Gửi vào mưa

Gửi vào mưa

Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa, nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.

Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi, lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên, khích lệ , mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.

Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.

Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…

Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.

4322

Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.

Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Từ khóa
mưa bụi mưa lạnh mùa mưa
9K
94
88

Lưu Dương

Thành Viên
17/3/21
13
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung.
 

Đinh Vũ

Thành Viên
17/3/21
11
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhungmưa
 

hoàng Bách

Thành Viên
17/3/21
11
0
999
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhunghọc được cách chịu đựng, học được tự lập, học được mỉm cười và học được cách vứt bỏ một đoạn tình cảm không đáng giá…!
 

Gia Anh

Thành Viên
17/3/21
12
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungYêu
 

Ngọc Lan

Thành Viên
17/3/21
12
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungHay
 

Hà Giang

Thành Viên
16/3/21
12
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungHay
 

Sơn Lê

Thành Viên
15/3/21
13
0
15,984
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung;))
 

Cẩm dương

Thành Viên
15/3/21
12
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungYêu
 

Ngọc Sơn

Thành Viên
15/3/21
12
0
1,000
46
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMÙA Mưa đáng nhớ
 

Đỗ Hoà

Thành Viên
23/2/21
8
1
3,000
21
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung:))
 

Huyền Ly

Thành Viên
23/2/21
8
1
3,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungYêu :))
 

Ngọc Hân

Thành Viên
24/2/21
8
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungCuộc sống khiến ta phải làm mọi thứ nhưng mong muốn trở về quá khứ thì ko làm được
 

Long Hoàng

Thành Viên
24/2/21
8
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Mưa đừng rơi
 

Tùng Dương

Thành Viên
24/2/21
8
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
[/QUOTE
Yêu
Đỗ Thị Hồng Nhung
 

Liên Nguyễn

Thành Viên
24/2/21
9
1
2,999
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa
 

Diệu Ngọc

Thành Viên
24/2/21
13
3
3,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungCậu ơi mưa!!!
 

Dương Ngọc

Thành Viên
24/2/21
7
2
2,999
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa ơi mưa đừng đi
 

Hoàng Sang

Thành Viên
24/2/21
8
0
1,000
18
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa đem đến chút hơi thở mát lạnh
 

Kiều Dũng

Thành Viên
24/2/21
7
0
1,000
22
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungChị nhung chụp ảnh đẹp thế
 

Linh Ngọc

Thành Viên
25/2/21
10
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungHay
 

Linh Phương

Thành Viên
25/2/21
10
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa còn giúp cây cối xanh tươi
 

Cao Trang

Thành Viên
25/2/21
10
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungCUộc sống thật vui khi có những giọt mưa
 

Hà Linh

Thành Viên
25/2/21
8
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa thật kì diệu
 

Hồn Dương

Thành Viên
25/2/21
8
0
1,000
18
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungYêu mưa
 

Hà Kì Anh

Thành Viên
25/2/21
8
0
999
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa với bao cảm xúc
 

Khánh My

Thành Viên
24/2/21
16
1
3,000
21
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungÔi những cơn mưa
 

Đỗ Tuấn Vũ

Thành Viên
25/2/21
11
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungLife is like riding a bicycle. To keep your balance you must keep moving.
 

Tú Hân

Thành Viên
25/2/21
9
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungSometimes what you want isn’t what you get, but what you get in the end is so much better than what you wanted.
 

Tiểu Vy

Thành Viên
25/2/21
8
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungIf you leave me when I fail, don’t catch me when I succeed.
 

Mai Hạ

Thành Viên
25/2/21
10
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa ướt đầm vùng khờ dại bình yên
Mưa xuân lác đác vườn đào
 

Bảo Khang

Thành Viên
25/2/21
8
0
999
18
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungLại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh
Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
 

Hoàng Nguyên

Thành Viên
25/2/21
8
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungHôm nay trời nắng mà thấy lòng mình vẫn có mưa rơi…
 

Đức Độ

Thành Viên
25/2/21
9
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungEm mỉm cười tươi như nắng, nhưng lòng em thì mưa không ngớt anh à. Chắc sẽ không bao giờ em mỉm cười như thế nữa đâu.
 

Hạnh Phúc

Thành Viên
25/2/21
9
0
1,000
21
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa mai sợ nỗi nắng chiều
Con người thất vận cũng nhiều người thương!
 

Tống Sơn

Thành Viên
25/2/21
8
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa sa lác đác gió tạt vô thành
Đôi ta chồng vợ ai dỗ dành đừng xiêu.
 

