Dự thi Mùa đau

Dự thi Mùa đau

T
Tư Anh
  • Thành Viên 31
Mùa nối gót mùa mải miết qua đi. Khi nàng thiếu nữ mùa xuân mơn mởn, căng tràn sức sống gửi lời chào tạm biệt cũng là lúc nàng hạ đỏng đảnh gõ cửa thế gian. Không lời hẹn ước mà tôi cứ đắm chìm trong những đoạn hồi ức thổn thức đến nghẹn lòng.

Tôi nhớ mùa hè năm tôi lên tám tuổi. Bầu trời cao vời vợi, trong xanh như chiếc gương khổng lồ. Những đám mây trắng lững lờ trôi điểm xuyết trên nền trời. Từng vạt nắng vàng rực rỡ từ từ buông xuống, xuyên vào vạn vật, len lỏi trong các nhành cây, ngọn cỏ. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa là tôi vẫn thường chạy chân trần trên khắp cánh đồng lúa chín ruộm được con sông quê ôm trọn vào lòng; để rồi cùng lũ bạn thả những cánh diều sáo thổi vi vu theo gió khi chiều về. Làn da tôi cũng cháy hết mình theo những buổi trầm mình xuống sông mò trai, mò hến; hay những trưa hè oi ả bỏ rơi giấc ngủ trốn cha mẹ bắt ve trên cây hoè. Nhưng cũng mùa hè năm ấy, trên cái sân gạch đã xỉn màu, mười con gà và mười hai con vịt nằm dài thoi thóp. Đôi mắt bố tôi hằn lên những tia máu như vừa bước ra khỏi cuộc vật lộn với một kẻ thù đáng gờm. Mẹ tôi ôm mặt khóc nức nở, ngỡ ngàng và sợ hãi. Còn tôi nhìn trân trân vào khoảng không vô định tựa hồ như không hề nghe thấy tiếng ve ong tai nhức óc đang kêu âm ỉ. Mùa hè đã chết trong tôi từ cái ngày đó.

Suốt những năm tháng sau này, tôi nhận ra rằng mình khác người biết bao. Trong khi chúng bạn thích đi nhặt quả bàng rơi chất đầy hai túi, nâng niu những chùm hoa phượng vĩ đỏ rực trong trang vở hay viết những dòng thơ sến sẩm trong lưu bút; thì tôi chỉ thích ngồi một mình ở góc xó xỉnh nào đó, nghĩ và nghĩ, viết và viết. Cảm giác vui sướng mong chờ khi đón một que kem mát lạnh từ tay bác bán hàng tự khi nào cũng bị chôn vùi thật sâu trong hang cùng ngõ hẻm của trí nhớ tôi. Tâm hồn nhạy cảm, chằng chịt những vết thương như cắt da cắt thịt còn non nớt của tôi giờ đây chỉ còn yêu mùa hè ở những ngày mây đen ùn ùn kéo tới, giông lốc kín cả bầu trời. Bụi tung mù mịt. Lá bay khắp chốn. Tiếng mưa như tiếng búa chát chúa gõ vào mặt đất. Tôi thích ngắm nhìn khung cảnh đó trong màn mưa trắng xoá đất trời. Rồi trong lòng lại nơm nớp lo sợ đến gai người cái ánh nắng rực rỡ, chói chang của ngày mai. Như sợi dây định mệnh nào đó vô hình cột chặt những buồn đau của đời tôi trong suốt những mùa hè bấy nhiêu năm. Trời càng nóng nắng bao nhiêu, bố tôi càng ấm ách khó chịu bấy nhiêu. Thần kinh căng lên như dây đàn mà bất cứ lúc nào cũng có thể đứt tay người cầm dây. Bố đập phá liên hồi trong những ngày nóng nực chẳng thể ngủ rồi lại nhảy xuống sông bắt cá nắng như thách thức thời tiết. Hè càng oi ả, càng gay gắt, thét ra lửa thì bố tôi càng điên loạn. Gia đình tôi với đầy những rạn nứt từ sâu bên trong đã thèm đến khát những cơn mưa tầm tã chỉ để có những giây phút yên bình ngắn ngủi, mặc cho sớm mai, mọi thứ lại trở về với cũ. Khắc nghiệt đến đau lòng.

