Dự thi Đi Qua Mùa Hè

Dự thi Đi Qua Mùa Hè

Thằng Trung năm nay mười hai tuổi. Từ nhỏ nó ở v ới bà nội và ba dưới mái nhà tuy nghèo mà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc . Tất cả những gì tốt đẹp nhất cả hai đều dành cho nó để nó có một tuổi thơ đúng nghĩa được yêu thương trong vòng tay của người thân . Có thể nói ba và bà thương nó nhất đời . Mà bà thương còn nhiều hơn cả ba .

Ba đi làm suốt chỉ thỉnh thoảng ba mới ở nhà thôi . Còn bà ở nhà thường xuyên nên hai bà cháu rất là gần gũi .

Bà là người tắm cho nó , nấu cơm cho nó ăn và quạt cho nó ngủ . Đi chợ về là bà lại mua quà . Quà giản đơn thôi nhưng mà ngon . Nào là bánh rán , xu xoa , chè , nước mía ... rất nhiều thứ

Ngon nên dù bà có về muộn nó cũng chờ . Có những chiều hè nó ngồi một mình trước hè chờ bà thấy mà tội . Có hôm cò đi học về từ đời nào rồi mà không thấy bà đâu . Trời mỗi lúc một tối hơn nó càng lo không biết bà có chuyện gì không . Rồi nó reo lên khi thấy bóng bà ở ngoài ngõ :

- Bà đi chợ về ! Bà đi chợ về !.

-Bà đi chợ ở nhà có trông bà về không ? - bà xoa đầu khẽ hỏi

- Dạ có - một câu trả lời mặt tươi như hoa .

Bà lại trêu :

- Trông bà hay trông quà ?

Nó không trả lời nhưng chắc trông cả hai . Vì nó biết bà đi chợ về thế nào cũng có quà và có quà tức là bà đã về .

Nó thấy bà là người thương nó còn hơn cả mẹ mình. Tất nhiên mẹ cũng thương nhưng thương theo một cách khác .

Vì nghề làm mì quá vất vả mà thu nhập chẳng bao nhiêu. Trong khi đó, nghe theo tiếng gọi của đồng tiền nơi Sài Gòn xa hoa, mẹ đã rời xa nó khi nó hai tuổi để vô thành phố đi làm kiếm tiền .

Cứ mỗi độ hè sang mang theo cái nắng chói chang của tháng năm, tháng sáu và những tiếng ve ngân rộn ràng bên tai như báo tin vui cho thằng Trung. Đó là lúc mẹ về thăm nhà.

Mẹ thăm ít hôm mẹ lại đi, mẹ đi rồi lại về . Cứ như thế mà nay đã mười năm rồi . Mười năm thời gian gần gũi mẹ quá ít nên tình cảm thiêng liêng mẫu tử không nhiều gắn kết cho lắm . Hình bóng mẹ trong tâm trí nó quá ư là mơ hồ và xa lạ .

Mẹ về ôm nó , nó đẩy ra . Mẹ mua bánh kẹo , nó không ăn . Mẹ tắm cho nó nó cũng không chịu . Mẹ biết là thật khó để nó có ấn tượng với mình vì trẻ thơ nó dại lắm . Cái gì nhiều kỉ niệm nó sẽ nhớ suốt đời còn ngược lại sẽ thành ra lạnh nhạt vô cùng . Mẹ cố làm mọi cách để bù đắp phần nào những thiếu thốn này .
Những đêm nó ngủ say mẹ nhè nhẹ nằm bên cạnh rồi ôm nó vào lòng hôn hít không thôi . Nhưng vô tình cái hôn của mẹ làm nó tỉnh giấc và ngay lập tức mẹ dìa bầu vú vào miệng nó rồi thì thầm :

- Sữa nè con , bú đi !

Nó dứt khoát không thèm vì lớn rồi mà .

Lớn nhưng hãy còn thơ ngây lắm . Thơ ngây cứ nghĩ rằng nó sẽ còn được mẹ ôm ấp và trêu " sữa nè con , bú đi ! " nhiều mùa hè như thế nữa . Thơ ngây không biết rồi đây ngôi nhà sẽ mãi mãi vắng đi một bóng người .

...

Người ta hay nói : " xa mặt cách lòng ". Cứ nghĩ là thuận miệng nói cho vui thế thôi. Ai ngờ thực tế đúng thật. Nó đúng với gia cảnh nhà thằng Trung.

Năm sau, thằng Trung lên mười ba. Cái tuổi đang trong giai đoạn dậy thì với những thay đổi về ngoại hình, giọng nói và cả tâm lý nữa. Cái tuổi nổi loạn là đây. Mà nó lại là con trai nữa thì làm sao không lì lợm cho được. Phải chi có mẹ bên cạnh dạy bảo chắc sẽ đỡ phần nào. Nói thì nói vậy thôi chứ xem ra độ siêu quậy của nó chỉ bằng một góc mấy đứa trong xóm. Về cơ bản, tính tình nó vẫn ngoan hiền và lễ phép như ngày nào.

