Dự thi CÒN LẠI NHỮNG NGỌT NGÀO

Dự thi CÒN LẠI NHỮNG NGỌT NGÀO

Chẳng có mùa nào làm người ta khó chịu như mùa hạ, chẳng có vùng nào khiến người ta khó hiểu mình như đất miền Trung. Nắng đang lên và vẫn vàng rực rỡ. Có khi tối nay, trời lại đổ mưa rơi. Những cơn mưa dẳng dai, tỉ tê, bùi ngùi, tiếng mưa lăn dài trên mái nhà như rơi bán âm vào lòng dạ của kẻ đơn côi muốn cần tâm sự. Cái trăn trở đầu tiên được hình thành từ giọt mưa hè. Còn những điều băn khoăn xưa cũ đã được thành hình từ những đau thương. Nói "khó hiểu mình" là đang che giấu đi cảm xúc. Đâu phải chuyện nắng chuyện mưa, cũng đâu phải mùa xuân hay mùa hạ mới lay động tâm trạng con người. Thật ra, nó ở phía trong. Và điều mà ta mong nhận lại là những ngọt ngào từ sự chia sẻ, quan tâm. Nhưng đâu mới làm ta thỏa mãn khi yêu cầu của mình cao quá còn thực tế xảy ra chỉ là phần bé nhỏ? Tất cả đều lặng lẽ đi qua cuộc đời, rồi mùa hạ cũng sẽ thôi làm mình bực dọc. Và những ngọt ngào còn đâu?

Còn nhớ ngày bé, trong một buổi chiều hè khi nhà bị cúp điện, tôi chơi đùa cùng mẹ và ba. Khi được mẹ hỏi "Con có thích trúng số không?" tôi liền đáp " Con chỉ thích nhà mình vui vẻ như này thôi". Điều thích ấy theo tôi đến bây giờ nhưng nếu được trả lời lại thì tôi sẽ đáp là " Có". Tuổi thơ ấy chưa khiến tôi hạnh phúc. Mỗi lần đi xem hội chợ, chỉ đúng nghĩa là đi xem. Muốn chơi một cái gì cũng không được và câu đầu tiên tôi hỏi mẹ là: "Mình có tiền không?". Dần lớn, tôi mới hiểu ra bản chất cuộc sống không đơn thuần như người lớn vẫn thường hay nói là sự hạnh phúc. Vấn đề hạnh phúc về mặt tinh thần chưa bao giờ là đủ cho một kiếp người tham vọng, ước mơ, mạnh mẽ. Giá trị về đồng tiền mới thật sự làm người ta thỏa mãn. Tất nhiên, nó nằm trong đạo đức, nhân tính, với tôi đó chính là tình thương. Dẫu biết cái đích cuối cùng trên hành trình vạn dặm không là tiền tài, vật chất, nhưng tại sao chúng ta lại làm việc vì nó? Có lẽ, là mình muốn đi tìm những ngọt ngào trong cái bận rộn, toan tính, tranh đua. Có như vậy sự ngọt ngào mới để lại hậu vị làm trái tim thèm thuồng thương nhớ.

