Tại sao mình lại lựa chọn văn chương?

Tại sao mình lại lựa chọn văn chương?

Đến bây giờ, mình đã gắn bó cùng văn chương hơn 5 năm. Đương nhiên, mình cũng nhận được một vài thành công trên hành trình được sống chết với đam mê ấy. Lắm lần mình tự hỏi, lí do gì đã đưa mình đến với văn chương, lý do gì đã khiến mình ở lại và gắn bó cùng nó lâu đến vậy? Tình yêu mình dành cho văn chương nhiều đến thế sao. Hàng vạn câu hỏi được đặt ra, không phải mình không muốn trả lời nhưng bởi khi người ta đã yêu, đã trót thương một điều gì đó thì sao có lý do cơ chứ!. Mình có thể sống chết, hy sinh với văn chương. Mình có thể khóc, có thể cười vì thứ ước mơ cháy bỏng, dữ dội ấy cứ mỗi lúc trào trực bên trong trái tim mình. Từng phút, từng giờ, nó thôi thúc mình hành động vì ngọn lửa tự sâu thẳm tâm hồn. Mình nhìn thấy văn chương, mình muốn được sống cùng nó mãi mãi

Phải chăng, ở gần văn chương, mình được là chính mình nhất? Khi ấy, mình chẳng phải khoác lên người lớp mặt nạ giả dối. Khi ấy, mình không phải trang bị một lớp vỏ bọc bên ngoài tâm hồn và trái tim. Trên từng con chữ, mình được thoải mái thể hiện quan điểm, lập trường, ý nghĩ cá nhân. Cũng chính trên từng con chữ, mình được viết điều cần viết, nói lên điều cần nói. Lúc bấy giờ, mình cảm nhận sự soi chiếu tự bên trong nhờ sức mạnh trên từng trang văn. Nó đang thâm nhập vào cõi hồn mình, chi phối mình và đưa mình phiêu lưu trong thế giới kì diệu của bản thân mà trước đây chưa từng bước tới. Giọt lệ ngấn đầy khóe mắt, rơi xuống con chữ, cảm xúc được giải thoát và mình lại thăng hoa hơn bao giờ hết trên mỗi ca từ.. Mình là người dễ khóc, luôn khát khao được bộc lộ hết thảy cảm xúc ra môi trường bên ngoài. Văn chương đã không bắt mình giấu lẹm điều ấy vào trong. Nó muốn mình được bộc phát và thể hiện nó. Càng thể hiện nó, mình lại càng có thêm cơ hội được sống là chính mình

Bởi văn chương đã nuôi dưỡng tâm hồn mình. Dường như, nó đã hóa thành liều vaccine hữu hiệu chữa trị mọi căn bệnh nơi trái tim. Lúc rạn vỡ, lúc cùng cực, lúc đau khổ thống thiết, lúc tuyệt vọng, lúc tan xương nát thịt, văn chương xuất hiện như một cánh tay cứu lấy tâm hồn mình từ đáy sâu vực thẳm. Một lần nữa, mình lại được cứu sống. Một lần nữa, hồn mình được quay về với trần gian tươi đẹp mà cũng lắm diệu kì. Đối với mình, văn chương không chỉ để đọc mà còn là thấu thị, là chiêm nghiệm, là giác ngộ bừng ngộ và vỡ lẽ. Nó cải thiện cách nhìn của mình về đời sống. Nó khiến mình có cái nhìn đa chiều về đời sống xã hội xung quanh

Và hơn hết, văn chương biến mình từ đứa trẻ trở nên trưởng thành hơn, abnr lĩnh hơn, thông suốt hơn. Sự trưởng thành của chúng ta không chỉ được định dạng bằng năm tháng, bằng việc trải qua những biến cố nào. Đôi khi, nó nằm trong việc lật giở từng trang sách, viết mỗi con chữ và sống trên nhiều câu văn dữ dội lẫn dịu êm. Mình có thể lớn lên nhờ văn chương. Và văn chương cũng đẹp hơn bưởi có những tâm hồn nghệ sĩ sinh ra để thấu hiểu nó, cảm thụ nó, xem nó như một món ăn tinh thần mà bản thân cần lưu giữ đến khi về già.