Lễ phép với ai chứ với mẹ thì không. Hè năm mười ba tuổi mẹ lại về cùng những thanh âm bè trầm bè cao của ve ẩn mình trong lá xanh, trong phượng đỏ.

Thấy mẹ ngoài ngõ bước vô mà nó nhìn chăm chăm chẳng nói chẳng rằng. Me bước đến gần hôn lên trán nó rồi cười hiền :

- Mẹ về con có vui không ? Mẹ mua quà cho con nè.

Nó lắc đầu rồi bỏ chạy đi chơi.

Tối đến nó chẳng thèm nằm cạnh mẹ để mẹ hôn hít thủ thỉ nhỏ to. Nó lạnh nhạt với mẹ quá. Mà biết đâu đây cũng chính là lần lạnh nhạt cuối cùng.

Lúc mẹ về chỉ một mình nhưng lúc đi lại đi hai mình . Một người đàn ông lạ hoắc lạ huơ đi xe hơi màu đen đầy sang trọng đến đón mẹ trước ngõ . Trước khi đi , mẹ dúi vào tay bà một số tiền không rõ là bao nhiêu rồi quay sang hôn hít đứa con và nói không rõ lời :

- Mẹ đi nghen con !

Cái câu " mẹ đi nghe con !" lần này không giống như bao lần trước . Hồi kia mẹ đi rồi mẹ sẽ về còn bây giờ mẹ không về nữa . Mẹ đi lấy chồng . Chồng mẹ ở đâu , làm gì và bao giờ mẹ về thăm chỉ có trời mới biết .
Chỉ biết khuôn mặt nó ngơ ngác như mới từ cung trăng rớt xuống không nghe thấy mẹ nói gì . Đôi mắt thơ ngây chỉ nhìn mãi vào chiếc xe kia cho tới khi khuất bóng mới thôi . Đôi mắt đỏ hoe chứa hàng vạn giọt nước mắt nhưng không rơi chút nào. Kì lạ ghê !

Đó là buổi chiều nhạt nắng h
Thằng Trung năm nay mười hai tuổi. Từ nhỏ nó ở với bà nội và ba dưới mái nhà tuy nghèo mà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc . Tất cả những gì tốt đẹp nhất cả hai đều dành cho nó để nó có một tuổi thơ đúng nghĩa được yêu thương trong vòng tay của người thân . Có thể nói ba và bà thương nó nhất đời . Mà bà thương còn nhiều hơn cả ba .

Ba đi làm suốt chỉ thỉnh thoảng ba mới ở nhà thôi . Còn bà ở nhà thường xuyên nên hai bà cháu rất là gần gũi .

Bà là người tắm cho nó , nấu cơm cho nó ăn và quạt cho nó ngủ . Đi chợ về là bà lại mua quà . Quà giản đơn thôi nhưng mà ngon . Nào là bánh rán , xu xoa , chè , nước mía ... rất nhiều thứ

Ngon nên dù bà có về muộn nó cũng chờ . Có những chiều hè nó ngồi một mình trước hè chờ bà thấy mà tội . Có hôm cò đi học về từ đời nào rồi mà không thấy bà đâu . Trời mỗi lúc một tối hơn nó càng lo không biết bà có chuyện gì không . Rồi nó reo lên khi thấy bóng bà ở ngoài ngõ :

- Bà đi chợ về ! Bà đi chợ về !.

-Bà đi chợ ở nhà có trông bà về không ? - bà xoa đầu khẽ hỏi

- Dạ có - một câu trả lời mặt tươi như hoa .

Bà lại trêu :

- Trông bà hay trông quà ?

Nó không trả lời nhưng chắc trông cả hai . Vì nó biết bà đi chợ về thế nào cũng có quà và có quà tức là bà đã về .

Nó thấy bà là người thương nó còn hơn cả mẹ mình. Tất nhiên mẹ cũng thương nhưng thương theo một cách khác .

Vì nghề làm mì quá vất vả mà thu nhập chẳng bao nhiêu. Trong khi đó, nghe theo tiếng gọi của đồng tiền nơi Sài Gòn xa hoa, mẹ đã rời xa nó khi nó hai tuổi để vô thành phố đi làm kiếm tiền .

Cứ mỗi độ hè sang mang theo cái nắng chói chang của tháng năm, tháng sáu và những tiếng ve ngân rộn ràng bên tai như báo tin vui cho thằng Trung. Đó là lúc mẹ về thăm nhà.

Mẹ thăm ít hôm mẹ lại đi, mẹ đi rồi lại về . Cứ như thế mà nay đã mười năm rồi . Mười năm thời gian gần gũi mẹ quá ít nên tình cảm thiêng liêng mẫu tử không nhiều gắn kết cho lắm . Hình bóng mẹ trong tâm trí nó quá ư là mơ hồ và xa lạ .

