Cảm xúc khi đọc" Mai ta về" của Ngọc Liên

Cảm xúc khi đọc" Mai ta về" của Ngọc Liên

Sen Biển
Sen Biển
  • Cộng tác viên 36
Tôi đọc " Mai Ta Về " của Ngọc Liên vào một ngày đầu tháng mười. Tiết trời miền Bắc vẫn còn nắng nóng, khi đọc lướt qua một lần bài thơ này tôi bỗng cảm thấy tâm hồn mình dịu nhẹ , lâng lâng xúc cảm . Bài thơ của Ngọc Liên như một cơn mưa mát dịu xua tan cái nóng oi ả ngoài trời . Phải thú thật một điều là tôi đọc khá nhiều các sáng tác thơ của Ngọc Liên nhưng chưa có một tác phẩm nào thực sự để lại dấu ấn sâu trong lòng tôi như " Mai ta về"

Những gì mà tác giả thể hiện qua thơ cho tôi thấy một Ngọc Liên từng trải , cô đơn và chất chứa nhiều tâm sự. Chỉ cho đến khi đọc "Mai Ta Về " thì tác giả làm tôi giật mình. Tôi khẳng định rằng đây chính là điểm sáng trong sáng tác của Ngọc Liên. Một tác phẩm không khiến bạn phải tiếc công tìm đọc. Hãy tin tôi và cùng đọc bài thơ.

Đọc " Mai Ta Về " cho tôi nhìn thấy một Ngọc Liên vừa dồn dào cảm xúc vừa trĩu nặng suy tư. " Mai Ta Về " có một chút buồn thương tiếc nuối cho những kỷ niệm cũ đã đi qua lại có sự lạc lõng, bơ vơ của một người xa xứ nay trở về tìm lại ký ức ngày xưa mà giờ còn đâu nữa. Tôi đã đọc rất lâu và chú ý đến cả từng dấu chấm; dấu phẩy của bài thơ. Càng đọc tôi càng cảm thấy đồng cảm với Ngọc Liên hơn bao giờ hết. Cả ba khổ thơ đều hay và ý nghĩa nhưng tôi lại ấn tượng với câu thơ cuối của khổ thơ thứ ba nhiều hơn cả. Cảm giác xót xa rưng rưng xúc động cứ sống mãi trong tôi :"Giữa lòng chiều bóng lẻ khóc mồ côi"

Ấn tượng sâu đậm nhất của tôi trong khổ thơ này chính là hình ảnh " giữa lòng chiều bóng lẻ khóc mồ côi " . Hình ảnh thơ tuyệt vời nó khắc họa rõ nét sự cô đơn , lạc lõng của người con xa xứ trong ngày trở về đất mẹ . Tôi dám khẳng định rằng bất cứ ai sau khi đọc xong dòng thơ này đều muốn chia sẻ nỗi đau buồn với cô ấy . Trân quý những giọt nước mắt của tác giả . Nhưng vì lý do gì mà Ngọc Liên có tâm trạng như vậy ?

Để hiểu sâu sắc hơn những giọt nước mắt mồ côi ở cuối bài có lẽ chúng ta nên đọc lại toàn bộ bài thơ . Trước tiên là khổ 1 :

Mai ta về phố cũ có còn mưa
Đêm gió nhẹ để bụi sầu giăng mắc
Gót hài quen in dấu chân trầm mặc
Hương tình trôi vào ảo ảnh xa mờ

Tôi như bắt gặp một người phụ nữ ngồi cô đơn bên khung cửa sổ. Mắt hướng nhìn về một phía xa xăm mà ngoài kia là mênh mông hoang lạnh . Có lẽ cô ấy đang băn khoăn đưa ra những câu hỏi trong ngày trở về của mình không biết điều gì đang đợi ta ở phố cũ ? Một câu hỏi tu từ : " Mai ta về phố cũ có còn mưa" khiến tôi đoán già đoán non và tha thiết gọi tên tác giả : Ngọc Liên ơi có phải chăng cô có một kỷ niệm khắc cốt ghi tâm với mưa trên phố cũ ? Trong ảo ảnh xa mờ trong làn mưa giăng mắc đó là một hoài niệm xa mờ không dễ gì quên được . Đọc đoạn thơ này tôi thương tác giả vô cùng. Tôi nhận ra rằng có lẽ cô ấy đã dứt áo ra đi khi tuổi đời còn khá trẻ để đến khi trở về thì tiếc nuối xót xa...? Có phải thế không Ngọc Liên ? Tiếp tục đọc khổ hai của bài thơ :

