“Cái câu “Cố lên” nhiều lúc làm người ta mệt lắm anh ạ”. Nó tước khỏi người ta cái quyền được mệt mỏi, được khóc, nó không ngừng đẩy người ta lên bục anh hùng” (Đặng Hoàng Giang).
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Cái câu “Cố lên” mang danh nghĩa của lòng tốt, sự tử tế nhưng thực chất lại tước đi của con người ta quyền được dừng lại và khóc, được than thở rằng “Em mệt rồi…”. Nó bó buộc, ghim chặt người ta vào một mục tiêu cho đến khi hoàn toàn toàn thành công.
Câu “Cố lên” ép người ta phải huyễn hoặc mình rằng không còn con đường lui nào khác, chỉ còn cố gắng hết sức mới có thể thay đổi hoàn cảnh, chứng minh bản thân và đáp ứng sự kì vọng của những người xung quanh. Nó khiến người ta không đủ can đảm để sống thật, ngày ngày đeo tấm mặt nạ hạnh phúc để che giấu giọt nước mắt bên trong. Được khóc, được nghỉ ngơi cũng là quyền cơ bản của con người, vậy mà cái câu “cố lên” như đã cưỡng đoạt tất cả những quyền đó. Đôi khi, vì một lời động viên, người ta đánh mất chính mình, rơi vào vũng lầy do chính mình tạo ra mà không có lối thoát.
Chúng ta chỉ sống có một lần, vậy bạn sẽ chọn “cố lên” hay sẽ bứt thoát khỏi tất cả những ràng buộc ấy để sống một cuộc đời không bon chen?
Biết rằng mệt nhưng buông sao đành, những thứ chúng ta muốn sẽ không dễ dàng đạt được, đó là lý do để chúng ta nỗ lực. Nếu bạn chưa từng nhận được câu “cố lên” cũng có nghĩa là việc bạn đang làm quá dễ dàng. Nếu không sinh ra trong gia đình giàu có, không ngậm thìa vàng, bố mẹ không nhận được đãi ngộ tốt, vậy thì việc cần làm nhất lúc này chính là “cố lên”. Cố lên để nhìn về phía trước thật kiêu hãnh, để thấy mình còn đang sống, thấy mình chưa nợ đời này điều gì. Dẫu đau, dẫu mệt, mong rằng chúng ta có đủ bản lĩnh và kiên cường để dám nhìn thẳng vào tương lai mịt mù phía trước.
Nhưng trong xã hội hiện đại, khi con người ta phải che giấu cảm xúc cá nhân để đạt được sự thăng tiến, cảm xúc dần trở thành thứ bí mật rất riêng tư luôn được cất giấu. Hãy cố lên khi còn có thể, nhưng hãy mạnh mẽ để thú nhận rằng mình kiệt sức rồi. Đôi lúc, khóc cũng cần có dũng khí, là sự “cố lên” để được khẳng định mình. Bước đi mạnh mẽ và cuối cùng hãy dừng lại để hít thở.
Nếu mãi mãi đời này không huy hoàng thì sao? Chẳng sao cả. Quan trọng là chúng ta biết thương lấy mình, bảo vệ chính mình giữa xã hội quần ngư khốc liệt ngoài kia. Không là mặt trời, thì là những vì sao. Chẳng sao cả. Miễn là em luôn cố gắng để yêu thương tấm thân mình nhỏ bé.
Nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Cái câu “Cố lên” mang danh nghĩa của lòng tốt, sự tử tế nhưng thực chất lại tước đi của con người ta quyền được dừng lại và khóc, được than thở rằng “Em mệt rồi…”. Nó bó buộc, ghim chặt người ta vào một mục tiêu cho đến khi hoàn toàn toàn thành công.
Câu “Cố lên” ép người ta phải huyễn hoặc mình rằng không còn con đường lui nào khác, chỉ còn cố gắng hết sức mới có thể thay đổi hoàn cảnh, chứng minh bản thân và đáp ứng sự kì vọng của những người xung quanh. Nó khiến người ta không đủ can đảm để sống thật, ngày ngày đeo tấm mặt nạ hạnh phúc để che giấu giọt nước mắt bên trong. Được khóc, được nghỉ ngơi cũng là quyền cơ bản của con người, vậy mà cái câu “cố lên” như đã cưỡng đoạt tất cả những quyền đó. Đôi khi, vì một lời động viên, người ta đánh mất chính mình, rơi vào vũng lầy do chính mình tạo ra mà không có lối thoát.
Chúng ta chỉ sống có một lần, vậy bạn sẽ chọn “cố lên” hay sẽ bứt thoát khỏi tất cả những ràng buộc ấy để sống một cuộc đời không bon chen?
Biết rằng mệt nhưng buông sao đành, những thứ chúng ta muốn sẽ không dễ dàng đạt được, đó là lý do để chúng ta nỗ lực. Nếu bạn chưa từng nhận được câu “cố lên” cũng có nghĩa là việc bạn đang làm quá dễ dàng. Nếu không sinh ra trong gia đình giàu có, không ngậm thìa vàng, bố mẹ không nhận được đãi ngộ tốt, vậy thì việc cần làm nhất lúc này chính là “cố lên”. Cố lên để nhìn về phía trước thật kiêu hãnh, để thấy mình còn đang sống, thấy mình chưa nợ đời này điều gì. Dẫu đau, dẫu mệt, mong rằng chúng ta có đủ bản lĩnh và kiên cường để dám nhìn thẳng vào tương lai mịt mù phía trước.
Nhưng trong xã hội hiện đại, khi con người ta phải che giấu cảm xúc cá nhân để đạt được sự thăng tiến, cảm xúc dần trở thành thứ bí mật rất riêng tư luôn được cất giấu. Hãy cố lên khi còn có thể, nhưng hãy mạnh mẽ để thú nhận rằng mình kiệt sức rồi. Đôi lúc, khóc cũng cần có dũng khí, là sự “cố lên” để được khẳng định mình. Bước đi mạnh mẽ và cuối cùng hãy dừng lại để hít thở.
Nếu mãi mãi đời này không huy hoàng thì sao? Chẳng sao cả. Quan trọng là chúng ta biết thương lấy mình, bảo vệ chính mình giữa xã hội quần ngư khốc liệt ngoài kia. Không là mặt trời, thì là những vì sao. Chẳng sao cả. Miễn là em luôn cố gắng để yêu thương tấm thân mình nhỏ bé.