Chúng ta không được chọn cho mình nơi sinh ra nhưng có thể chọn cho mình cách sống. Con người có thể sinh ra ở nơi đại dương tăm tối, sống những năm tháng đầu đời trong không gian tăm tối, chật hẹp và thiếu đi ánh sáng ấy. Tư tưởng của chúng ta từ lâu đã là thứ tư tưởng nơi vực sâu u thẳm, không niềm vui, không tiếng cười. Nhưng chúng ta phải chọn cách mình được sống. Cái ngày mà ta được chạm vào ánh sáng, được nhìn thứ lung linh phát ra từ thế giới bên ngoài kia, ta đã chẳng muốn nhốt mình trong cái cũi cũ kỹ kia một lần nữa. Đó là lúc ta chọn mình phải rực rỡ, phải chiếu sáng thật lung linh. Không phải để mình được hòa vào ánh sáng kia, mà là bởi để mình được ngắm chính mình rực rỡ.
Sự tỏa sáng không đến từ sự phản chiếu ánh sáng bên ngoài, không phải ta đứng ở nơi rực rỡ thì ta sẽ trở thành rực rỡ. Ánh sáng là thứ phát ra từ bên trong, không thể bắt chước được. Dáng vẻ của người rực rỡ là dáng vẻ không thể nào học hỏi được chỉ bằng sự sao chép bề ngoài. Chúng ta phải tự chọn cách rực rỡ cho riêng mình. Bất cứ ai cũng đều có sân khấu riêng. Ngay cả những cô bán hàng rong ngoài chợ, khi nụ cười của họ đem lại sự thoải mái cho khách hàng, khi tiếng nói dù mệt mỏi nhưng vẫn nhỏ nhẹ của họ chinh phục người khác, đó là khi họ tỏa sáng trên sân khấu của mình. Tỏa sáng cũng đơn giản là khi ta mỉm cười chấp nhận mình đã thất bại. Đôi khi, đó là điều khó nhất mà một người tham vọng có thể làm. Nhưng chấp nhận mình không làm được là sự tỏa sáng bậc nhất khi người ta chịu hiểu mình, dám chấp nhận sự thất bại của chính mình. Không phải vì chúng ta đứng bên cạnh một người xinh đẹp mà ta cũng trở nên xinh đẹp hơn. Không phải ta đứng cạnh một người có học thức mà ta trở nên có học thức như họ. Ánh sáng là thứ nội lực riêng mà chúng ta không thể học hỏi từ ai, cũng không ai có thể bắt chước chúng ta.
Nếu như chúng ta may mắn tìm được ánh sáng của riêng mình, chúng ta không có quyền dùng nó để làm chói mắt người khác. Chúng ta phải dùng ánh sáng của mình để soi đường cho người khác, thôi thúc họ tự tìm ánh sáng cho riêng mình. Ánh sáng phải được dùng đúng chỗ. Chúng ta đứng nơi có ánh sáng nhưng không phải nơi đó là mặt trời. Và nếu chúng ta không thể duy trì ánh sáng đó đến cuối cùng mà chỉ làm nó tắt lụi dần đi thì sau đường hầm cũng chỉ là bóng tối. Liệu bạn muốn thứ chờ đợi mình ở những năm tháng cuối cùng của tuổi trẻ, hay xa hơn là cuộc đời này là bóng tối hay ánh sáng? Đôi khi, ta phải chấp nhận rằng ngọn lửa đã từng bùng cháy rồi cũng sẽ trở thành tro tàn. Nhưng điều quan trọng là chỉ cần bên trong nắm tro tàn ấy vẫn còn một đốm lửa thì chỉ cần có gió, lửa sẽ phực lên, tung bay rợp trời, chỉ cần có lửa.
Sự tỏa sáng không đến từ sự phản chiếu ánh sáng bên ngoài, không phải ta đứng ở nơi rực rỡ thì ta sẽ trở thành rực rỡ. Ánh sáng là thứ phát ra từ bên trong, không thể bắt chước được. Dáng vẻ của người rực rỡ là dáng vẻ không thể nào học hỏi được chỉ bằng sự sao chép bề ngoài. Chúng ta phải tự chọn cách rực rỡ cho riêng mình. Bất cứ ai cũng đều có sân khấu riêng. Ngay cả những cô bán hàng rong ngoài chợ, khi nụ cười của họ đem lại sự thoải mái cho khách hàng, khi tiếng nói dù mệt mỏi nhưng vẫn nhỏ nhẹ của họ chinh phục người khác, đó là khi họ tỏa sáng trên sân khấu của mình. Tỏa sáng cũng đơn giản là khi ta mỉm cười chấp nhận mình đã thất bại. Đôi khi, đó là điều khó nhất mà một người tham vọng có thể làm. Nhưng chấp nhận mình không làm được là sự tỏa sáng bậc nhất khi người ta chịu hiểu mình, dám chấp nhận sự thất bại của chính mình. Không phải vì chúng ta đứng bên cạnh một người xinh đẹp mà ta cũng trở nên xinh đẹp hơn. Không phải ta đứng cạnh một người có học thức mà ta trở nên có học thức như họ. Ánh sáng là thứ nội lực riêng mà chúng ta không thể học hỏi từ ai, cũng không ai có thể bắt chước chúng ta.
Nếu như chúng ta may mắn tìm được ánh sáng của riêng mình, chúng ta không có quyền dùng nó để làm chói mắt người khác. Chúng ta phải dùng ánh sáng của mình để soi đường cho người khác, thôi thúc họ tự tìm ánh sáng cho riêng mình. Ánh sáng phải được dùng đúng chỗ. Chúng ta đứng nơi có ánh sáng nhưng không phải nơi đó là mặt trời. Và nếu chúng ta không thể duy trì ánh sáng đó đến cuối cùng mà chỉ làm nó tắt lụi dần đi thì sau đường hầm cũng chỉ là bóng tối. Liệu bạn muốn thứ chờ đợi mình ở những năm tháng cuối cùng của tuổi trẻ, hay xa hơn là cuộc đời này là bóng tối hay ánh sáng? Đôi khi, ta phải chấp nhận rằng ngọn lửa đã từng bùng cháy rồi cũng sẽ trở thành tro tàn. Nhưng điều quan trọng là chỉ cần bên trong nắm tro tàn ấy vẫn còn một đốm lửa thì chỉ cần có gió, lửa sẽ phực lên, tung bay rợp trời, chỉ cần có lửa.