sáng tác Tản văn “ Có một tình yêu Hà Nội”

sáng tác  Tản văn “ Có một tình yêu Hà Nội”

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng ngoại thành Hà Nội.Tôi coi Hà Nội như một người bạn tri âm tri kỉ của mình. Tuy vậy, suốt 18 năm gắn bó với người bạn ấy, có lẽ tôi chưa bao giờ hiểu hết về Hà Nội như Hà Nội đã hiểu và làm bạn với tôi. Thực tình, từ nhỏ, tôi không có quá nhiều ý niệm về mảnh đất mà tôi đang sinh sống. Tuổi nhỏ mà, ấy là lúc những đứa trẻ vẫn còn rất hồn nhiên và trong sáng, và chúng có lẽ cũng không cảm nhận hết được sợi dây vô hình liên kết giữa chúng với mảnh đất mà chúng đã từng sinh ra và lớn lên. Những đứa trẻ cứ lớn dần lớn dần nhờ tình thương yêu của bố mẹ, người thân và sự đùm bọc âm thầm của quê hương chúng.
Nhưng không phải những đứa trẻ ấy tuyệt không có một chút cảm nhận nào với Hà Nội. Hồi nhỏ, đã nhiều lần tôi được nghe những bài hát về Hà Nội như “Hà Nội 12 mùa hoa” hay “ Nhớ về Hà Nội”. Ban đầu, tôi còn ngây dại mà chẳng thể nào thẩm nổi một giọng nhạc thơ mộng và rất Hà Nội như vậy. Trẻ con khó mà hiểu hết được cái hay của những bài nhạc ấy. Nhưng chỉ cho tới khi nghe bài “ Tiến về Hà Nội” của nhạc sĩ Văn Cao, tôi mới thực choáng ngợp. Hình ảnh Hà Nội hiện lên trong trí óc còn nhỏ tuổi thơ ngây của tôi, tuy chưa thành hình rõ rang, nhưng cũng đã ẩn hiện bóng dáng của một mảnh đất cũng đã trên nghìn năm văn hiến.