Mẹ về ôm nó , nó đẩy ra . Mẹ mua bánh kẹo , nó không ăn . Mẹ tắm cho nó nó cũng không chịu . Mẹ biết là thật khó để nó có ấn tượng với mình vì trẻ thơ nó dại lắm . Cái gì nhiều kỉ niệm nó sẽ nhớ suốt đời còn ngược lại sẽ thành ra lạnh nhạt vô cùng . Mẹ cố làm mọi cách để bù đắp phần nào những thiếu thốn này .
Những đêm nó ngủ say mẹ nhè nhẹ nằm bên cạnh rồi ôm nó vào lòng hôn hít không thôi . Nhưng vô tình cái hôn của mẹ làm nó tỉnh giấc và ngay lập tức mẹ dìa bầu vú vào miệng nó rồi thì thầm :

- Sữa nè con , bú đi !

Nó dứt khoát không thèm vì lớn rồi mà .

Lớn nhưng hãy còn thơ ngây lắm . Thơ ngây cứ nghĩ rằng nó sẽ còn được mẹ ôm ấp và trêu " sữa nè con , bú đi ! " nhiều mùa hè như thế nữa . Thơ ngây không biết rồi đây ngôi nhà sẽ mãi mãi vắng đi một bóng người .

...

Người ta hay nói : " xa mặt cách lòng ". Cứ nghĩ là thuận miệng nói cho vui thế thôi. Ai ngờ thực tế đúng thật. Nó đúng với gia cảnh nhà thằng Trung.

Năm sau, thằng Trung lên mười ba. Cái tuổi đang trong giai đoạn dậy thì với những thay đổi về ngoại hình, giọng nói và cả tâm lý nữa. Cái tuổi nổi loạn là đây. Mà nó lại là con trai nữa thì làm sao không lì lợm cho được. Phải chi có mẹ bên cạnh dạy bảo chắc sẽ đỡ phần nào. Nói thì nói vậy thôi chứ xem ra độ siêu quậy của nó chỉ bằng một góc mấy đứa trong xóm. Về cơ bản, tính tình nó vẫn ngoan hiền và lễ phép như ngày nào.

Lễ phép với ai chứ với mẹ thì không. Hè năm mười ba tuổi mẹ lại về cùng những thanh âm bè trầm bè cao của ve ẩn mình trong lá xanh, trong phượng đỏ.

Thấy mẹ ngoài ngõ bước vô mà nó nhìn chăm chăm chẳng nói chẳng rằng. Me bước đến gần hôn lên trán nó rồi cười hiền :

- Mẹ về con có vui không ? Mẹ mua quà cho con nè.

Nó lắc đầu rồi bỏ chạy đi chơi.

Tối đến nó chẳng thèm nằm cạnh mẹ để mẹ hôn hít thủ thỉ nhỏ to. Nó lạnh nhạt với mẹ quá. Mà biết đâu đây cũng chính là lần lạnh nhạt cuối cùng.

Lúc mẹ về chỉ một mình nhưng lúc đi lại đi hai mình . Một người đàn ông lạ hoắc lạ huơ đi xe hơi màu đen đầy sang trọng đến đón mẹ trước ngõ . Trước khi đi , mẹ dúi vào tay bà một số tiền không rõ là bao nhiêu rồi quay sang hôn hít đứa con và nói không rõ lời :

- Mẹ đi nghen con !

Cái câu " mẹ đi nghe con !" lần này không giống như bao lần trước . Hồi kia mẹ đi rồi mẹ sẽ về còn bây giờ mẹ không về nữa . Mẹ đi lấy chồng . Chồng mẹ ở đâu , làm gì và bao giờ mẹ về thăm chỉ có trời mới biết .
Chỉ biết khuôn mặt nó ngơ ngác như mới từ cung trăng rớt xuống không nghe thấy mẹ nói gì . Đôi mắt thơ ngây chỉ nhìn mãi vào chiếc xe kia cho tới khi khuất bóng mới thôi . Đôi mắt đỏ hoe chứa hàng vạn giọt nước mắt nhưng không rơi chút nào. Kì lạ ghê !

Đó là buổi chiều nhạt nắng hè im lìm tiếng ve ngân. Có phải ve không ngân vì mỏi mệt hay vì đang buồn cho nỗi buồn của thằng Trung. Không ai biết rõ lí do, kể cả tác giả. Chỉ biết chiều hôm đó phượng đỏ rơi những cánh tơi bời như vội vàng khép lại mùa hè trong thế giới bé nhỏ đầy ngây thơ của nó. Mùa hè đi qua đón một mùa mới về không biết sẽ vui hay buồn.
ạ im lìm tiếng ve ngân. Có phải ve không ngân vì mỏi mệt hay vì đang buồn cho nỗi buồn của thằng Trung. Không ai biết rõ lí do, kể cả tác giả. Chỉ biết chiều hôm đó phượng đỏ rơi những cánh tơi bời như vội vàng khép lại mùa hè trong thế giới bé nhỏ đầy ngây thơ của nó. Mùa hè đi qua đón một mùa mới về không biết sẽ vui hay buồn.
 

Đính kèm

  • tải xuống.jpeg
    tải xuống.jpeg
    19.1 KB · Lượt xem: 902
458
0
1

BBT đề xuất

Đang có mặt

Bình luận mới

Top