Tôi đã chôn sâu những ngày hè của tuổi thơ, của thôn quê ấy vào tận đáy lòng mình vào năm tôi mười tám tuổi. Những toà nhà cao tầng mọc lên chi chít trong lòng Hà Nội đã làm mùa hè khác đi nhiều. Dòng người tấp nập vội vã lúc tan làm, chen chúc nhau. Mặt đường mới bỏng rát làm sao. Ở những khoảnh khắc trống rỗng nào đó, tôi thèm được trở về quê nhà, nằm dài trên nền nhà bằng đất mà cảm nhận cái mát lạnh thấm dần qua lớp quần áo từ từ chạm đến làn da; thèm cả bát canh cua rau đay mồng tơi với mướp xua tan hết những nặng nhọc, vất vả trên cánh đồng mùa gặt. Bỗng tôi giật mình thảng thốt khi kí ức bữa cơm chan nước mắt ùa về hệt như cơn mưa gió bão bùng táp thẳng vào mặt. Lòng tôi thắt lại. Sống mũi cay cay. Những lần bố đánh mẹ con tôi chảy máu đầu là khi nắng nóng cao điểm của ngày hè tháng sáu. Đều đặn suốt bao nhiêu năm. Thân thể và tâm hồn tôi lởm chởm những vết thương. Tôi chợt nghĩ mình mới chỉ mười tám tuổi, còn nhiều mùa hè của những năm sau, sao đã vội rơi nước mắt. Năm ấy, tôi thấy mình đơn độc, mong manh giữa đời biết bao.

Tôi nhớ mùa hè năm tôi hai mươi hai tuổi. Cây cối bung mình trong nắng sớm rung rinh. Cả trường một màu trắng tà áo dài ngày chia tay. Tôi đứng dưới gốc cây bằng lăng tím mộng mơ đợi người. Tiếng thương vỡ oà trong muôn vàn cảm xúc không tên. Người tặng tôi bông hoa sen dưới đầm xanh ngát. Những nhịp đập trong trái tim bé nhỏ của tôi ngân lên như tiếng đàn. Người là thầy của tôi. Lần đầu tiên, tôi lại thấy được nắng mùa hè óng vàng như sợi tơ; hoa rực rỡ như đôi má tôi ửng hồng. Người mồ côi bố mẹ. Xoay sở vươn lên bằng mọi cách. Tôi thiếu thốn tình cha. Người thấy tôi trong bóng dáng người năm xưa. Thương tự lúc nào không biết. Người đi nước ngoài mang theo lời hứa sẽ trở về cùng tôi đám cưới, mua nhà, sinh con. Và trong căn nhà nhỏ xinh nào đó, người sẽ trồng một hồ sen thắm cho tôi. Người sẽ bù đắp cho tôi bằng những ngày hè được yêu thương, thấu hiểu. Những năm tháng đó, tôi không nhớ được nỗi buồn là như nào. Tôi đã làm việc để thời gian trôi nhanh, mong ngày người về, nhìn vào đôi mắt nâu ấm, sâu thăm thẳm đó mà thổn thức. Ấy thế mà, bi kịch mùa hè một lần nữa không buông tha tôi. Ba năm sau đó, người về với đất trời trong một vụ tai nạn. Mặc tôi bơ vơ chốn bụi trần. Ngập ngụa trong những tiếc nuối, đau thương đến xé lòng.