Phúc Sang

Thành Viên
25/2/21
7
0
1,000
18
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa sa giọt nhỏ giọt ngừng
Tuổi em còn nhỏ chưa từng nhớ thương
 

Ninh Ngọc

Thành Viên
25/2/21
7
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungCơn mưa chiều nay sao vô tình đến thế, ướt lối em về nước mắt khẽ tuôn rơi.
 

Liu Ly

Thành Viên
25/2/21
10
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTuổi trẻ giống như một cơn mưa rào mùa hạ, cho dù bị cảm lạnh, tôi vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa.
 

Dương Dương

Thành Viên
25/2/21
12
0
1,000
22
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa vậy, trông thấy nhiều nhưng đưa tay giữ lấy chúng thật khó.
 

Lương Hà

Thành Viên
25/2/21
9
0
999
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa hối hả xóa đi nắng mùa hạ. Em hối hả xóa tất cả về anh.
 

Phương Nga

Thành Viên
25/2/21
9
0
999
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungEm lặng đến cuối cơn mưa bất chợt. Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng. Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ. Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong.
 

Ngọc Ninh

Thành Viên
25/2/21
10
0
999
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungNhững giọt mưa, cho dù là thưa thớt cũng đủ để đưa con người trở về với những kỷ niệm xưa cũ.
 

Hạ Hoà

Thành Viên
25/2/21
10
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung“Mưa ngừng rơi chắc gì trời đã tạnh. Chia tay rồi chắc gì đã hết yêu…!” – Khuyết danh
 

Phan Thành

Thành Viên
25/2/21
8
0
999
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung“Nếu không thể bắt trời ngừng mưa, anh nguyện cùng em đi qua tất cả những cơn mưa ấy. Cùng ướt mưa, cùng lạnh… với em!” – Hamlet Trương
 

Diễm Phương

Thành Viên
25/2/21
8
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung“Mưa cũng là những giọt nước mắt. … Đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được trong những giọt nước mắt chứa đựng bao nhiêu tình cảm và suy nghĩ phức tạp của phụ nữ, cũng không bao giờ hiểu được khi chia tay phụ nữ khóc phần nhiều là vì chính bản thân họ. Vì những lời thề non hẹn bể yếu ớt. Vì nỗi đau và sự tuyệt vọng tràn ngập trong lòng. Vì sự phẫn nộ cho cái giá đã bỏ ra không đáng có. Vì tương lai mờ mịt và bất định” – Thuấn Gian Khuynh Thành (Nghe nói anh yêu em)
 

Hương Sa

Thành Viên
25/2/21
7
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung“Trên đời này có hai thứ không thể nắm giữ, một là chuyện cũ, hai là mưa hoa bay” – Tân Di Ổ
 

Huy Hùng

Thành Viên
26/2/21
9
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung“Khi ta lớn lên cùng những rung cảm, hò hẹn đầu đời, mưa đã khác đi thật nhiều mà không phải ai cũng nhận ra điều đó”
 

Ninh Vũ

Thành Viên
28/2/21
12
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungCơn mưa chiều nay sao vô tình đến thế, ướt lối em về nước mắt khẽ tuôn rơi.
 

Quách Phương

Thành Viên
28/2/21
11
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa hối hả xóa đi nắng mùa hạ. Em hối hả xóa tất cả về anh.
 

Lực Dũng

Thành Viên
28/2/21
12
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTôi tìm ai giữa một trời chen nắng? Ai tìm tôi giữa phố vắng đong mưa?
 

Hoài Thương

Thành Viên
28/2/21
12
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa ngừng rơi chắc gì trời đã tạnh, chia tay em rồi chắc gì đã hết yêu!
 

Vi Kiều

Thành Viên
28/2/21
13
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa thì mát mà tạt vào mặt thì rát. Yêu thì hạnh phúc mà kết thúc thì đau.
 

Nam Kháng

Thành Viên
28/2/21
11
0
1,000
22
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa vậy, trông thấy nhiều nhưng đưa tay giữ lấy chúng thật khó.
 

Hà Nguyễn

Thành Viên
28/2/21
11
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungEm lặng đến cuối cơn mưa bất chợt. Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng. Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ. Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong.
 

Phạm Ngọc Linh

Thành Viên
28/2/21
11
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungNhững giọt mưa, cho dù là thưa thớt cũng đủ để đưa con người trở về với những kỷ niệm xưa cũ.
 

Ngọc Trang

Thành Viên
28/2/21
11
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTình yêu đích thực giống như trời mưa, nó chạm đến tất cả chúng ta.
 

Nguyễn Hà Ly

Thành Viên
28/2/21
11
1
7,994
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungEm nói em yêu mặt trời nhưng em lại tìm bóng râm khi nó đang tỏa nắng.
 
