MÙA LÚA RAI

MÙA LÚA RAI

Tuổi thơ tôi gắn với ruộng đồng, bờ bãi, ngọt thơm của lúa, mùi tươi mát của cánh đồng, vị cay nồng của những giọt mồ hôi trên vai gầy của mẹ. Tình yêu với ruộng đồng đến tự nhiên như hơi thở.

Quê tôi vùng chiêm trũng, gắn với những triền đê lộng gió, rặng tre xanh xào xạc, ôm lấy xóm làng như cánh tay người mẹ ôm ấp, bao bọc đàn con. Thanh âm vọng về từ nỗi nhớ quê của người con xa xứ: Quê tôi như thuở nào, tháng ngày đời gieo neo. Con chim kêu chiều chiều, nghe vời vợi hắt hiu. Câu hò sâu lắng ru đời tình nghĩa nặng. Nhạt phai má hồng …

Vùng chiêm trũng quê tôi: Mưa, lũ trắng đồng. Hạn, nắng như thiêu đốt, cuộc sống của người dân lam lũ, nhọc nhằn. Đất giàu mùn bã hữu cơ, nhưng chỉ canh tác được một vụ mùa. Sau vụ, gốc rạ tự đâm chồi, nổ đòng đòng và chín. Nhánh lúa rai dẫu cỗi cằn như đứa trẻ mồ côi, nhưng cứng cáp và khả năng chịu đựng đến không ngờ.

Nắng rực rỡ buổi sáng mai, lũ trẻ con chúng tôi cỡi trâu đi mót lúa, háo hức trước cuộc hành trình. Áo trắng bị nắng chói chang phai mờ, chiếc mũ rơm đội đầu làm nổi bật nét đáng yêu. Đôi bàn tay nhỏ nhắn và nụ cười rạng rỡ, chúng tôi bắt đầu công việc của mình. Nhỏ bạn tôi tham lam đi trước, khoanh khẳng định chủ quyền, nắc nẻ với nụ cười chiến thắng.

Việc tuốt lúa rai không được như lúa mùa, lúa chiêm vụ chính. Mẹ tôi tay cầm nhánh lúa thận trọng đặt nó trên lòng bàn tay, sử dụng ngón tay cái và ngón trỏ, cẩn thận kéo những hạt lúa từ nhánh ra. Sau khi loại bỏ những hạt lúa từ nhánh, mẹ chuyển sang tuốt lúa rai từ bóng lúa, cẩn thận chà nhẹ những hạt lúa ... Vất vả là vậy, nhưng cơm gạo rai lại đặc biệt ngon.

Lúa rai có hương thơm nhẹ đầy cuốn hút, có vị ngọt tự nhiên và đậm đà. Nấu chín, hạt gạo trở nên mềm nhũn, thơm ngon và có độ dai vừa phải. Nhai kỹ nên cơm ngọt và bùi. Đặc biệt những mẻ gạo nếp rai nấu lên tạo ra một hương vị đặc biệt, thơm ngon và đậm đà. Nó là hồn cốt của văn hoá ẩm thực đất quê tôi. Với tôi, đó là báu vật của đồng.

Tuổi thơ tôi trải qua những ngày giáp hạt đói nghèo. Chúng tôi đi khắp các cánh đồng và ruộng nương, cào đất, lùng sục đồng lúa ướt mót những bông lúa rai để qua đi tháng ba, ngày tám. Ngày giáp hạt, mỗi bữa ăn là một thử thách. Đôi khi, chỉ đủ để xua tan cơn đói, có đâu mà để dành. Nghèo là vậy, nhưng mẹ không quên nhắc phần dành cụ hàng xóm, chờ vụ mới.

Nhớ lần, khách của bố từ thời chiến trường ra thăm, mẹ tôi trốn cửa sau chui bờ rào sang hàng xóm vay gạo. Bữa cơm chiều đạm bạc, chỉ có rau, mấy con cá rô đồng kho nghệ, lá mùi tàu và mấy bát cơm chưa đầy. Mắt bố đỏ hoe. Tiễn khách về, bố trách mẹ như tự trách mình. Những cảnh tương tự như thế diễn ra suốt những năm tháng tuổi thơ của tôi. Nỗi buồn mơ hồ, đầy ám ảnh …



Nhớ quê, nhớ mùi hương của đồng cỏ xanh biếc, của những cánh đồng lúa chín vàng. Nhớ những ngôi đình cổ xưa, ngói đỏ rêu phong, nhớ những đồng cát trắng nắng chang chang, gió lào bỏng rát hoà quyện hương biển mặn mòi, oằn mình trong sự nung đỏ hừng hực của nắng gió, nhớ tình người hiền hòa và trung thực. Mảnh đất gắn với tuổi thơ ngọt ngào và những kỷ niệm êm đềm đáng nhớ. Mùa lúa rai còn trong ký ức, gian khó nhọc nhằn vẫn hằn trên khoé mắt.

Dẫu bây giờ cuộc sống đã đổi thay, nhưng còn đó những con người vẫn không chịu lớn, dẫm đạp lên nhau trong cánh đồng trũng của tâm hồn.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
343
5
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top