Mỗi người đều có một ước mơ, dẫu lớn dẫu nhỏ dẫu nảy sinh bất chợt hay được nuôi dưỡng lâu dài. Chẳng ai đánh thuế ước mơ cả. Bởi thế, con người ta cứ mơ hoài, mơ mãi về tương lai đúng không ? Mình đã từng đọc được trong cuốn “Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ” như thế này : “ Nếu chưa từng điên cuồng vì ước mơ của mình, bạn đã phụ thanh xuân mất rồi”. Có lẽ, mình gắn bó với văn chương nhiều như vậy chính bởi nó là niềm đam mê, khát vọng lớn nhất của mình. Được viết và thành công nhờ viết là niềm hãnh diện lớn lao không từ nào có thể diễn tả. Và cũng chính nhờ điên cuồng với văn chương nghệ thuật , mình đã không phụ năm tháng tuổi trẻ đáng giá này. Tuổi trẻ của mỗi người sẽ gắn bó với từng thước phim khác nhau. Trong số đó, nhất định sẽ có một thước phim khiến ta khắc cốt ghi tâm, một lòng một dạ hướng về nó. Con chữ chính là như thế ấy đối với bản thân mình. Mình luôn tin, mỗi người chúng ta luôn lựa chọn gắn bó với điều gì đó cũng bắt nguồn từ việc nó tồn tại trong sự mong mỏi, ao ước tự bấy giờ. Nếu không, sẽ thật khó để họ duy trì tình yêu ấy, giữ lửa cho tình yêu ấy. May sao, mình đã giữ lửa cho văn chương, không cho phép bản thân chùn bước

Để hiện thực hóa vọng ước, con người ta phải đánh đổi thật nhiều. Máu , mồ hôi, nước mắt... Những sự đánh đổi ấy sẽ đổi lấy quả ngọt. Và chúng ta có quyền tự hào bởi sinh ra đã không sống hoài sống phí mà là sống cho đời, cho người và cho văn chương

Mình lựa chọn văn chương cũng bởi văn chương chính là văn chương chứ chẳng phải điều gì khác. Tức bản thân nó luôn tỏa ra ánh sáng tự thân vô cùng cuốn hút, mang nặng những giá trị mà dẫu con người có trải qua bao nhiêu thế hệ cũng chẳng thể khai phá được hết. Văn chương đối với mình là sự không thẳm, không cùng, là một thế giới mà chưa thế kỉ nào có thể khai phá được đến cái đích cuối cùng. Vì vậy, nó càng là lý do khiến cho mình tiếp tục theo đuổi văn chương. Văn chương luôn đa dạng, phong phú. Và con người sẽ khám phá cái đa dạng phong phú ấy bằng tất thảy niềm tin yêu dành cho văn chương

Mình sẽ chẳng thể đoán trước được tương lai, càng không có quyền định đoạt tương lai. Duy, mình biết rằng, văn chương vẫn luôn ở đấy – bên trong trái tim mình. Nó chính là ánh sáng mình dành cả đời để theo đuổi. Sống chết cho con chữ nghệ thuật cũng là cách để mình cống hiến, cháy hết mình cho năm tháng bước đi trên nhân gian. Văn chương không thể là chiếc khẩu trang trong đại dịch, không là bánh mì khi đói, không trở thành thuốc thang chữa bệnh. Nhưng văn chương có thể cứu lấy một tâm hồn từ cõi chết. Và nó có thể giúp mình hay vạn người khác có thêm lý do để tồn tại, không bao giờ bỏ cuộc
 

Đính kèm

  • b40c209190f25b39845d91b1a9043fc1.jpg
    b40c209190f25b39845d91b1a9043fc1.jpg
    118.1 KB · Lượt xem: 146
409
3
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top