  • Like
Reactions: Bích Thuỷ

Chi Phạm

Thành Viên
28/2/21
12
0
1,000
25
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungHạt mưa vội vã tan đi Cũng như người ra đi vội vã…
 

Trần Tuấn Minh

Thành Viên
28/2/21
15
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungCơn mưa vô tình làm tim ai khẽ khóc. Người sao vô tình để lệ mãi tuôn rơi…
 

Kiều Ngọc

Thành Viên
28/2/21
11
0
999
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung Mưa ơi mưa… xin đừng rơi nữa, Lạnh tâm hồn, buốt giá cả con tim.
 

Duy Linh

Thành Viên
26/2/21
9
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTôi thích đi dưới mưa để không ai có thể thấy tôi khóc.
 

Quách Vũ

Thành Viên
26/2/21
9
0
1,000
24
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa vậy. Trông thấy nhiều nhưng giữ lấy chúng thật khó.
 

Linh Nga

Thành Viên
26/2/21
9
0
999
25
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa.
 

Bùi Dũng

Thành Viên
26/2/21
12
0
1,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMưa ngồi ở góc quán cafe quen, nghe nhạc không lời, đọc cuốn sách hay…
 

Phương Dung Nguyễn

Thành Viên
28/2/21
10
0
1,000
26
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungRốt cuộc rồi em cũng biết sẽ mất người thì lanh và tay người chỉ ấm đôi khi.
 

Liên Nga

Thành Viên
28/2/21
13
1
3,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungMột ngày mưa và anh khuất xa nơi em, hình bóng cũ phai dần.Hãy cho em biết phải mất bao lấu mới quên được anh.
 
  • Like
Reactions: muayeudau

Jeny

Thành Viên
28/2/21
12
0
1,000
25
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTôi yêu mưa…Vì mưa là một vỏ bọc cảm xúc thật hoàn hảo.
 

Tố Uyên

Thành Viên
31/12/20
13
0
1,000
20
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungNhững giọt mưa cho dù là thưa thớt cũng đã đủ đưa con người ta về với những kỉ niệm xưa.
 

Lương Trúc Duyên

Thành Viên
31/12/20
12
2
3,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungĐôi lúc nước mắt trở nên đáng quý hơn cả một nụ cười, nụ cười có thể tặng cho bất cứ ai nhưng nước mắt thì chỉ dành cho những người mà ta không muốn mất.
 

quỳnh nga

Thành Viên
31/12/20
9
1
3,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungKhông phải cứ tạnh mưa là sẽ thấy cầu vòng, không phải cứ có một người hết lòng yêu thương thì có người đáp lại và không phải cứ có một người mòn mỏi chờ đợi thì sẽ có một người trở về.
 

Ánh Dương Đỗ

Thành Viên
31/12/20
4
0
1,000
25
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTình yêu và hạnh phúc giống như những hạt mưa vậy, trông thấy nhiều nhưng đưa tay giữ lấy chúng thật khó.
 

Diễm Quỳnh

Thành Viên
31/12/20
8
1
3,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.
 

Hồng Nhung

Thành Viên
31/12/20
7
0
1,000
23
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung Tuổi trẻ giống như một cơn mưa, cho dù bị cảm, vẫn muốn quay lại để được ướt mưa thêm một lần nữa.
 

Ngô Thị Vinh

Thành Viên
21/12/20
3
2
3,000
43
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng Nhung“Mây trôi nổi trong cuộc sống của tôi, không mang theo mưa, không mang theo bão, nhưng mang thêm màu sắc cho bầu trời hoàng hôn của tôi”
 

Bùi Khánh Thu

Thành Viên
22/12/20
4
2
3,000
19
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungHãy để mưa hôn bạn. Hãy để mưa rơi trên đầu bạn và hãy để mưa hát cho bạn bạn nghe một khúc hát ru.”
 

