm sóc, của đôi bàn tay chai sạn xoa dịu nỗi đau.
Làm sao có thể quên mùi khói bếp vấn vít trên mái tóc hoa râm của mẹ mỗi chiều? Góc bếp nhỏ với cái kiềng ba chân cũ kỹ, nơi mẹ thổi bùng lên ngọn lửa từ rơm khô hay củi mục. Mùi khói ấy quyện với mùi cơm chín tới, mùi cá kho tộ sôi liu riu, mùi hành phi thơm lừng cả gian nhà. Đó không chỉ là mùi của thức ăn, mà là mùi của sự no đủ, của bữa cơm gia đình đầm ấm, nơi tiếng cười nói, nơi những câu chuyện vụn vặt được sẻ chia sau một ngày dài. Nó là mùi của căn bếp ấm cúng, của người phụ nữ dành cả đời để vun vén cho tổ ấm. Ngay cả mùi vải áo cũ, tấm chăn sờn màu phảng phất nắng sau khi phơi, cũng mang mùi của mẹ. Mỗi sợi vải như giữ lại hơi ấm của mẹ, mùi hương quen thuộc trở thành một vật bảo hộ vô hình. Cái mùi ấy gắn liền với hơi ấm và sự hiện diện của mẹ trong những khoảnh khắc được chở che nhất, khi vòng tay mẹ khép lại quanh tôi, và cả thế giới bên ngoài dường như dừng lại.
Mùi hương ấy, hơn cả một giác quan đơn thuần, là chiếc chìa khóa mở ra cả một rương báu ký ức. Nó gắn liền với những không gian thân thuộc và những khoảnh khắc không thể nào quên, hít hà mùi hương đặc trưng ấy mỗi khi sợ hãi hay tủi thân. Như lần tôi bị ngã xe trầy đầu gối, khóc ré lên vì đau và sợ hãi. Mẹ vội vàng chạy đến, bế xốc tôi lên, và ngay khi vùi mặt vào chiếc áo sờn vai của mẹ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy, nước mắt cứ thế chảy dài nhưng lòng lại dịu lại đến lạ. Nỗi đau thể xác dường như được xoa dịu bởi sự an ủi từ mùi hương ấy.
Những buổi trưa hè oi ả, nằm trên chiếc giường tre cạnh mẹ, nghe tiếng quạt nan phe phẩy, và hít hà mùi hương từ mái tóc còn vương mùi dầu gội bồ kết. Cái mùi ấy gắn liền với giấc ngủ trưa bình yên, với những câu chuyện cổ tích mẹ kể bằng giọng nhỏ nhẹ, trầm ấm. Không gian chỉ đơn giản là gian nhà cấp bốn cũ kỹ, cái giường tre ọp ẹp, nhưng dưới sự hiện diện và mùi hương của mẹ, nó trở thành nơi chốn an toàn nhất, hạnh phúc nhất trên đời. Hay những đêm đông lạnh giá, mùi chăn bông mẹ đắp cho tôi, mùi hơi ấm từ cơ thể mẹ khi mẹ nằm sát bên, xua tan đi cái lạnh buốt giá. Đó là mùi của tình yêu sưởi ấm, của sự hy sinh âm thầm.
Sức mạnh của mùi hương này không chỉ nằm ở khả năng gợi nhớ, mà còn ở sự trường tồn và độc nhất. Đã bao lần tôi đi qua những con phố đông đúc, ngửi thấy mùi khói bếp từ một căn nhà nào đó, mùi thuốc Bắc từ hiệu thuốc cổ, hay mùi mồ hôi của những người lao động... thoáng chốc, tim lại thắt lại vì một nét tương đồng vụn vặt với mùi của mẹ. Những khoảnh khắc "hao hao" ấy không làm tôi nhầm lẫn, mà chỉ càng khẳng định thêm sự độc đáo không thể sao chép của mùi hương ấy. Chỉ mẹ mới có mùi hương đó, bởi nó được dệt nên từ chính cuộc đời mẹ, từ những năm tháng mẹ sống, làm việc và yêu thương chúng tôi.
Đi đâu xa, dù đặt chân đến những vùng đất mới lạ với bao nhiêu mùi hương hấp dẫn, cái mùi của mẹ vẫn như một sợi chỉ vô hình nối tôi về với nguồn cội. Nó là nơi neo đậu tâm hồn, là "nhà", là cảm giác thân thuộc nhất giữa bộn bề cuộc sống. Dù mẹ không còn ở cạnh mỗi ngày, dù khoảng cách địa lý hay cả những khoảng cách không gian và thời gian có thể ngăn chia, mùi hương ấy vẫn sống động trong tiềm thức. Nó không phai nhạt theo năm tháng, trái lại, càng được khắc sâu hơn bởi nỗi nhớ và sự trân trọng. Có những lúc mệt mỏi, chỉ cần nhắm mắt lại và hình dung về mùi hương ấy, tôi lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, như có mẹ ở bên cạnh vỗ về.
