Mưa đỏ

Mưa đỏ

"Sau bao nhiêu năm mới có ngày hòa bình
Dù hòa bình ấy cũng đã lấy đi bao máu xương dân mình..."

Những năm tháng
IMG_1887.jpeg
khói lửa chiến tranh khốc liệt ấy đã có hàng triệu, hàng triệu thanh niên xung phong khắp ba miền tổ quốc xung phong "quyết tử cho tổ quốc quyết sinh". Họ có thể là một người nông dân đến từ vùng quê nghèo "đất cày nên sỏi đá" như anh Tạ. Là những chàng thanh niên Hà thành "gác bút nghiêng theo việc đao cung" như Cường, Tấn... Và có cả những người lính còn rất trẻ như Tú - những con người không tiếc tuổi xuân xanh của mình, sẵn sàng khai gian tên tuổi để thực hiện lý tưởng độc lập non sông....

Mùa hè năm ấy hi sinh nhiều lắm, toàn là lính trẻ...

Một chuyến tàu lăn bánh là mang theo bao khát vọng hòa bình, tự do, mang theo những lý tưởng cao đẹp của biết bao con người nơi chiến trường khói lửa và cả những con người thầm lặng nơi hậu phương.

Thành cổ đã giữ được, đất nước đã trọn vẹn niềm vui thống nhất, hòa bình. Thế mà giờ đây... Có những tình yêu mãi mãi chia ly như mối tình vừa chớm nở đã vội lụy tàn của Cường và Hồng; như tình yêu của hai con người cùng lý tưởng nơi Xuân Dục, Đoài Đông...

"Mới tới đầu ao, tin sét đánh
Giặt giết em rồi, dưới gốc thông
Giữa đêm bộ đội vây đồn Thứa
Em sống trung thành, chết thuỷ chung!

Anh ngước nhìn lên hai dốc núi
Hàng thông, bờ có, con đường quen.
Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khói
Núi vẫn đôi mà anh mất em!"

Những lời hứa hẹn “ngày hòa bình anh sẽ về”, “mẹ ơi, hãy đợi con trở lại…” Thế nhưng, chiến tranh qua đi, còn mấy người giữ trọn lời hứa ấy? Có những lời hẹn vĩnh viễn hóa thành gió bụi, bỏ lại phía sau những mái nhà chờ mỏi mắt, những trái tim rỉ máu, đau xót trong vô vọng

Mùa hè ấy, bao người ra đi với niềm tin giản dị: hòa bình rồi sẽ đến, và họ sẽ trở về tiếp tục cuộc sống thường ngày – làm ruộng, dạy học, xây cầu, hay đơn giản là chăm sóc cha mẹ già nơi làng quê. Thế nhưng, có những người đã trở về trong di ảnh, trên tấm bia khắc tên giữa nghĩa trang liệt sĩ lộng gió.

Hòa bình hôm nay là sự hiện hữu từ những mất mát không sao đong đếm. Là tiếng cười trẻ thơ trong buổi sáng yên bình, là nhịp sống phố phường không còn nặng nề bởi tiếng bom rơi đạn nổ. Nhưng sâu trong lòng đất, nơi mạch ngầm ký ức vẫn chảy, là bao điều còn bỏ ngỏ: những lời hứa không kịp thực hiện, những giấc mơ tuổi trẻ vĩnh viễn bị chôn vùi trong làn mưa đạn.
 
11
0
0
Trả lời

Bình luận mới

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.