Ngô Vinh

Thành Viên
30/12/20
18
357
48,000
43
Xu
0
Mưa ào ào vội vã, mưa tí tách như thủ thỉ, mưa rì rào như lời kể chuyện, mưa lất phất miên man… Mưa gợi nhớ về tiềm thức xa xôi-nơi chứa đựng những dấu ấn nho nhỏ như những giọt mưa bụi trắng xóa,nhẹ nhàng mà không hề lặng lẽ.
Thế là mùa mưa lại về đem theo cả những dòng cảm xúc miên man với biết bao kỉ niệm. Cũng cái trong khoảng thời gian này của 10 năm về trước tôi còn ngây thơ nắm chặt tay mẹ rụt rè bước vào cánh cổng trường cấp một. Sợ hãi,lo âu khiến tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến những cơn mưa rào hối hả đổ như trút nước xuống nền sân. Đi trong mưa, mưa hôn lên mái tóc tết bím xinh xinh, thì thầm vào tai những tiếng “tách”như động viên ,khích lệ ,mang lại trong tôi sự ấm áp lạ kì dù bàn tay nhỏ bé đang run lên nắm chặt tay mẹ. Tất cả chúng tôi - những học sinh lớp một đứng nhao nhao xếp hàng trước cửa lớp chờ đến lượt điểm danh. Thế rồi khi tên tôi vang lên, tôi bất giác giật mình như có một giọt nước mưa lạnh buốt nhỏ vào vai tôi.
Tôi bước vào lớp, nhìn nhanh mọi thứ xung quanh và tiến về chỗ ngồi. Mẹ vẫn đứng ngoài cửa, ánh mắt dõi theo tôi tràn đầy âu yếm. Tôi làm quen cô giáo mới, bạn mới, lớp mới,.. Tất cả đều mới lạ đối với một cô bé sáu tuổi nhưng tôi tin và tự nhủ mọi thứ rồi cũng sẽ trở nên thân quen như những cơn mưa mùa hạ ào ạt rồi sẽ qua đi mau.
Giống như nhiều người, mưa là kí ức lặng đọng. Mưa đưa tôi trở về những ngày tháng trung học, trở về tuổỉ thơ dữ dội với những kỉ niệm khó quên không bao giờ phai nhòa trong trái tim tôi. Nhớ lắm những buổi trực tuần, dọn lá dưới mưa. Đứa nào đứa nấy đều trông như những cây nấm khoác áo mưa, tay cầm chổi quét những chiếc lá vàng rơi lả tả dưới sân trường. Mệt nhưng mà vui! Tiếng mưa rơi đí đốp như vọng về âm thanh reo hò cổ vũ trong trận đua thuyền giấy,sao mà vui đến thế! Những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi mang theo kí ức ngọt ngào…
Để rồi đến giây phút chia li, những tia nắng vàng thong thả, lững thững bước đi trên sân trường. Thế nhưng trong tôi và biết bao đứa bạn cùng trang lứa khác đó là một ngày mưa nặng hạt nhất - cơn mưa của những giọt nước mắt nhớ thương, nuối tiếc. Đâu đó cuối lớp đã có tiếng thút thít. Ánh mắt đứa nào cũng tràn đầy nỗi buồn chia xa, cảm thấy khoảng thời gian bốn năm trôi qua thật nhanh. Những cái ôm ,cái bắt tay cuối cùng càng trở nên siết chặt hơn,như muốn níu kéo khoảnh khắc được gần bên nhau. Có lẽ những cái ôm đó còn đáng quý hơn bất cứ một lời nào khác bởi nó chứa đựng tình bạn thiêng liêng ,cao quý, sự đoàn kết gắn bó trong suốt bốn năm học chung.
View attachment 4322
Có những lúc ngồi một mình nhớ lại những ngày mưa thì bao cảm xúc lại ùa về đặc biệt là những lần chạy ra ngoài trời tắm mưa. Khi ấy những giọt nước rơi trên cành cây len lỏi qua từng kẽ lá mà rơi xuống người tôi. Những giọt nước lăn trên khuôn mặt và làn da cảm thấy mát mẻ hơn bao nhiêu buồn phiền cũng biến đâu mất để lại đó là những nụ cười thơ ngây.
Phải chăng mưa là một cách chơi đàn của trời, có lúc lặng lẽ như tiếng nói thầm trên mái lá, có lúc xa xôi như câu chuyện xưa hay có khi giòn tan như tiếng cười trẻ thơ. Ngoài trời mưa vẫn rơi, những chiếc lá xanh mơn mởn như đang nhắm mắt tận hưởng cái lộc trời ban, đung đưa theo từng giai điệu của mưa. Người ta thường nói mưa chỉ mang đến buồn bã, u sầu nhưng đối với tôi mưa là những nốt trầm cảm xúc, là lúc để mọi người bình tâm hơn, suy ngẫm về một thời quá khứ tươi đẹp. Bởi sau cơn mưa trời lại sáng và nó giúp ta nhận ra những điều giản dị mà đáng quý của cuộc sống. Tôi yêu mưa vì mưa là vỏ bọc cảm xúc hoàn hảo. Tôi yêu mưa vì trong cơn mưa tôi có thể khóc khi đang cười.

#baiduthi
#cuocthivietmuayeudau
Đỗ Thị Hồng NhungTrong cuộc sống của chúng ta, thi thoảng có những cơn mưa chợt ập đến.
 
  • Like
Reactions: Ngọc Bảo

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top