Mùa hạ là mùa của du lịch. Tôi cũng có cho mình những ngày được đi đến một vùng đất khác, một nơi ở khác không phải là nhà. Quy Nhơn âu yếm tuổi thơ tôi bằng cái nắng nóng và những điều nhộn nhịp. Mong ước của mình là lớn thật nhanh, để được sống ở một thành phố đầy đủ tiện nghi, được vui chơi, giải trí,...Nhưng sao bây giờ tôi chán chường cái vẻ phồn hoa ấy. Hình như sống để làm việc và sống để tận hưởng là hai câu chuyện khác nhau. Ở đó có ranh giới giữa giá trị bền vững và giá trị tức thời. Một nơi chỉ để gửi gắm tấm thân trong vài ngày bằng niềm vui khuây khỏa đâu thể sánh được với nơi lưu giữ thăng trầm của một kiếp nhân sinh. Chưa kể những bầm dập, sự hẹp hòi mà vùng đất không muốn dang rộng vòng tay đón chờ, một khi đã cố chấp lao vào là chịu nhiều đắng cay, ngang trái. Biết làm gì ngoài ngậm đắng nuốt cay, nói như Nguyễn Huy Hoàng là " mặt đẫm tràn nước mắt" vẫn chỉ biết "bao dung". Chúng ta có tuổi trẻ và khát vọng riêng của mình. Đi nhiều nơi để trải nghiệm, hiểu được văn hóa con người là điều tốt. Nhưng xin đừng bỏ qua những vẻ đẹp bình dị ở xung quanh. Yêu thương ngay lúc đầu để khỏi nuối tiếc về nhau, về sau. Người ta nói đàn ông lăng nhăng đến mấy cuối cùng anh ta vẫn chọn vợ con là nơi để trở về. Tôi không cổ súy cho sự phản bội, nhưng dẫn ra là để mình hiểu được gia đình, hay những điều mà ta tưởng chừng không quan trọng lại là điều quý giá nhất của sự sống mình mang. Ngọt ngào ơi, em ở đâu quanh tôi mà tìm hoài chẳng thấy? Hay chăng đã đi sai đường nên chẳng thấy em tôi? Nhìn trong vạt nắng của ngày hè căng sáng, lục tìm ký ức trong những cơn mưa rả rích đêm sang, hứng lấy chút mùi hương trước thềm biển vắng, và sân vườn, và người thương, và con đường cõng những buồn vui tuổi nhỏ, nó ở đâu cho sự tìm về?

Ngọt ngào ở quá khứ mình ư? Tôi vẫn là người thích nhớ về ngày trước. Nhưng nhớ mãi cũng gây cảm giác chán chường. Nên nếu trái tim vang động, tôi sẽ dành cho lòng mình một khoảng trời riêng, để đơn giản là thủy chung với người tình mang tên hoài niệm, vì những trang sách cũ cuộc đời làm sao có thể quên nhanh.

Đàn ông thì có tương lai, đàn bà thì có quá khứ. Tôi không nói về quá khứ, vì vốn dĩ đã quá đẹp và xứng đáng để yêu thương. Tôi sẽ nói về những ngọt ngào ở tương lai, sự trông đợi về cái xa xăm thú vị hơn nhiều.

Tôi đang tập thay đổi bản thân mình bằng việc không đắm chìm trong vô chừng cái cảm xúc tiếc nuối, trăn trở về người đàn bà tôi yêu. Nhưng có lẽ tôi đã thất bại. Đi đâu, gặp ai hay làm gì, tôi cũng có sự hình dung về những sự việc tương đồng như tôi đã từng trải qua nó. Tôi ám ảnh cái cảm xúc thăng hoa của mình. Để viết được một vài dòng suy nghĩ, hẳn phải đợi chờ cơn cảm hứng của trái tim. Bằng không, mọi thứ sáo rỗng và chẳng bao giờ hay ho. Hơn một tuần nghe tiếng mưa, nhìn giọt nắng mình mới thức dậy một tâm trạng muốn được chuyện trò, tâm sự. Hơn một tuần mình ấp ủ đi tìm những ngọt ngào mà chỉ thấy đắng cay. Để rồi, tôi cảm thấy hạnh phúc khi được sống trong cảm xúc ấy. Ngọt ngào lắm. Đắm say lắm. Đê mê lắm. Tuyệt vời lắm. Có những điều không thể chối cãi được, đặc biệt là bản thân ta. Niềm vui là khi được sống với con người thật của mình, không cố đi ra ngoài vùng đất tự do để tìm nữ thần ảo ảnh. Tự do được vùng vẫy với khát khao, với điều mình mong muốn là ngọt ngào chứ là đâu?