Mai ta về chốn cũ có còn vương
Hoàng hôn tím còn vàng trên biển vắng
Chiều mênh mang mây buồn trôi thầm lặng
Phảng phất hồn lếch thếch bước chân đơn

4984


Không hiểu sao khổ thơ này cho tôi một cảm giác đau thấu tim . Tôi tự hỏi : vì sao mà Ngọc Liên có thể viết những câu thơ có đủ sức sát thương trái tim độc giả đến vậy . Chỉ có thể lý giải là những kinh nghiệm , những nỗi đau mà Ngọc Liên trải qua trong đời đã giúp cô ấy làm được điều đó . Trong sâu thẳm cõi lòng tác giả có lẽ khát vọng sống và khát vọng yêu như một ngọn lửa âm ỉ cháy không bao giờ tắt . Chính vì thế Ngọc Liên đã viết đúng với tâm thế ấy , khát vọng ấy . Thật vậy ! Nếu chúng ta sống mà không dám yêu và không dám mưu cầu hạnh phúc thì còn gọi gì là sống nữa nó chỉ gọi là tồn tại mà thôi .

Tôi thấy tác giả ao ước đến cháy lòng được trở về ; được sống trong kỷ niệm được ngả đầu vào hình bóng dấu yêu thuở nào . Nhưng mấy ai có đủ tâm thế để trở về mà không bị cái cảm giác giằng xé , đớn đau ? Câu thơ cuối của khổ hai như một ly cà phê đắng làm tác giả choàng tỉnh : "phảng phất hồn lếch thếch bước chân đơn " . Muộn rồi ! Tất cả đã muộn mất rồi . Khi ra đi hẳn Ngọc Liên cũng không thể ngờ được rằng lúc mình trở về thì đã thiếu mất một nụ cười , một ánh mắt . Có người đã từng nói với tôi rằng :

Có khi lỗi hẹn một giờ
Tìm nhau gặp lại phải chờ trăm năm.

Thôi thì đành chọn cách lãng quên nhưng đâu có dễ dàng như vậy nên tác giả đã :

Mai ta về tìm lại những ngày xưa
Bên quán nhớ uống cạn dòng tâm sự
Rưng rưng giọt buồn thi sầu Xuân quạnh
Giữa lòng chiều bóng lẻ khóc mồ côi

Dù đã chọn cách ra đi nhưng mấy ai mà quên được?
Vì lẽ đó mà tác giả tìm lại những ngày xưa đến quán cũ ngày nào để uống cạn niềm tâm sự có phải chăng là niềm khao khát được sống lại những tháng ngày qua . Còn " Rưng rưng giọt buồn thi sầu Xuân quạnh " là niềm nuối tiếc những tháng ngày qua , tuổi xuân đã qua . Trong nỗi cô đơn - tận cùng mất mát, bên những thống khổ... người con gái ấy vẫn như cây sậy trước cuồng phong, quỵ mà không ngã...Tuy nhiên có mấy ai hiểu được những giọt nước mắt mồ côi kia.

Tôi khép lại bài bình thơ "Mai Ta Về" tại đây và tôi nhận ra một điều đơn giản mà sâu sắc. Có đôi khi chỉ cần một sáng tác thôi là đã đủ để tác giả sống mãi trong lòng độc giả. Cảm ơn Ngọc Liên đã cho độc giả thưởng thức một bài thơ hay. Cảm ơn quý độc giả đã đọc bài bình của tôi.

MAI TA VỀ

Tác giả : Ngọc Liên

Mai ta về phố cũ có còn mưa
Đêm gió nhẹ để bụi sầu giăng mắc
Gót hài quen in dấu chân trầm mặc
Hương tình trôi vào ảo ảnh xa mờ

Mai ta về chốn cũ có còn vương
Hoàng hôn tím còn vàng trên biển vắng
Chiều mênh mang mây buồn trôi thầm lặng
Phảng phất hồn lếch thếch bước chân đơn

Mai ta về tìm lại những ngày xưa
Bên quán nhớ uống cạn dòng tâm sự
Rưng rưng giọt buồn thi sầu Xuân quạnh
Giữa lòng chiều bóng lẻ khóc mồ côi


lời bình Linh Hương Vũ.
 
Sửa lần cuối:
Từ khóa
cô đơn mai ta về mai ta về phố cũ ngọc liên trở về đất mẹ xa xứ
1K
2
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top