“Tốn bao nhiêu tiền ăn học, tại sao điểm lại thấp như thế này?”, “Con nhìn bạn A, bạn B mà xem”, “Chỉ có việc ăn với học mà cũng không nên hồn”… Đó là những cuộc nói chuyện của tôi với bố mẹ trong những giờ ăn tối. Tôi đã nghe những lời than thở, trách móc ấy từ ngày tôi bắt đầu bập bẹ những chữ cái đầu tiên. Áp lực về thành tích, phải bằng con nhà người ta đã theo tôi từ những ngày đó. Và tôi quen dần với nó, đúng hơn là chai lì với những cảm xúc ấy khi mà tôi bắt đầu mặc kệ mọi lời bố mẹ nói, chỉ chôn mình trong lớp kén của riêng mình. Đôi lúc, những lời họ nói mang danh nghĩa quan tâm đến tương lai của tôi chỉ khiến tôi muốn nói: “Con chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường nhưng sống bình thường cũng rất khốc liệt”.
Xã hội ngày càng sôi động trong những cuộc đua thành tích – một cuộc chạy đua thực sự giữa bố mẹ và con cái. Bố mẹ tích cực chạy đua, cho con học đông học tây để có thể nở mày nở mặt với hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp. Con cái chạy đua với bài vở trên lớp để không bị thầy cô nhắc nhở, bố mẹ than phiền và những cái nhìn khinh miệt từ bạn bè. Thực tế thì áp lực cũng tốt mà. Áp lực tạo nên kim cương, là nội lực từ bên trong thúc đẩy chúng ta hành động. Nó là điểm tựa cảm xúc để mỗi chúng ta vượt lên mọi thử thách, dám đấu tranh cho mục tiêu của mình. Có áp lực mới có môi trường để mỗi chúng ta thử thách, rèn luyện bản lĩnh cá nhân của mình. Nhưng đôi khi chính điều đó lại làm những nỗ lực của chúng ta tan vỡ theo từng ngày. Áp lực học tập khiến nhiều học sinh luôn sống trong trạng thái căng thẳng, lo âu, mất ngủ và giảm hứng thú học tập. Không ít bạn phải học thêm kín tuần, chạy theo điểm số và kỳ vọng của cha mẹ. Thực tế cho thấy nhiều học sinh giỏi nhưng lại mệt mỏi, chán nản vì sợ thất bại, luôn trong trạng thái áp lực trước những ý kiến bên ngoài. Bên cạnh đó, áp lực từ mạng xã hội cũng ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý giới trẻ. Việc so sánh bản thân với những hình ảnh “hoàn hảo” trên mạng khiến nhiều bạn tự ti, thiếu tự tin vào giá trị của mình. Điều đó khiến nhiều bạn trẻ mong muốn được “sống bình thường”. Không cần rực rỡ, chỉ cần hạnh phúc. Nếu rực rỡ thì tốt quá, còn không thì hạnh phúc là được.
Thế nhưng cuộc sống bình thường cũng rất khốc liệt bởi vì con người phải không ngừng thích nghi và cạnh tranh để tồn tại. Một cuộc sống “bình thường” hôm nay đồng nghĩa với việc phải học tập, làm việc nghiêm túc, có thu nhập ổn định và không bị tụt lại phía sau. Chỉ để đáp ứng những nhu cầu tối thiểu ấy, nhiều người đã phải cố gắng gấp nhiều lần khả năng của mình. Áp lực cơm áo, công việc, thành tích khiến cuộc sống trở thành một guồng quay liên tục, nơi việc dừng lại nghỉ ngơi đôi khi bị xem là yếu đuối. Đôi lúc người ta muốn dừng lại, nhưng nghĩ đến áp lực phía sau lại chẳng thể dừng bước được nữa. Muốn sống yên bình một góc không áp lực nhưng cuối cùng lại đơn côi trong chính lựa chọn của mình.
Sự khốc liệt còn nằm ở những chuẩn mực xã hội vô hình. Người ta phải “bình thường” theo một khuôn mẫu nhất định: đúng độ tuổi thì học xong, đi làm, thành công, ổn định. Nếu lệch khỏi quỹ đạo ấy, dù chỉ một chút, con người dễ bị so sánh, đánh giá, thậm chí là phủ nhận giá trị. Vì thế, sống bình thường không chỉ là sống cho mình, mà còn là sống trong ánh nhìn của người khác, luôn lo sợ mình chưa đủ tốt, chưa đủ “đúng”. Bên cạnh đó, sống bình thường cũng khốc liệt bởi những cuộc chiến nội tâm thầm lặng. Con người phải học cách che giấu mệt mỏi, nuốt vào trong những nỗi buồn để tiếp tục vai trò của mình trong gia đình và xã hội. Có những ngày, việc thức dậy, tiếp tục học tập hay làm việc đã là một nỗ lực lớn, nhưng lại không được ghi nhận vì đó chỉ là điều “bình thường” mà ai cũng phải làm. Chính sự thiếu thấu hiểu ấy khiến con người cảm thấy cô đơn ngay trong cuộc sống quen thuộc của mình. Tuy nhiên, gọi cuộc sống bình thường là khốc liệt không phải để bi quan, mà để thừa nhận giá trị của sự cố gắng âm thầm. Khi hiểu rằng bình thường cũng khó khăn, ta sẽ biết trân trọng bản thân hơn, cảm thông hơn với người khác và học cách sống chậm lại khi cần. Sự khốc liệt ấy, nếu được đối diện bằng kiên trì và lòng nhân ái, sẽ trở thành động lực giúp con người trưởng thành và vững vàng hơn trên hành trình sống của mình.