Người tôi yêu đã xa xôi. Tưởng chừng hôm ấy cô chỉ đi trên bờ cát bỏng giữa trưa chiều, vậy mà sau ánh hoàng hôn, cơn mưa về đã làm khuất lối không thấy em đâu. Em chưa cho tôi được cảm xúc như tôi mong đợi. Vậy là, sau những lời xin lỗi lúc đêm khuya, tình yêu nhạt dần rồi chết yểu. Là do mình chưa hiểu hết về nhau hay tình yêu không nghiêm túc làm đau trái tim của kẻ si tình? Nỗi buồn không thật sâu sắc, nhưng cảm giác mà cuộc trải nghiệm này mang đến không hề dễ chịu chút nào. Sự cô đơn làm người ta hay chạnh lòng, ao ước có người bên cạnh, khi có rồi lại hờ hững, hời hợt với nhau. Ôi sao khó hiểu cho thứ mụ mị ấy. Nó còn hơn cả mây trời mùa hạ. Tiết trời hết nắng rồi mưa, hết mưa rồi trong vắt như tiếng chim hót trên cành, còn đây, cứ đan xen trộn lẫn không biết đâu là yêu, đâu là bạn, đâu là vợ, là chồng, là người mà trăm năm bên cạnh mà mưa nắng có rớt rơi cũng chỉ là chút hơi tàn nhanh phai nhạt. Tình mình sống lâu hơn một đời người mà phải không em? Suy cho cùng, một cuộc tình đi qua để lại biết bao nuối tiếc. Chính điều đó cho ta bài học để trưởng thành và đủ lo lắng dành cho người đến sau. Yêu, đến lúc nào đó sẽ hết. Nhưng thương, là ngữ nghĩa tiếp nối cho sự dài lâu. Hết yêu là thương, tức là vì nhau, của nhau. Nên những ngọt ngào luôn ở lại phía sau, chỉ có ai biết vun trồng mới mong hạnh phúc. Ly vỡ thì cũng đã vỡ rồi, hãy tập cô đơn và rồi yêu lại. Đừng cố hữu cho nỗi sợ mà đánh mất một người thật lòng muốn bên ta. Sự khởi đầu nào cũng là những đắng cay…

Ngọt ngào dưới chân mình. Nhìn lên ánh trăng khuya cách hàng nghìn thế giới, tôi thấy lòng mình quạnh vắng, trống trải đến thê lương. Đâu ai mê mải một chị Hằng khi biết hết đêm nay chị Hằng sẽ biến mất. Đâu ai dốc cạn cả tấm chân tình dành cho một người khi hiểu ra mình trong tim người ta chỉ là sự lựa chọn. Đâu ai cố gắng hết tất cả sức tàn khi thấy được phía trước chẳng thể tạo được tương lai. Sống, cho mình trước đã. Nhiều đêm tôi tự hỏi mình liệu rằng như vậy có ích kỷ quá không. Tôi nhìn đời của sông mà thấy lòng an yên quá đỗi. Tôi nhìn đời của sóng mà thấy sợ hãi vô chừng. Ra biển lớn, càng tuyệt vọng khi sự mênh mông chiếm hữu lấy hết một vũ trụ chứ không chỉ một con người. Đời của sông, của sóng, của biển cả bao la ấy đâu sống cho ai? Nó chảy trôi đi mọi thứ, nó hết trong lại đục, hết vui lại buồn, nó miên viễn cuốn lấy những phận đời không còn tha thiết sống mà chẳng nói : " Em ơi phía trước là những ngọt ngào"...Để rồi biệt tăm mù tích giữa sự vô tâm. Hãy là nó, nhưng đừng sống như nó. Ở chúng mình vẫn còn nhiều thứ cần giãi bày và chia sớt. Đôi lúc ta cáu gắt với nhau, làm nhau bị tổn thương trong những điều nhỏ nhặt, nhưng tại sao không tha thứ khi còn có thể? Đời người như một đóa hoa, hãy là đóa hoa đẹp đẽ của tình yêu mùa hạ. Dưới nắng nóng, dưới mưa rơi, dưới sự thất thường của cảm xúc, vẫn kiêu hãnh nở và khi úa tàn vẫn hiến dâng cho sự sống. Vì giá trị thiêng liêng của mình, vì mọi người xung quanh. Ngọt ngào còn lại cho mình, là biết sống vì bản thân ta và cho muôn kiếp đang lạc loài ở ngoài khơi chưa có nơi neo đậu. Đừng hỏi anh về ngọt ngào trong anh khi đã dành cho em tất cả!