Mùi của mẹ - Nó là hiện thân của tình yêu vô điều kiện, của sự hy sinh thầm lặng, là cội rễ mà ta không thể lìa xa. Đó là mùi của sự sống, của lòng bao dung, của sự tần tảo và nhẫn nại. Nó là mùi của bình yên, của hạnh phúc giản đơn, của tất cả những gì ấm áp và thiêng liêng nhất trong trái tim mỗi người con. Mùi hương ấy không chỉ là ký ức, nó là sự sống động, là hiện diện không thể xóa nhòa. Nó là lời nhắc nhở thường trực về người phụ nữ vĩ đại đã tạo nên cuộc đời mình, về tình yêu không bao giờ vơi cạn. Và cái mùi ấy, mãi mãi còn phảng phất đâu đó trong tâm hồn ta, như một dấu ấn không phai của những tháng năm thiêng liêng.
Trong vô vàn hành trình khứu giác của đời người, có lẽ không mùi hương nào đeo bám dai dẳng, khắc sâu vào tiềm thức như cái gọi là "mùi của mẹ". Đó không chỉ là một mùi hương đơn thuần, mà là cánh cổng mở về một miền ký ức xa xôi, nơi gói trọn cả bình yên, yêu thương và những tháng năm không thể tìm lại. Mùi hương ấy không thể định nghĩa bằng bất cứ loại nước hoa đắt tiền nào, không thể mua được ở bất cứ cửa hàng nào trên thế giới. Nó là độc bản, là duy nhất, là thứ hương thơm được tôi luyện qua dòng chảy thời gian, qua nhọc nhằn và tình yêu không lời. Chỉ cần một thoáng vấn vít, cả một thế giới thân thuộc lại ùa về, ấm áp, bồi hồi, và đôi khi, cay sè sống mũi.
Mùi của mẹ không phải là một nốt hương đơn lẻ. Nó dịu dàng và chân thật, được tạo nên từ những gì mộc mạc nhất, đời thường nhất. Có mùi mồ hôi mặn mòi vương trên tấm áo bà ba bạc màu sau buổi làm đồng. Đó là mùi của sự tảo tần, của những giọt mặn thấm đẫm đất đai, của lưng còng uốn mình gánh gồng nắng mưa. Tôi nhớ như in, mỗi khi mẹ về từ chợ sớm hay từ mảnh vườn sau nhà, tấm áo cũ vương mùi đất ẩm, mùi sương mai và lẫn vào đó là thứ mùi đặc trưng của riêng mẹ – không thơm thoang thoảng, mà đậm đà, chân chất, nói lên cả một câu chuyện về cuộc đời lam lũ. Rồi có mùi dầu gió, mùi thuốc Nam mẹ hay dùng mỗi khi trở trời đau nhức. Cái mùi nồng nồng ấy giờ đây không còn khiến tôi khó chịu như ngày bé, mà trở thành ký ức về những lần mẹ xoa bóp, những đêm mẹ thức trắng bên cạnh khi tôi ốm. Nó là mùi của sự chăm sóc, của đôi bàn tay chai sạn xoa dịu nỗi đau.
Làm sao có thể quên mùi khói bếp vấn vít trên mái tóc hoa râm của mẹ mỗi chiều? Góc bếp nhỏ với cái kiềng ba chân cũ kỹ, nơi mẹ thổi bùng lên ngọn lửa từ rơm khô hay củi mục. Mùi khói ấy quyện với mùi cơm chín tới, mùi cá kho tộ sôi liu riu, mùi hành phi thơm lừng cả gian nhà. Đó không chỉ là mùi của thức ăn, mà là mùi của sự no đủ, của bữa cơm gia đình đầm ấm, nơi tiếng cười nói, nơi những câu chuyện vụn vặt được sẻ chia sau một ngày dài. Nó là mùi của căn bếp ấm cúng, của người phụ nữ dành cả đời để vun vén cho tổ ấm. Ngay cả mùi vải áo cũ, tấm chăn sờn màu phảng phất nắng sau khi phơi, cũng mang mùi của mẹ. Mỗi sợi vải như giữ lại hơi ấm của mẹ, mùi hương quen thuộc trở thành một vật bảo hộ vô hình. Cái mùi ấy gắn liền với hơi ấm và sự hiện diện của mẹ trong những khoảnh khắc được chở che nhất, khi vòng tay mẹ khép lại quanh tôi, và cả thế giới bên ngoài dường như dừng lại.