Đường vắng. Ngõ vắng. Một mình tôi bước đi. Đêm như thuỷ tinh trong suốt. Ánh trăng chiếu rọi từng cánh hoa bằng lăng rụng trải dài khắp phố. Khung cảnh đẹp đến ngây người mà lòng tôi lại bời bời kí ức. Tôi nhớ người điên cuồng. Buổi tối năm nào, ánh sáng vàng vọt, người dựa cột đèn kí túc xá đợi tôi về sau những buổi dạy thêm. Những đồng tiền đóng học cho tôi, người cứ âm thầm, lặng lẽ gửi dưới tên cô quản lý. Người thương tôi nhiều đến mức cứ trầm ngâm lắng nghe tôi nói rồi dắt tôi qua đắng cay của cuộc đời. Không một tiếng yêu. Mà khắc sâu tận đáy lòng. Và thật đẹp biết bao. Tôi cũng thương người. Tôn kính. Ngưỡng mộ. Khát khao người.

Năm năm từ ngày nhành hoa trắng đặt trên nấm mộ người.

Đêm nào, nước mắt tôi cũng đầm đìa ướt gối. Trở về giảng đường, tôi khóc. Đứng dưới mái vòm thư viện nhìn ra vườn hoa mười hai con giáp, tôi khóc. Đi qua con phố nồng nàn mùi hương bưởi người từng đưa tôi đi, tôi khóc. Tất thảy mọi buồn vui trong cuộc sống của tôi đều có người. Nỗi nhớ người tràn cả vào giấc mơ. Để rồi giật mình tỉnh giấc chiêm bao, lồng ngực tôi như bị xé ra làm trăm mảnh. Nỗi nhớ người như giần như giã. Tôi thương người dốc hết tâm can. Người ra đi bỏ mặc tôi với những câu thơ đầy nước mắt. Người có biết không? Tôi đã bước sang tuổi ba mươi. Còn người mãi mãi ở tuổi ba mươi lăm.

Đẹp và tinh khôi...đến nao lòng
Đau và vụn vỡ....đến quặn thắt
Nhớ, thương, yêu đến kiếp nào?

Bỏ lại mùa hè Hà Nội sau lưng, tôi mang những kỉ vật của người về với quê nhà. Không còn hương lúa ngào ngạt lúc trổ bông. Cánh đồng năm xưa hoang tàn, trơ trọi. Nắng tháng bảy như muốn nuốt chửng những căn nhà kín bưng bằng sức nóng của nó. Bố tôi nằm trên chiếc chiếu trúc trải góc nhà, lim dim ngủ. Tuổi già, sức yếu đủ nhấn chìm một kiếp. Không còn đập phá, đánh người. Và tôi cũng không còn phải chờ tới những cơn mưa mùa hạ giúp bố ngủ yên. Cuộc rượt đuổi giữa tôi và mùa hè trong vòng vây số phận đã đến lúc vãn hồi chưa? Hé mắt, bố hỏi tôi sao người không về rồi lại cười ngờ nghệch. Chợt nghe trong lòng những tiếng thở than.

Côn trùng kêu văng vẳng trong đêm. Trăng len lỏi qua tán cây cam già cỗi chiếu thẳng vào khung cửa sổ bên giường. Tôi đưa tay gầy guộc chạm lên mặt. Khoé mắt già nua như ý nghĩ. Một giọt như sương đêm mặn đắng đầu môi. Cứ tin người hồi sinh lại mùa hè trong tôi mà ngờ đâu nhân duyên ngắn ngủi. Cứ tự nhủ trong lòng, đời còn dài mà chấp niệm không buông. Bụi tâm muốn quét mà tơ lòng còn vương. Mùa hè ơi! Sao cứ nỡ làm tôi đau đến hờn tủi. Đời ngỡ như phim hay phim lấy chất liệu từ đời. Hai mươi hai năm bố tôi phát bệnh tâm thần. Năm năm người rời xa tôi không lời trăn trối. Những chìm nổi bể dâu, tôi ôm hết vào mình. Chẳng còn tin sẽ có mùa hè thương yêu nào nữa trong đời.
 

Đính kèm

  • Tản văn Mùa đau - Văn Học Trẻ.jpg
    Tản văn Mùa đau - Văn Học Trẻ.jpg
    56.9 KB · Lượt xem: 208
Từ khóa
mùa hè đau và vụn vỡ
680
2
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top