Trước hiên nhà, nhìn cây xoài mùa lá rụng mà thương tưởng mãi về người bà của tôi. Gió hạ làm rì rào những tán lá xanh, nhưng hoa xoài, trái xoài đi đâu mất, chỉ còn lại thứ kỷ niệm vàng hong giữa xế chiều buổi hoàng hôn. Biết chừng nào mới có một người yêu thương mình đến vậy? Biết chừng nào mới được ăn lại món canh bí đỏ ngoại nấu năm nao? Năm năm trôi qua đủ làm khôn lớn một con người, và thời gian là chiếc thước đo cho nỗi nhớ, lòng biết ơn. Cả một tuổi thơ bên ngoại, làm sao có thể quên lãng để bắt tìm vô thức những món vặt vãnh chóng qua. Ngồi trong kỷ niệm, tôi thấy kỷ niệm buồn đau mà có ngọt ngào. Dù sao mình vẫn may mắn rất nhiều khi lớn lên dưới tình thương của ngoại. Tôi nhận ra cái lẽ cuộc đời. Tôi trân trọng từng phút giây lãng du qua thân phận của mình vì biết rằng sẽ chẳng có khoảnh khắc nào quay lại lần thứ hai. Câu nói:" Không ai tắm hai lần trên một dòng sông" của văn hào nước ngoài thật đúng. Đời người cũng như một dòng sông, sự biến thiên dâu bể không cho phép người ta trầm mình mãi ở một nơi như cách anh chung thủy với một người. Ta sẽ gặp những sự tôn thờ khác nhau, điều quan trọng là tình cảm của ta dành cho con người ấy như thế nào. Tôi vẫn hy vọng, sau cùng, mình hãy sống với nhau bằng nền tảng của sự tôn trọng, của tình thương. Người nào có vị trí đặc biệt quan trọng, hãy như cách mà người Đông Nam Á ta làm: thờ phụng. Ngọt ngào lắm khi mỗi lần về quê, có thời gian ở lại trong căn nhà cũ, thắp một nén nhang thơm cắm lên bàn thờ của ngoại. Nhìn ngoại mà rưng rức nước mắt thương cuộc đời chưa có ngày sướng vui. Chao ôi, đó cũng là một truyền thống văn hóa mà đâu phải nền văn hóa "láo lếu" nào cũng có được trong hệ tư tưởng của người bội bạc.

Tôi là ai khi sống giữa những ngọt ngào? Mình khao khát có được nó nhưng mình cũng dễ lạnh lùng với nó nếu bước chân không va vào những khổ đau. Thật chí tình khi nhà văn Thái Bá Lợi đặt tên nhan đề cuốn sách " Những thất bại sâu sắc", vì với ông điều này tốt hơn là có được những thành công hời hợt. Ngọt ngào là mầm sống để ta thấy được cuộc sống này vẫn còn thứ đáng để ta chinh phục. Do đó, hãy yêu lấy cái vấp ngã khổ đau của ta, yêu luôn cả những cam cực triền miên của số phận. Ấy là ngày hè oi ả, ấy là thử thách khắc nghiệt của vinh quang, để rồi hạ qua, thu tàn, đông tắt, xuân sang. Có lẽ bốn mùa đều dành cho nhau sự kết nối. Không có mùa nào tách biệt với nhau đâu. Hình như nó đang san sẻ cái ngọt ngào nhất, rồi quyện thành thứ mỹ giác bất tận ru người những giấc nồng thực tại. Đường mật đã sánh lại. Tôi khoan thai đi trên con đường mà mình đã chọn bấy lâu nay, chậm rãi, lặng lẽ, an nhiên. Bất cứ đâu khi mình thoải mái, đều là những ngọt ngào.