Ấy nhưng, khi lớn lên và trở thành một thanh niên, tôi đã dần cảm nhận rõ được giữa tôi và Hà Nội có gì. Đã qua lâu rồi tuổi hồn nhiên và trong sáng thơ ngây, dù cũng chưa đến tuổi của những mái tóc bạc hoa râm suốt ngày ngồi trầm ngâm suy tư, tôi giờ đây vẫn có những khoảng lặng chỉ cho riêng mình tôi với Hà Nội, những khoảng lặng mà chỉ có tôi với Hà Nội có với nhau.
Đã có lần, vào một buổi sáng mùa đông, khi Hà Nội đón đợt rét đầu tiên, tôi, khi ấy ngồi dưới một gốc cây bang, đã nhìn thấy cái khoảnh khắc rất thơ và rất Hà Nội ấy. Trời lạnh, cái rét luồn lách qua mọi ngõ ngách trong không gian, áp sát vào mọi cảnh vật. Nếu không có cái rét ấy thì có lẽ tôi cũng chưa thể hiểu rõ vẻ đẹp của Thủ đô. Đột nhiên, một cơn gió mùa đông thổi qua, làm cuốn đi hàng vạn chiếc lá túm lấy đuôi gió mà bay đi. Tiếng gió thổi ù ù, cái rét lạnh như càng được gió góp vào mà lại lạnh hơn, rét hơn, nhưng cũng Hà Nội hơn. Trong không gian, một mùi thơm thoang thoảng thổi vào mũi tôi. Lúc ấy, tôi đã tạm đặt cuốn sách mà mình đang đọc xuống để đón nhận một điều mà tôi cho là ân hưởng và là món quà mà Hà Nội tặng cho những người tri âm tri kỉ của mình, những người đã không ngại cái rét cái lạnh mà cất công ra ngoài đường phố để tận hưởng một chút thi vị của Hà Nội. Đúng lúc ấy, bản nhạc “ Nhớ về Hà Nội” của nhạc sĩ Phú Quang từ đâu vang lên, và ngay khoảnh khắc ấy, Hà Nội đã nhập vào trái tim tôi như một bản tình ca chiếm lấy trái tim của một người nghệ sĩ đã lâu năm đi tìm cái đẹp.
Tôi đã có nhiều dịp được vào trong nội thành Hà Nội. Nhưng những lần ấy, tôi chỉ đi ngang qua thôi, và có rất ít những lần mà tôi đứng lại và cảm nhận vẻ đẹp của Hà Nội, hay những lời mà Hà Nội đang nói với tôi. Có lẽ lúc ấy tôi vẫn còn vô tâm quá. Nhưng đến bây giờ, tôi lại tha thiết được có một dịp ngồi một mình, lặng ngắm hồ Tây hay hồ Hoàn Kiếm vào một buổi đêm đông giá rét. Lúc ấy, sẽ chỉ có mình tôi và Hà Nội, chỉ có chúng tôi tâm sự và trao đi những ân tình, duyên nợ suốt đời với nhau.
Càng lớn lên hơn nữa, tôi lại càng thấy yêu Hà Nội. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Dường như những điều xảy ra giữa tôi và Hà Nội trong suốt gần 20 năm qua không chỉ làm bền chặt mối tình giữa tôi với Hà Nội, mà còn để tôi hiểu rõ con người và tình cảm của mình dành cho Hà Nội. Cho tới một ngày, tôi đột nhiên thấy yêu Hà Nội da diết. Tôi chỉ muốn được ngay lập tức chạy ra ngoài, bắt một chuyến xe đến Hồ Tây mà lặng người ngắm nhìn mặt hồ, dù khi ấy đã là buổi đêm. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có những xúc cảm ấy một cách đột ngột như vậy. Có lẽ là đó là tình yêu quê hương, mà tình yêu quê hương thì có lúc được nuôi dưỡng qua thời gian dài, nhưng cũng có khi tình yêu ấy đột nhiên nở rộ trong lòng mỗi người giống như một bông hoa xinh đẹp nở rộ chỉ sau 1 đêm vậy.
Hà Nội đang ngày càng đổi mới, phát triển hơn, đẹp đẽ hơn. Dạo gần đây, có dịp được vào nội thành Hà Nội, tôi thấy Hà Nội ngày càng nhộn nhịp, đông đúc và giàu đẹp. Nhưng dù nhộn nhịp và ồn ào tới đâu, Hà Nội vẫn mang trong mình những khoảng lặng riêng. Những khoảng lặng đó, đối với tôi, mới chính là vẻ đẹp thực sự và tinh túy nhất của Hà Nội bởi nó đưa con người vào với tâm hồn của Hà Nội, để mỗi người đều có thể có những khoảng lặng với Hà Nội và cho cả riêng mình. Hà Nội đang cố gắng gìn giữ vẻ đẹp ấy qua từng ngày và có lẽ chính Hà Nội cũng đang mong ngóng từng người đến để mà phô bày và trao tặng vẻ đẹp ấy đến với những con người biết cảm và biết yêu Hà Nội, như chính Hà Nội đã dành mọi vẻ đẹp và không gian cho những con người ấy.
Tuy vậy nhưng tôi thấy dường như có nhiều người còn thờ ơ với Hà Nội lắm. Hà Nội coi tất cả mọi người đều là tri âm tri kỉ, nhưng không phải ai cũng xem Hà Nội như một người bạn, dù chỉ là một người bạn xã giao. Tình cảm nếu không được cẩn thận săn sóc thì sẽ dễ bị phai mờ, thậm chí là trôi tuột đi theo thời gian. Nhiều người hiện nay bị cuốn theo lối sống xô bồ, ồn ã, bận rộn và mệt mỏi của cuộc sống, đến thời gian ăn ngủ còn chẳng có, huống chi là đi nói chuyện và tận hưởng cái đẹp với một người bạn. Ngay cả tôi, dù đã năm lần bảy lượt ước hẹn riêng với Hà Nội rằng mình sẽ đi khám phá và tận hưởng cho kì hết vẻ đẹp thủ đô, nhưng cũng vì công việc, vì cuộc sống mà tôi cũng chỉ có thể thực hiện kế hoạch trong đầu của mình mà thôi. Nhưng mỗi khi có dịp, tôi đều đến thăm và tận hưởng khoảng thời gian chỉ có tôi cùng Hà Nội. Cuộc sống thường ngày lặp đi lặp lại một mô típ khiến tôi nhiều lúc cũng phát ngán đến tận óc, những khi ấy tôi chỉ biết hoặc cầm bút mà viết, hoặc là thưởng thức cảnh đẹp Hà Nội. Nhờ có Hà Nội mà tôi còn có động lực để sống, còn có những khoảng lặng suy ngẫm, chiêm nghiệm cuộc đời, còn có tâm trí để thưởng ngắm vẻ đẹp của thủ đô. Ngay cả bài viết này, tôi cũng dành riêng cho Hà Nội, chỉ cho Hà Nội của tôi thôi, một lời cảm ơn, một lời xin lỗi và một lời ước hẹn.
FCE96806-9E25-4B4F-9556-24AD4EE9B37F.jpeg
 
Sửa lần cuối:
23
0
0

Địa phương TOP

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.