Xã hội ngày càng sôi động trong những cuộc đua thành tích – một cuộc chạy đua thực sự giữa bố mẹ và con cái. Bố mẹ tích cực chạy đua, cho con học đông học tây để có thể nở mày nở mặt với hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp. Con cái chạy đua với bài vở trên lớp để không bị thầy cô nhắc nhở, bố mẹ than phiền và những cái nhìn khinh miệt từ bạn bè. Thực tế thì áp lực cũng tốt mà. Áp lực tạo nên kim cương, là nội lực từ bên trong thúc đẩy chúng ta hành động. Nó là điểm tựa cảm xúc để mỗi chúng ta vượt lên mọi thử thách, dám đấu tranh cho mục tiêu của mình. Có áp lực mới có môi trường để mỗi chúng ta thử thách, rèn luyện bản lĩnh cá nhân của mình. Nhưng đôi khi chính điều đó lại làm những nỗ lực của chúng ta tan vỡ theo từng ngày. Áp lực học tập khiến nhiều học sinh luôn sống trong trạng thái căng thẳng, lo âu, mất ngủ và giảm hứng thú học tập. Không ít bạn phải học thêm kín tuần, chạy theo điểm số và kỳ vọng của cha mẹ. Thực tế cho thấy nhiều học sinh giỏi nhưng lại mệt mỏi, chán nản vì sợ thất bại, luôn trong trạng thái áp lực trước những ý kiến bên ngoài. Bên cạnh đó, áp lực từ mạng xã hội cũng ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý giới trẻ. Việc so sánh bản thân với những hình ảnh “hoàn hảo” trên mạng khiến nhiều bạn tự ti, thiếu tự tin vào giá trị của mình. Điều đó khiến nhiều bạn trẻ mong muốn được “sống bình thường”. Không cần rực rỡ, chỉ cần hạnh phúc. Nếu rực rỡ thì tốt quá, còn không thì hạnh phúc là được.
Thế nhưng cuộc sống bình thường cũng rất khốc liệt bởi vì con người phải không ngừng thích nghi và cạnh tranh để tồn tại. Một cuộc sống “bình thường” hôm nay đồng nghĩa với việc phải học tập, làm việc nghiêm túc, có thu nhập ổn định và không bị tụt lại phía sau. Chỉ để đáp ứng những nhu cầu tối thiểu ấy, nhiều người đã phải cố gắng gấp nhiều lần khả năng của mình. Áp lực cơm áo, công việc, thành tích khiến cuộc sống trở thành một guồng quay liên tục, nơi việc dừng lại nghỉ ngơi đôi khi bị xem là yếu đuối. Đôi lúc người ta muốn dừng lại, nhưng nghĩ đến áp lực phía sau lại chẳng thể dừng bước được nữa. Muốn sống yên bình một góc không áp lực nhưng cuối cùng lại đơn côi trong chính lựa chọn của mình.
Sự khốc liệt còn nằm ở những chuẩn mực xã hội vô hình. Người ta phải “bình thường” theo một khuôn mẫu nhất định: đúng độ tuổi thì học xong, đi làm, thành công, ổn định. Nếu lệch khỏi quỹ đạo ấy, dù chỉ một chút, con người dễ bị so sánh, đánh giá, thậm chí là phủ nhận giá trị. Vì thế, sống bình thường không chỉ là sống cho mình, mà còn là sống trong ánh nhìn của người khác, luôn lo sợ mình chưa đủ tốt, chưa đủ “đúng”. Bên cạnh đó, sống bình thường cũng khốc liệt bởi những cuộc chiến nội tâm thầm lặng. Con người phải học cách che giấu mệt mỏi, nuốt vào trong những nỗi buồn để tiếp tục vai trò của mình trong gia đình và xã hội. Có những ngày, việc thức dậy, tiếp tục học tập hay làm việc đã là một nỗ lực lớn, nhưng lại không được ghi nhận vì đó chỉ là điều “bình thường” mà ai cũng phải làm. Chính sự thiếu thấu hiểu ấy khiến con người cảm thấy cô đơn ngay trong cuộc sống quen thuộc của mình. Tuy nhiên, gọi cuộc sống bình thường là khốc liệt không phải để bi quan, mà để thừa nhận giá trị của sự cố gắng âm thầm. Khi hiểu rằng bình thường cũng khó khăn, ta sẽ biết trân trọng bản thân hơn, cảm thông hơn với người khác và học cách sống chậm lại khi cần. Sự khốc liệt ấy, nếu được đối diện bằng kiên trì và lòng nhân ái, sẽ trở thành động lực giúp con người trưởng thành và vững vàng hơn trên hành trình sống của mình.