Mùi hương ấy, hơn cả một giác quan đơn thuần, là chiếc chìa khóa mở ra cả một rương báu ký ức. Nó gắn liền với những không gian thân thuộc và những khoảnh khắc không thể nào quên, hít hà mùi hương đặc trưng ấy mỗi khi sợ hãi hay tủi thân. Như lần tôi bị ngã xe trầy đầu gối, khóc ré lên vì đau và sợ hãi. Mẹ vội vàng chạy đến, bế xốc tôi lên, và ngay khi vùi mặt vào chiếc áo sờn vai của mẹ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc ấy, nước mắt cứ thế chảy dài nhưng lòng lại dịu lại đến lạ. Nỗi đau thể xác dường như được xoa dịu bởi sự an ủi từ mùi hương ấy.
Những buổi trưa hè oi ả, nằm trên chiếc giường tre cạnh mẹ, nghe tiếng quạt nan phe phẩy, và hít hà mùi hương từ mái tóc còn vương mùi dầu gội bồ kết. Cái mùi ấy gắn liền với giấc ngủ trưa bình yên, với những câu chuyện cổ tích mẹ kể bằng giọng nhỏ nhẹ, trầm ấm. Không gian chỉ đơn giản là gian nhà cấp bốn cũ kỹ, cái giường tre ọp ẹp, nhưng dưới sự hiện diện và mùi hương của mẹ, nó trở thành nơi chốn an toàn nhất, hạnh phúc nhất trên đời. Hay những đêm đông lạnh giá, mùi chăn bông mẹ đắp cho tôi, mùi hơi ấm từ cơ thể mẹ khi mẹ nằm sát bên, xua tan đi cái lạnh buốt giá. Đó là mùi của tình yêu sưởi ấm, của sự hy sinh âm thầm.
Sức mạnh của mùi hương này không chỉ nằm ở khả năng gợi nhớ, mà còn ở sự trường tồn và độc nhất. Đã bao lần tôi đi qua những con phố đông đúc, ngửi thấy mùi khói bếp từ một căn nhà nào đó, mùi thuốc Bắc từ hiệu thuốc cổ, hay mùi mồ hôi của những người lao động... thoáng chốc, tim lại thắt lại vì một nét tương đồng vụn vặt với mùi của mẹ. Những khoảnh khắc "hao hao" ấy không làm tôi nhầm lẫn, mà chỉ càng khẳng định thêm sự độc đáo không thể sao chép của mùi hương ấy. Chỉ mẹ mới có mùi hương đó, bởi nó được dệt nên từ chính cuộc đời mẹ, từ những năm tháng mẹ sống, làm việc và yêu thương chúng tôi.
Đi đâu xa, dù đặt chân đến những vùng đất mới lạ với bao nhiêu mùi hương hấp dẫn, cái mùi của mẹ vẫn như một sợi chỉ vô hình nối tôi về với nguồn cội. Nó là nơi neo đậu tâm hồn, là "nhà", là cảm giác thân thuộc nhất giữa bộn bề cuộc sống. Dù mẹ không còn ở cạnh mỗi ngày, dù khoảng cách địa lý hay cả những khoảng cách không gian và thời gian có thể ngăn chia, mùi hương ấy vẫn sống động trong tiềm thức. Nó không phai nhạt theo năm tháng, trái lại, càng được khắc sâu hơn bởi nỗi nhớ và sự trân trọng. Có những lúc mệt mỏi, chỉ cần nhắm mắt lại và hình dung về mùi hương ấy, tôi lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, như có mẹ ở bên cạnh vỗ về.
Mùi của mẹ - Nó là hiện thân của tình yêu vô điều kiện, của sự hy sinh thầm lặng, là cội rễ mà ta không thể lìa xa. Đó là mùi của sự sống, của lòng bao dung, của sự tần tảo và nhẫn nại. Nó là mùi của bình yên, của hạnh phúc giản đơn, của tất cả những gì ấm áp và thiêng liêng nhất trong trái tim mỗi người con. Mùi hương ấy không chỉ là ký ức, nó là sự sống động, là hiện diện không thể xóa nhòa. Nó là lời nhắc nhở thường trực về người phụ nữ vĩ đại đã tạo nên cuộc đời mình, về tình yêu không bao giờ vơi cạn. Và cái mùi ấy, mãi mãi còn phảng phất đâu đó trong tâm hồn ta, như một dấu ấn không phai của những tháng năm thiêng liêng.