Quy Nhơn mùa này vui nhỉ! Nhưng tôi đang cố tìm lại cảm giác của tuổi thơ. Mấy tuần trước ở quê, đi cùng bạn ra một bãi biển đông dân sinh sống. Bất giác hồi lâu, tôi vỡ òa vì đây là nơi tôi đã mãi đi tìm. Hồi ấy 12 tuổi, được ba mẹ dẫn đi thả diều, rong ruổi mãi mới đến được bãi biển này. Cứ thế trôi qua, tôi lớn lên nhưng hình ảnh con diều cá mập vẫn chao liệng trong trí nhớ tôi. Hẳn là tôi yêu nó lắm. Tuổi thơ này có bao nhiêu lần được sướng vui như vậy! Quy Nhơn chưa cho tôi lấy lại cảm giác như xưa. Hay chăng là do mình cô đơn quá đỗi nên nhìn đâu cũng dâng niềm nỗi buồn tênh? Thôi thì cảm xúc mà, còn lại ngần ấy câu chuyện muốn tâm sự, đành nói ra giữa biển bờ mùa hạ, mấy ngày nữa thu sang sẽ cuốn lấy những cô đọng mà đem hòa vào đại dương xanh thẳm, trả lại cho mình một tấm gương trắng thanh tân.

Đêm nay trời lặng vắng, không gió, đầy sao. Đêm nay có những ngọt ngào ắp đầy cả hành trang cảm xúc. Mình phải nuôi thứ thăng hoa bất chợt này bằng cảm nhận vô ngôn. Thành ra đâu có gì là dễ dàng, ngay cả điều vốn dĩ thuộc về ta nếu không biết vun vén sẽ mất đi nhanh chóng. Thử hỏi những quý giá còn lại được bao nhiêu trên nắm tay người?

Anh sẽ không buồn nữa đâu em. Mình đã sống những ngày hạnh phúc. Anh sẽ tươi cười và sống tràn sức lực. Cho tương lai mình, cho em không phải đợi chờ. Còn lại những ngọt ngào ở phía xa xăm ấy, biết đâu chừng mình gặp lại nhau, vì trái đất là hình tròn, vì tình yêu ngào ngạt như đóa lan rừng kiêu hãnh dưới nắng hạ sang.

Mùa hạ này, có những điều ngọt ngào mà anh nhận thấy. Dành cho em, với tất cả những rung động của hồn anh.

Anh trằn trọc cả đêm dài, để mong mình nói ra cho kỳ cùng lòng dạ. Phải chi có em bên cạnh, mùa hạ này sẽ ấm lắm đúng không em? Anh không muốn cuộc đời là đóa hoa sớm lìa khỏi cây về cội, anh nghĩ rằng mình xứng đáng để được sống trăm năm. Kiếp người như vậy là ngọt ngào quá đỗi khi ngoài kia có hàng vạn chúng sinh đang nếm trái ớt chát cay mà chẳng thể nào sung sướng nỗi. Anh vẫn yêu lấy tất cả mà. Anh vẫn là anh. Nhẹ nhàng, tình cảm, ngọt ngào. Đặc biệt nhất là với cô gái là em. Mình còn lại những ngọt ngào gì nữa không em?

Em còn lại những ngọt ngào nào vậy? Có anh trong hạnh phúc của mình không?

FB_IMG_1658482768601.jpg
 
Sửa lần cuối:
510
3
0

BBT đề xuất

Đang có mặt

Không có thành viên trực tuyến.

Bình luận mới

Top